Thanh Mâu Bạch Hổ gầm lên giận dữ, sắc mặt dữ tợn, hung hăng cắn một con Phệ Hồn Mãng.
Con Phệ Hồn Mãng đó lập tức hóa thành một khối cầu màu đen, sau đó bị hút vào trong cơ thể của Thanh Mâu Bạch Hổi
Phanh!
Một cây Hắc Diệu Thạch Trụ đã ầm ầm sụp đổ, biến thành vô số mảnh vụn rơi xuống mặt đất.
"Gầm"
Thanh Mâu Bạch Hổ giận dữ dang rộng hai cánh nhào vềphía trước, chiến đấu rồi nuốt chửng, trong chớp mắt đã nuốt hết chín con Phệ Hồn Mãng.
"Nuốt hết rồi?”
Lâm Dạ nheo mắt, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Hắn cảm giác được từ trong cơ thể Thanh Mâu Bạch Hổ đang tuôn ra một cỗ hồn lực khổng lồ, nhanh chóng bay vào hồn phủ.
Hồn lực tinh khiết nhiều như đàn cá đang vừa bơi vào bên trong hồn phủ đã bị hai võ hồn hấp thu sạch sẽ.
Thanh Mâu Bạch Hổ ngửa mặt lên trời gầm to, thân hình đột ngột lớn lên, cả người tỏa ra ánh sáng màu xanh sáng chói!
Chiều cao tăng vọt đến hơn sáu mét, hình thể càng thêm to lớn làm khí thế của nó cũng tăng hơn gấp đôi!
Võ hồn đột phá!
Thanh Mâu Bạch Hổ đã thành công thăng lên đến Chiến Tướng cấp tứ phẩm!
Lúc này toàn bộ chín chiếc cột đá hắc thạch đều đã sụp đổ, biến thành đá vụn rơi lả tả trên đất.
"Trận pháp, bị phá vỡ rồi?"
Trên mặt Liễu Thành m tràn đầy kinh hãi, thời gian trôi qua thật lâu nhưng vẫn nói không nên lời.
Đám người vây xem cũng ngây ra như phỗng, toàn bộ hiện trường lập tức rơi vào im lặng.
Lâm Dạ hít sâu hai hơi, trong lòng thầm cười khổ: "Tuy uy lực của Thần Hồn Đế Thiên rất mạnh nhưng đồng thời cũng tiêu hao quá nhiều."
"Thời gian chưa qua bao lâu đã hao hết thể lực của ta, sau này muốn dùng cũng phải cẩn thận hơn mới được."
Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi đứng lên rồi nhìn thẳng về phía Trần Diệp.
"Trần Diệp, ngươi thua rồi!"
Trần Diệp giật mình hoàn hồn lại, nhất thời vừa kinh ngạc lại bối rối, không biết nên trả lời thế nào.
Mọi người nhao nhao quay đầu nhìn Trần Diệp sau đó xì xào bàn tán.
"Không phải là Trần Diệp không chịu thua đó chứ? Tại sao hắn ta không lên tiếng?"
Mặt mày Trần Diệp hơi đỏ lên, hai đấm siết chặt, chữ "thua" này thật sự nặng đến mức hắn nói không nên lời.
"Cái này không tính!" Diệp Thanh Vân bỗng nhiên hét lên: "Rõ ràng vừa rồi Lâm
Dạ chỉ mới kiên trì đến cột đá thứ tám, cuối cùng vẫn là không chống đỡ nổi!"
"Đợi đến chiếc thứ chín thì trận pháp xảy ra vấn đề!"
"Tất cả cột đá tự nát hết, chẳng qua là hắn may mắn mà thôi, làm sao có thể tính là hắn thắng?"
Hai mắt Trần Diệp bỗng sáng ngời: "Diệp Thanh Vân nói đúng! Đây là do trận pháp có vấn đề, không tính được!"
Lâm Dạ cười lạnh: "Sao vậy, ngươi không chịu thua sao?” "Ta có thể đổi trận pháp khác để tái đấu với ngươi!"
Trong lòng Trân Diệp có hơi chột dạ, môi khẽ mấp máy một chút nhưng không dám phản bác.
"Được rồi! Được rồi!"
Liễu Thành m tươi cười đi đến hòa giải: "Lâm Dạ kiên trì đến cột đá thứ tám, đạt được chín điểm."
"Trận này các ngươi ngang tay, không ai thua cải"
Nói đến đây, hắn ta lặng lẽ dùng ánh mắt ra hiệu với Lâm Dạ.
Hàm ý trong ánh mắt đó không cần nói cũng biết.
Nhà họ Trần không phải thứ dễ chọc gì!
Lâm Dạ cười lạnh không nói gì.
Ánh mắt Trần Diệp cực kỳ u ám: “Quên đi! Ta còn có việc quan trọng phải làm, tạm thời tha cho hắn một lần, không cần so đo!"
"Đừng để ta gặp lại ngươi trong học phủ đấy, nếu không ta sẽ đánh ngươi chết tại lôi đài!"
Trần Diệp hung hăng nói xong thì xắn tay áo rời đi. "Khà khà, Trần huynh, vừa rồi ta giải vây cho huynh đó, có phải sau này huynh cũng nên chiếu cố ta một chút hay không?”
Diệp Thanh Vân vội vã đuổi theo.
"Ngươi chọc cái phiền phức lớn như vậy cho ta mà còn dám tranh công?”
Lửa giận trong lòng Trân Diệp còn đang cháy lớn, vừa nghe hắn ta nói vậy lập tức đưa tay đẩy hắn lảo đảo một cái rồi xoay người bỏ đi.
Nụ cười trên mặt Diệp Thanh Vân cứng đờ lại, sau đó sững sờ tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!