Edit: Nhang – Beta: Hann
Từ Tinh Miên mặc lễ phục ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế gỗ, tà váy dài rủ xuống, vải lụa mỏng màu tím nhạt bị gió thổi bay nhè nhẹ. Hoắc Thừa Kiêu thấy bàn chân dưới váy của cô gái nhẹ nhàng cuộn tròn lại.
Đến cả giày cũng không mang.
Trong không khí thoang thoảng mùi rượu nhàn nhạt, xen lẫn với vị chua của chanh.
Người thường uống rượu đều sẽ biết, bartender thường pha thêm chanh để giảm nồng độ cồn của rượu mạnh.
Trần Hành trợn tròn mắt trầm mặc, sau khi tiểu thư của nhà họ Từ rời khỏi bữa tiệc, vì đau lòng quá nên đã đi uống rượu giải sầu sao?
Hoắc Thừa Kiêu giơ cổ tay lên xem giờ, lúc này ký túc xá cũng đã đóng cửa rồi, có gọi cô dậy cũng vô dụng.
Trần Hành luống cuống tay chân, giơ ngón tay ra chỉ vào cô gái đang cuộn mình thành một cục tròn: “Cái này, làm sao bây giờ?”
Hoắc Thừa Kiêu hơi nhíu mày, không nhanh không chậm nói ra mấy chữ: “Ném ra ngoài thôi.”
Trần Hành: “?”
Vẫn là Hoắc đại gia tàn nhẫn nhất.
Anh ấy cụp mắt nhìn nữ sinh đang gục trên bàn, làn da trắng để lộ ra lớp phấn nhàn nhạt, môi mỏng hơi mím lại, chóp mũi nhỏ xinh. Cho dù có dùng con mắt thẩm mỹ khắt khe cỡ nào đi chăng nữa thì người này hoàn toàn xứng với danh xưng cô gái xinh đẹp mà.
Vậy mà không chút lưu tình đòi ném người ta ra ngoài, lỡ như gặp người nào có ý đồ bất chính thì sao, không an toàn chút nào.
Trần Hành nuốt nước bọt nói: “Cái này không ổn lắm đâu.”
Hoắc Thừa Kiêu dùng ánh mắt của chủ nhà nhìn anh ấy như một đứa con trai ngốc, đi đến quầy bar lấy điều khiển điều chỉnh nhiệt độ phù hợp nhất.
“Cho cậu ba phút để suy xét, một là cùng tôi đợi cô ấy tỉnh lại, hai là đi ngay bây giờ.”
Trần Hành vội vàng chạy đi lấy chìa khóa xe, tốc độ nhanh như thể bôi dầu vào chân vậy: “Để lại không gian cho cậu ở chung với cô em vợ hờ nha!”
Thời gian đưa ra quyết định còn chưa tới ba mươi giây.
Còn nửa phút nữa, Hoắc Thừa Kiêu dựa người vào mép tường quầy bar, ung dung nhìn Trần Hành chui vào xe nhanh như chớp, thoáng cái đã mất tăm.
Tính cách sau khi uống rượu của Từ Tinh Miên cũng rất tốt, uống say rồi cũng không hóa điên, im lặng nằm một chỗ ở đó.
Ánh sáng yếu ớt bao trùm sống lưng mảnh khảnh, đột nhiên cô nghiêng đầu sang một chút, trong miệng thì thầm một câu.
Giọng trầm khàn nhưng từng chữ từng chữ đều rất rõ ràng.
Hoắc Thừa Kiêu nghe thấy cô nói: “Từ Chấn Đông ông coi là what?!” (*)
(*) Tác giả đã thật sự dùng what đó.
Nếu anh nhớ không nhầm, Từ Chấn Đông。。。what, chắc là tên ba cô.
Hoắc Thành Kiêu nén tiếng cười ở cổ họng, khẽ thở ra. Anh xoay người dùng ngón tay hất nhẹ cánh quạt của điều hòa, để gió quạt thẳng đến chỗ cô ấy.
