Sau đó chủ tịch Mai cùng với đạo trưởng Hoàng bước nhanh ra khỏi cửa, đi thẳng vào quán bar Lãng Mạn.
Trên tầng hai của Quán bar Lãng Mạn.
Sau khi Nhãn Kính Xà liên lạc giúp Lâm Mộc xong, liền cầm lấy một chai rượu ngon cất giữ từ lâu đưa cho Lâm Mộc.
Nhãn Kính Xà còn nói rằng cô sẽ mời mấy người đẹp của quán bar Lãng Mạn đến uống rượu cùng Lâm Mộc, nhưng lại bị Lâm Mộc từ chối.
Sau năm năm tu luyện trên núi, Lâm Mộc cũng tu luyện tâm tư, anh cũng đã nhìn thấu mấy loại chuyện này.
Lâm Mộc vừa uống vừa chờ.
Sau khoảng nửa giờ.
Một người đàn ông trung niên mập mạp với nụ cười tươi bước vào văn phòng của Nhãn Kính Xà, phía sau còn có đạo trưởng Hoàng.
Chủ tịch Mai vừa vào đã nhận ra Lâm Mộc ngay, anh chính là kẻ đã bắt cóc Tôn Thượng Minh ở Thục Nhã Trại ngày đó!
"Lâm cao nhân, tôi là Mai Dụ, thật may mắn khi được cậu mời!"
Chủ tịch Mai nở nụ cười nịnh nọt, rồi nhanh chóng lấy lòng Lâm Mộc.
Là người đứng thứ tám trong danh sách những người giàu có ở Giang Nam, lúc này anh ta không còn vẻ kiêu ngạo thường thấy khi ở bên ngoài mà thay vào đó là sự lo lắng, kính trọng và sợ hãi như một học sinh tiểu học nhìn thấy giáo viên của mình.
Đạo trưởng Hoàng cũng vội vàng tiến lên: "Đạo sư Lâm Mộc, chúng ta đúng là có duyên gặp lại."
Là các người sao?"
“Chủ tịch Mai, lúc trước khi tôi bắt cóc Tôn Thượng Minh, ông cũng có mặt phải không?” Lâm Mộc kinh ngạc nhìn ông ta.
Lâm Mộc cũng có chút ấn tượng với anh ta.
“Đúng, đúng, tôi đúng là vinh hạnh khi được Lâm cao nhân nhớ tới.” Chủ tịch Mai cười đáp.
“Chủ tịch Mai, ngồi đi.” Lâm Mộc vẫy tay ra hiệu.
"Được! Cám ơn Lâm cao nhân." Chủ tịch Mai nói xong liền ngồi xuống đối diện Lâm Mộc.
“Lâm cao nhân, không biết tại sao cậu lại chủ động mời tôi tới đây, có chuyện gì sao?” vẻ mặt Chủ tịch Mai có hơi căng thẳng.
Trong lòng anh ta vẫn chưa có sự chuẩn bị, cũng không biết Lâm Mộc tìm anh ta là có mục đích gì.
"Tôi tìm đến ông là vì muốn bàn chuyện hợp tác với ông. Nghe nói ông đứng thứ tám trong danh sách phú nhị đại ở Giang Nam, đã kinh doanh rất nhiều năm ở Giang Nam rồi." Lâm Mộc nói.
“Thành tích của tôi không có gì đáng nói trước mặt Lâm cao nhân cả đâu, không biết Lâm cao nhân muốn hợp tác kẻ hèn mọn như tôi thế nào đây?” Chủ tịch Mai càng thêm căng thẳng.
Chủ tịch Mai đang nghĩ, không phải Lâm Mộc sẽ bắt ông ta đưa cho anh một khoản tiền đấy chứ?
Nếu Lâm Mộc thật sự muốn làm như thế, vậy thì ông ta cũng chỉ có thể chấp nhận.
