Trong phòng làm việc của Nhãn Kính Xà.
“Chiều ngày hôm nay, trang viên của nhà họ Tôn ở ngoại ô Ninh Đô bị hỏa hoạn, dẫn đến cái chết của 83 thành viên nhà họ Tôn. Là một gia tộc kinh doanh có tiếng ở tỉnh Giang Nam, e rằng nhà họ Tôn sẽ trở thành lịch sử. ”
Tin tức đang được phát trên TV.
Nhãn Kính Xà nghe tin tức này đến thất thần, ly rượu trong tay anh ta ‘choang’ một tiếng rơi xuống đất.
Hồi lâu sau, anh ta nuốt một ngụm nước miếng, đờ đẫn nói: “Anh ta, anh ta đã diệt nhà họ Tôn thật sao?”
Trong lòng Nhãn Kính Xà cuộn trào sóng to gió lớn, nửa ngày trời vẫn không thể bình lặng.
Đó là nhà họ Tôn hùng mạnh đấy, Lâm Mộc chẳng những tiêu diệt nhà họ Tôn, còn biến tất cả những chuyện này trở thành tai nạn? Đây mới là điều khiến Nhãn Kính Xà cảm thấy sốc nhất.
Chứng tỏ Lâm Mộc đã giải quyết được mắt xích khó nhằn là Lão Từ, thậm chí còn thuyết phục ông ta giúp mình?
Trời ạ, Nhãn Kính Xà không sao tưởng tượng nổi, Lâm Mộc làm được tất cả những thứ này bằng cách nào.
Cộc cộc cộc.
Một người phục vụ gõ cửa và bước vào văn phòng.
“Anh Xà, vị tiên sinh này muốn gặp anh.” Phục vụ nói.
Nhãn Kính Xà ngẩng đầu nhìn, đập ngay vào mắt anh ta chính là Lâm Mộc, Nhãn Kính Xà không khỏi giật thót.
“Anh Lâm! Không! Lâm Gia!”
“Sao anh lại tới đây?”
Nhãn Kính Xà nở nụ cười, bước vội tới nghênh đón Lâm Mộc.
Sau đó Nhãn Kính Xà nhìn phục vụ, nói: “Sau này Lâm Gia tới quán bar Sa Ngã thì phải tiếp đón anh ấy theo tiêu chuẩn cao nhất, hiểu không?”
“Vâng thưa Anh Xà.” Tuy phục vụ hơi hồ nghi, nhưng vẫn đáp vâng dạ.
“Ra ngoài đi.” Nhãn Kính Xà khoát tay với phục vụ.
Sau khi người phục vụ rời khỏi phòng làm việc.
“Lâm Gia, anh đến quán bar Sa Ngã của chúng tôi quả thực là nắng rọi nhà tranh!” Nhãn Kính Xà cười nịnh nọt.
Lần đầu gặp mặt, anh ta còn thấy Lâm Mộc chỉ là một tên nhóc dựa dẫm vào Lão Trần. Giờ đây, anh ta hoàn toàn không dám nghĩ như vậy nữa.
Bởi vì Nhãn Kính Xà biết rằng, ngay cả Lão Trần cũng chẳng có bản lĩnh diệt cả nhà họ Tôn, đừng nói là tiêu diệt sạch sẽ trong 1 ngày.
Ấn tượng của anh ta về Lâm Mộc lúc này là, một nhân vật thần bí, mạnh mẽ, đáng sợ, và tuyệt không thể chọc vào.
Dù sao nhà họ Tôn lớn mạnh là thế, Lâm Mộc nói diệt là diệt ngay được đấy thôi!
Ai chọc giận Lâm Mộc thì chỉ còn nước chết không toàn thây.
“Nhãn Kính Xà, dẫu sao vẫn phải cảm ơn tin tức tình báo của anh.” Lâm Mộc nói.
“Lâm Gia khách sáo rồi, sau này anh có gì cần đến tôi thì cứ việc gọi điện hoặc tìm tôi, chỉ cần A Xà tôi có thể giúp thì nhất định sẽ giúp anh!” Nhãn Kính Xà hạ mình nói.
“Lần này tôi đến nhờ anh điều tra mối quan hệ giữa Ông cụ Tôn và tập đoàn đứng sau ông cụ đấy bên Châu u, anh tra được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.” Lâm Mộc nói.
“Bên Châu u? Lâm Gia, việc này anh làm khó tôi rồi, tôi được xưng tụng là vua tình báo ngầm ở Giang Nam, mọi tin tình báo ở đất Giang Nam này tôi đều có thể tìm cách giúp anh, nhưng dính dáng tới nơi khác, nhất là Châu u, chỉ e tôi lực bất tòng tâm.” Nhãn Kính Xà bất đắc dĩ nói.
“Không sao, anh điều tra được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, thử điều tra đi nhé.” Lâm Mộc nói.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Được, tôi chỉ có thể nói sẽ dốc hết sức lực điều tra.” Nhãn Kính Xà đồng ý.
“Nhãn Kính Xà, tôi từng gọi điện cho anh rồi, sau này có tin tức gì anh thông báo cho tôi qua số điện thoại đấy nhé.” Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc nói tiếp: “Đúng rồi, tôi có chuyện muốn hỏi anh. Trong giới kinh doanh của Ninh Đô, ai không hòa thuận với nhà họ Tôn? Kiểu người có chút thực lực trong giới kinh doanh của Ninh Đô ấy, tôi cần tìm một ông chủ để hợp tác.”