Từ Tinh Miên ngủ không lâu, men say cũng biến mất sáu bảy phần. Thói quen sau khi tỉnh dậy là phải nhìn quanh một vòng. Cô nhớ mang máng là mình đã vào một cửa hàng bán mì. Cô chưa kịp nhớ lại mọi chuyện thì một giọng trầm thấp pha chút lười biếng vang lên, đánh gãy mạch suy nghĩ mà cô đang vất vả sắp xếp lại.
“Tỉnh rồi?”
Âm cuối của Hoắc Thừa Kiêu giống như ném một hòn đá nhỏ vậy, làm cho tâm tình vốn đang bình tĩnh của Từ Tinh Miên cũng trở nên hốt hoảng.
Cô xoay người nhìn về phía phát ra âm thanh, người đàn ông đứng thẳng người, vẫn có chút lười nhác như cũ.
Ánh mắt cô ngừng vài giây trên gương mặt đẹp trai của anh, đồng thời đại não tiến hành nhận dạng gương mặt này của anh, kết quả cuối cùng là chưa từng gặp qua.
Hoắc Thừa Kiêu gõ gõ quầy bar, ánh nhìn đầy ẩn ý: “Tôi còn cho rằng em sẽ ngủ tới sáng mai.”
Từ Tinh Miên ho nhẹ một tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình: “Xin lỗi ạ, làm phiền anh rồi.”
Xem ra lúc ở bữa tiệc, cô bé này thật sự không hề chú ý đến anh rồi.
Lần đầu Hoắc Thừa Kiêu anh bị người khác làm lơ hoàn toàn như vậy, còn là cái kiểu đi ngang qua người ta mà còn không buồn để ý ấy.
Mị lực 23 năm qua lần đầu tiên chịu nỗi nhục nhã như vậy, cảm giác không hề dễ chịu chút nào mà.
Từ Tinh Miên mở điện thoại xem giờ, vừa qua 12 giờ sáng.
Cố Lê đã nhắn tới hơn hai mươi tin nhắn, cô đã nhắn lại để đối phương đừng lo lắng, rồi rầu rĩ thở ra một hơi, xem ra tối nay phải đi tìm một khách sạn nào đó ở rồi.
Vị trí đại học A là ở khu ngoại ô hẻo lánh, nơi phồn hoa nhất chính là khu phố buôn bán cô đang đứng đây này. Khác với sự phát triển nhanh chóng của Thân Thành, khu vực này có không khí trong lành, không ít khu dân cư được lựa chọn xây tại đây.
Nhưng những khách sạn có thể check in 24/24 thì rất ít.
Hoắc Thừa Kiêu lục tới lục lui trên tủ chén của quầy bar, tìm được một hộp kẹo sữa do Trần Hành để lại. Các ngón tay anh khẽ lắc hộp kẹo một tấc, muốn nhờ tiếng động để gây chú ý tới cô gái.
“Đầu bếp trong tiệm nghỉ làm rồi, em lấy vài viên kẹo ăn đỡ chút đi.”
Mắc công nếu không tìm được khách sạn thì lại đói đến mê sảng mất.
Câu nói đầy ác ý này chỉ mới tới miệng anh thôi, chưa nói ra.
Theo bản năng, Từ Tinh Miên muốn nói không cần, nhưng cảm giác đau đớn khiến tay chân cô cũng yếu sức mềm nhũn cả ra. Môi cô hơi mím lại, duỗi tay lấy hai viên kẹo trong hộp.
Ngón tay của cô gái mảnh mai, đầu ngón tay có màu hồng phấn, màu móng tay trộn lẫn với bộ váy màu tím nhạt, từng chỗ nhỏ nhặt nhất cũng quá đỗi đẹp đẽ.
Khuỷu tay của Hoắc Thừa Kiêu chống trên quầy bar, thân thể hơi nghiêng về phía trước, khoảng cách của hai người cũng trong nháy mắt được kéo lại gần hơn.