"Ông đừng căng thẳng, tôi không gây phiền phức cho ông đâu. Nhà họ Tôn vừa mới thất thủ. Nhà họ Tôn lại có nhiều tài sản và cơ sở kinh doanh ở Giang Nam. Tôi muốn ông tiếp quản công việc của Nhà họ Tôn." Lâm Mộc nói.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Mộc mất rất nhiều thời gian mới có thể tiêu diệt Nhà họ Tôn, nên đương nhiên tất cả các công việc kinh doanh của Nhà họ Tôn, Lâm Mộc không thể giao lại cho giới kinh doanh của Giang Nam được.
Đây là chiến lợi phẩm Lâm Mộc đáng được nhận, nên Lâm Mộc phải tìm cách để có được nó.
Chủ tịch Mai nghe Lâm Mộc nói như vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, thì ra là vì chuyện này.
"Lâm cao nhân, Nhà họ Tôn kinh doanh rất rộng rãi, bây giờ Nhà họ Tôn đã thất thủ, tất cả các ông chủ ở Giang Nam nhất định sẽ nhảy dựng lên muốn ăn tươi nuốt sống Nhà họ Tôn, do có quá nhiều người nên cho dù chúng ta đi cướp cũng chỉ có thể giành được một phần mà thôi.” Chủ tịch Mai bất lực nói.
Chủ tịch Mai vốn đã nảy sinh ý định cướp công sau khi biết tin Nhà họ Tôn đã bị tiêu diệt.
Lâm Mộc bình tĩnh nói: "Thông qua Nhãn Kính Xà, tôi có thể nói với toàn bộ các doanh nghiệp ở Giang Nam rằng những người muốn lật đổ nhà họ Tôn muốn thông qua ông để cướp đi những mối kinh doanh của nhà họ Tôn. Tôi nghĩ nếu những lời này được tung ra thì sẽ có không ít người sẽ dám cướp doanh nghiệp Nhà họ Tôn để lại. "
Dù sao Lâm Mộc cũng có thể tiêu diệt cả Nhà họ Tôn, giới kinh doanh Giang Nam nhất định sẽ sợ một nhân vật huyền bí như Lâm Mộc, chỉ cần Lâm Mộc lên tiếng, ai dám gắp thức ăn trong miệng Lâm Mộc chứ? Nhà họ Tôn chính là một ví dụ!
Hai mắt Chủ tịch Mai sáng lên, anh ta thề: "Lâm cao nhân, nếu như cậu có thể tạo ra gió, tôi tin rằng mình có thể thôn tính được doanh nghiệp Nhà họ Tôn!"
"Chủ tịch Mai, tôi sẽ không để ông phải thiệt thòi đâu, sau khi ông đã lấy được hết doanh nghiệp của Nhà họ Tôn, tôi sẽ lấy một nửa doanh nghiệp mà ông lấy được, phần còn lại sẽ thuộc về ông. Chỉ cần mỗi kỳ ông trả hoa hồng đều đặn cho tôi là được, thế nào?" ”Lâm Mộc nói.
"Không vấn đề! Đương nhiên là không vấn đề rồi!" Chủ tịch Mai vui vẻ đáp.
Có thể chia thành năm năm cũng đã vượt quá mong đợi của Chủ tịch Mai rồi.
Cho dù Lâm Mộc nói muốn chia 9-1, Lâm Mộc chiếm 9, ông ta cũng không dám nói lời nào, chỉ có thể giúp Lâm Mộc miễn phí và khó khăn nhận lấy 1 phần còn lại.
Còn đối với phần doanh nghiệp Chủ tịch Mai lấy được, chia cho Lâm Mộc một nửa cổ phần, sau đó Lâm Mộc cũng được coi như là cổ đông của công ty ông ta.
Ông ta có thể có một cổ đông lớn mạnh như vậy để dựa vào, cho dù được chia 9-1, anh ta cũng bằng lòng.
Trước không phải ông ta chỉ muốn thông qua đạo trưởng Hoàng để bám vào Lâm Mộc sao?
Bây giờ, ông ta đã thành công đeo bám được, nên đương nhiên Chủ tịch Mai rất vui mừng!