Nhãn Kính Xà trầm ngâm: “Mai Tổng, người đứng thứ tám trong danh sách phú hào Giang Nam, ông ta không hợp với nhà họ Tôn, cũng có chút thực lực đấy.”
“Anh có thể liên lạc với ông ta không? Chỉ cần nói với ông ta rằng người diệt nhà họ Tôn đang tìm ông ta. Tôi tin ông ta sẽ không từ chối.” Lâm Mộc nói.
“Không thành vấn đề, vậy Lâm Gia muốn hẹn gặp ông ta ở đâu?” Nhãn Kính Xà hỏi.
“Ở đây luôn đi, anh xem có thể hẹn ông ta bây giờ không, tôi ngồi đây chờ ông ta.” Lâm Mộc nói.
“Được.” Nhãn Kính Xà đồng ý rồi lập tức lấy điện thoại di động ra và bấm gọi. ...
Ninh Đô, trong một biệt thự.
“Hoàng Đạo Trường, anh phải nghĩ cách giới thiệu tôi với vị cao nhân Lâm Mộc đấy.” Mai Tổng chờ mong nói.
Mai Tổng đương nhiên biết tin nhà họ Tôn bị tiêu diệt, ngoài sự chấn động, ông ta còn muốn kết giao với vị cao nhân này.
Lâm Mộc chẳng những có đạo pháp cao thâm, còn có thể chặt đứt hai thế lực chống lưng của nhà họ Tôn, vừa nhấc tay một cái đã diệt cả nhà họ Tôn, bản lĩnh của người này khiến Mai Tổng không khỏi kinh sợ.
Dĩ nhiên ông ta muốn kết giao với Lâm Mộc rồi.
Mai Tổng nghĩ, có lẽ cả giới kinh doanh Ninh Đô này chỉ có ông ta biết tên họ thật sự của Lâm Mộc, cũng chỉ có ông ta có thể kết giao với Lâm Mộc thông qua Hoàng Đạo Trường.
“Mai Tổng, tôi chỉ có thể nói sẽ tận lực.” Hoàng Đạo Trường cười miễn cưỡng.
Hoàng Đạo Trường hiểu rõ, anh ta khó lòng bắt thân với Lâm Mộc.
Ngay lúc này, điện thoại cá nhân của Mai Tổng đổ chuông.
“Nhãn Kính Xà gọi cho tôi làm gì thế này?” Mai Tổng hồ nghi nhận điện thoại.
“Mai Tổng, tôi là A Xà, chỗ tôi có một nhân vật lợi hại muốn gặp ông!”
“Nhân vật lợi hại? Ai thế, có thể khiến tôi đánh giá là lợi hại ở Ninh Đô nào có mấy người?” Mai Tổng vừa nói vừa ngồi lên sofa.
“Mai Tổng, có lẽ ông đã biết chuyện nhà họ Tôn bị diệt, dân thường đều ngỡ đó chỉ là tai nạn hỏa hoạn, nhưng tin chắc là Mai Tổng hiểu được, người bắt cóc Tôn Thượng Minh mới là người đứng sau chuyện này, giờ anh ấy ở chỗ tôi, anh ấy muốn gặp ông.” Nhãn Kính Xà nói.
“Cậu nói cái gì?” Mai Tổng vừa ngồi xuống đã kinh ngạc đứng bật dậy.
“Cậu ta..cậu ta tìm tôi làm gì?” Mai Tổng căng thẳng không thôi.
“Tôi không rõ, ông qua đây một chuyến đi, anh ấy đang chờ ông ở chỗ tôi.” Nhãn Kính Xà nói.
“Được, tôi...tôi biết rồi.” Mai Tổng đáp.
Cúp điện thoại xong.
“Sao..sao cậu ta lại tìm tôi? Lẽ nào tôi đắc tội gì với cậu ta nên cậu ta muốn trả thù?” Mai Tổng hoảng loạn không yên, sống lưng cũng lạnh toát.
Tuy ông ta muốn gặp Lâm Mộc, nhưng anh chủ động tìm đến lại khiến ông ta lo sợ và hoang mang.
Mai Tổng nghĩ, trong tình huống bình thường, Lâm Mộc không có lý do gì phải tìm ông ta. Đừng nhìn xếp hạng thứ 8 của ông ta trong bảng phú hào Giang Nam, đừng nhìn vẻ ngoài huy hoàng của ông ta mà cho rằng ông ta đủ lớn mạnh. Đến nhà họ Tôn còn bị Lâm Mộc tiêu diệt dễ dàng, bảo sao ông ta không kiêng dè Lâm Mộc cho được?
“Mai Tổng, nếu anh ta muốn đối phó ông thì đã tìm tới tận cửa rồi, hà tất gì phải hẹn ông tới gặp? Chưa biết chừng đây lại là chuyện tốt.” Hoàng Đạo Trường nói.
“Nói cũng đúng.” Mai Tổng khẽ gật đầu, cố gắng ổn định tâm tình.
Sau đó Mai Tổng quay đầu nói: “Hoàng Đạo Trường, anh đi cùng tôi, có người quen làm gì cũng dễ, tôi có thể kết giao với cậu ta dễ hơn.”