"Tân Vô Úy vẫn chưa bỏ cuộc, hắn đang ở gần Giám Vũ viện!"
Lâm Dạ chậm rãi mở mắt, quay người nhìn ra ngoài cửa số. “Lâm Dạ ca ca, huynh thức chưa?”
Cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra, Lâm Lâm th cái đầu nhỏ ra, tinh nghịch nhìn châm chằm Lâm Dạ.
“Có chuyện gì sao?" Lâm Dạ thu hồi tâm tư, cười khúc khích đứng lên.
"Tỷ tỷ đầu bạc kia lại tới tìm huynh, đang chờ trong phòng khách đó."
Lâm Lâm chỉ vào phòng khách, nhỏ giọng nói: "Vị tỷ tỷ này nhìn rất dữ tợn, giống như đang tức giận vậy”
Ánh mắt Lâm Dạ lóe lên, cười nói: xem”
Biết rồi, ta lập tức đi
Hãn bước vào phòng khách, Tây Môn Ngọc mặc khinh giáp đang đứng đó chờ hắn.
Lâm Dạ chưa kịp mở miệng, Tây Môn Ngọc đã trầm giọng
hỏi: 'Lâm công tử, đêm qua, Tân Vô Úy tới tìm huynh sao?"
Lâm Dạ gật đầu nói: "Chỉ là là việc vặt thôi!" "Việc vặt?" Tây Môn Ngọc nhìn chãm chãm Lâm Dạ, trầm giọng nói
“Tân Vô Úy tâm tư kín đáo, chưa làm chuyện gì khác thường. bao giờ”
"Hôm nay, tất cả ty tra trong Giám Vũ viện ta đều phải mặc giáp mang đao, theo dõi Tân phủ!"
"Đây tuyệt đối không phải việc vặt!”
Lâm Dạ bình tĩnh nhìn cô, biết mình không thế giấu được Tây Môn Ngọc.
Hôm qua ở phố Tân Vương, Tây Môn Ngọc đã sớm nghỉ hoặc.
"Lâm Dạ, về Huyết Uyên Lâm...
Vẻ mặt Tây Môn Ngọc lạnh lùng nghiêm nghị: “Huynh còn giấu ta điều gì nữa?”
Ánh mắt Lâm Dạ lóe ra, thở sâu.
"Ngày đó, hai huynh đệ Tân Vô Trần triệu hoán tà ma...
Ngoại trừ chuyện liên quan đến Lâm Lâm, Lâm Dạ gần như không giấu giếm điều gì, lặp lại chuyện ngày đó.
Sắc mặt Tây Môn Ngọc liên tục thay đối, vẻ mặt càng ngày cảng kinh ngạc.
"Từ từ. ...Huynh nói, huynh được một cây Tru Thiên Kiếm Ý sao?"
Lâm Dạ gật đầu, trịnh trọng nói: "Đúng vậy, chính là bởi vì như vậy, ta mới có thế đánh bại tà ma, cứu người ra khỏi Huyết Uyên Lâm!"
Ánh mắt Tây Môn Ngọc lóe lên, dường như nghĩ tới điều gì, hỏi: "Vậy Tân gia kia đến tìm huynh, là vì Tru Thiên Kiếm Ý. sao?"
Lâm Dạ nói: "Thiên Mệnh Kiếm Quyết của Tân gia, chính là Tru Thiên Kiếm Ý!"
"Khó trách Tân Vô Uy lại xúc động như vậy!" Tây Môn Ngọc trầm tư.
Trong lòng Lâm Dạ bỗng nhiên run lên, lông mày bất giác hơi nhíu lại
Tây Môn Ngọc cười: “Lâm Dạ, yên tâm, ta sẽ không giao huynh cho bọn họ đâu”
"Nếu huynh đã nhận chức tuyển ty tra, Giám Vũ viện chắc chản sẽ bảo vệ huynh!"
Lâm Dạ ôm quyền tạ ơn, thở phào nhẹ nhõm.
Tây Môn Ngọc nói: “Sáng mai Vương Hải Long trưởng lão sẽ phái người tới đón huynh."
“Trước đó, huynh vẫn nên ở Giám Vũ viện đi."
Lâm Dạ läc đầu, cười khổ nói: "Nếu nói như thế, khi ta rời khỏi Học phủ Ngân Nguyệt thì sẽ không được yên thân sao?"
"Cũng không nhất thiết phải như vậy."
Tây Môn Ngọc mỉm cười chỉ về phía xa, chính là hướng thành Phương Đông.
"Học phủ Ngân Nguyệt cách thành Thiên Dự hàng chục dặm, là một tổ chức khép kín, được Từ Phủ Tông cùng nhiều trưởng lão khác quản lý.... "
"Ngay cả Tân gia cũng không thể khiêu khích học phủ Ngân Nguyệt! Nhìn bề ngoài, huynh sẽ không gặp quá nhiều phiền toái.."
“Còn bên trong, ta không thế nói. Dù sao đây là lãnh địa của Học phủ Ngân Nguyệt, Giám Vũ viện ta cũng không thế xen vào”
Cô đột nhiên mỉm cười: 'Nhưng mà, nếu huynh bằng lòng tới học phủ Long Võ của ta, ta có thế bảo hộ huynh an toàn!"
Đôi mắt Tông Môn Ngọc sáng lấp lánh, tràn đầy mong đợi.
Học phủ Long Võ luôn là sự lựa chọn tốt nhất cho các tướng lĩnh và vô cùng nối tiếng với thể chất cường tráng của các chiến binh.
Ý chí kiên cường! Vô cùng trung thành!
Nhưng những người đăng ký vào Long Võ học phủ chắc chản sẽ phục vụ vương triều trong tương lai
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!