“Vậy nếu như ông đã đồng ý rồi, chuyện này cứ quyết định vậy đi, không còn vấn đề gì chứ?” Lâm Mộc nhìn anh ta.
“Được được!” Chủ tịch Mai liên tục gật đầu.
Lâm Mộc lại nhìn Nhãn Kính Xà: "Nhãn Kính Xà, vậy tôi lại làm phiền anh hãy thay tôi tạo gió trong giới kinh doanh ở Giang Nam, anh cứ nói người tiêu diệt nhà họ Tôn là thông qua Chủ tịch Mai đã thôn tính toàn bộ doanh nghiệp và và các hoạt động công nghiệp của Nhà họ Tôn, hy vọng mọi người cho tôi chút mặt mũi, đừng cướp hết chiến lợi phẩm của tôi."
“Không sao Lâm Gia, đối với tôi mà nói, đây chỉ là chuyện tầm thường thôi!” Nhãn Kính Xà đồng ý.
Đây cũng là một điều tốt với Nhãn Kính Xà anh ta.
Nếu thông tin này được anh ta tung ra, tương đương với việc thông báo cho giới kinh doanh rằng anh ta có quan hệ nhất định với người đàn ông bí ẩn đã phá hủy nhà họ Tôn, điều này là vô cùng có lợi cho anh ta.
“Bây giờ đã giải quyết xong rồi, nào, chúng ta cùng cạn ly, chúc cho việc hợp tác của chúng ta thuận lợi.” Lâm Mộc nâng ly.
Nhãn Kính Xà vội vàng rót rượu cho Chủ tịch Mai và cho anh ta, sau đó cụng ly với Lâm Mộc.
Chuyện này đối với Lâm Mộc cũng rất có lợi, Lâm Mộc không phải làm cái gì, chỉ cần thông qua Chủ tịch Mai lấy được một nửa tài sản, được chia hoa hồng.
Mọi việc đã có Chủ tịch Mai lo liệu, còn anh chỉ cần đợi tiền là xong.
Lâm Mộc không nhờ A Bính đến Ninh Đô tranh đoạt việc làm ăn của Nhà họ Tôn, còn chọn cách tìm người hợp tác khác ở Ninh Đô, đó là do anh cũng đã có sự cân nhắc của riêng mình.
Tập đoàn Thiên Mộc ở Kim Châu vừa mới thành lập đã nuốt chửng một doanh nghiệp lớn ở Kim Châu, sau này sẽ phải giải quyết rất nhiều việc, nếu A Bính bị gọi đến Ninh Đô thì ba anh sẽ phải giải quyết mọi việc ở Kim Châu một mình.
Thứ hai, A Bính hoàn toàn xa lạ với Ninh Đô, anh ta cũng không có cơ sở gì ở đây, muốn qua đây cướp công của Nhà họ Tôn cũng là một chuyện hết sức gian khó.
Lâm Mộc lại càng không thể tự mình tiếp quản công việc, Lâm Mộc cần phải bỏ thời gian và sức lực vào việc tu luyện, đây cũng chính là điểm quan trọng nhất.
Còn Chủ tịch Mai đã phát triển ở Ninh Đô nhiều năm, ông ta đã có chuỗi công nghiệp và kinh doanh rất phát triển ở Ninh Đô, việc nắm lấy doanh nghiệp của Nhà họ Tôn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau khi ba người uống cạn ly rượu, Lâm Mộc cũng trao đổi số điện thoại với Chủ tịch Mai, để lại số thẻ ngân hàng của mình cho Chủ tịch Mai, để sau này có thể trực tiếp chuyển tiền chia hoa hồng vào thẻ.
“Chủ tịch Mai, vì ông đã giúp tôi, nên sau này nếu ông có gặp khó khăn gì trong kinh doanh, hãy cứ nói với tôi nếu cần tôi giúp.” Lâm Mộc nói.
"Được! Vậy tôi cảm ơn Lâm cao nhân trước."
Chủ tịch Mai vô cùng vui mừng, lại cảm ơn anh một lần nữa, vì đây chính là điều ông ta đang mong chờ.