Anh chăm chú nhìn vào đôi tay đang rút giấy gói kẹo kia, tầm mắt hạ xuống rồi dừng trên đôi chân trắng nõn.
Từ Tinh Miên ngẩng đầu, do không kịp phòng bị nên đã nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh ấy. Nhưng người đấy lại chẳng có chút cảm giác gì, cứ nhìn thẳng vào mắt cô như không hề cảm thấy có điều gì không ổn vậy.
Hoắc Thừa Kiêu cảm nhận được sự cảnh giác của cô, cong môi khẽ cười: “Trẻ nhỏ ra đường nhớ phải mang giày.”
Giọng điệu của anh giống hệt như đang dặn một đứa em gái nhỏ năm sáu tuổi là không được xỏ chân vào hố cát để nghịch vậy, khiến cho Từ Tinh Miên vừa thẹn vừa bực bội.
“Đã biết!”
Cô gật đầu, cằm cúi thấp xuống, thu lại dáng vẻ sắc bén không chịu thua trong yến hội lúc nãy, đáng yêu đến độ muốn mạng của người khác luôn rồi.
Hoắc Thừa Kiêu nhìn theo bóng dáng cô gái biến mất trong đêm đen, nhàn nhã ngồi dậy.
Ông cụ bên nhà gọi tới mắng anh là đứa cháu trai bất hiếu, sinh nhật ông nội chưa kết thúc mà đã biến mất chẳng thấy tăm hơi, ai không biết lại tưởng vội đi kết hôn đấy.
Anh cứ vào tai này ra tai kia để ứng phó với cụ ông, uể oải nói thầm một câu.
“Ông của con ơi, ông nghĩ đẹp thế, lấy đâu ra cháu dâu ạ.”
Giọng cụ Hoắc đầy tức giận: “Vậy cháu độc thân cả đời đi! Chờ con của Đinh Đinh ra đời, để xem xem cháu có xấu hổ với cái chức chú của mình không!”
Từ Tinh Miên vội vàng nằm lên giường của khách sạn, sau khi tắm rửa xong cũng chỉ mặc áo lót với quần leggings.
Chiếc áo tắm dài treo trong phòng tắm bị dính thứ chất lỏng gì đó không rõ, do vị khách lúc trước để lại. Trên lavabo còn có vài sợi tóc dài không được dọn dẹp sạch sẽ nữa.
Có thể là do quá buồn ngủ, vậy nên cô không thèm để ý hoàn cảnh hiện tại cho lắm, lúc Từ Tinh Miên tỉnh lại lần nữa đã là sáng sớm rồi.
Chuông báo thức của điện thoại vang lên liên tục, cánh tay trắng nõn chậm rì rì duỗi ra lấy điện thoại, thay vì tắt báo thức thì ôm luôn điện thoại vào trong chăn.
Lại thêm mười phút nữa, cô mở to mắt nhìn trần nhà, tỉnh ngủ xong cô đờ cả người. Cũng không tránh khỏi việc đầu đau muốn nứt ra do uống rượu, cần một thời gian để thuyên giảm và tỉnh hẳn.
Có một lớp kinh tế vĩ mô lúc tám giờ sáng, giáo sư rất nghiêm khắc nên không cho phép đến trễ.
Từ Tinh Miên quay về ký túc xá trước rồi mới tới phòng học, nếu mặc nguyên bộ lễ phục đến lớp học thì quái dị đến không tả nổi luôn đấy.
Bước vào phòng học, Cố Lê sớm đã chiếm được vị trí tốt nên vẫy vẫy tay về phía cô: “Tinh Tinh, ở đây nè.”
“Sao hôm qua cậu không về ký túc xá thế, đúng hôm giáo viên đi kiểm tra luôn. May là tớ thông minh đấy, nói cậu đang chuẩn bị cho cuộc biện luận nên lên sân thượng tập luyện rồi.”
Từ Tinh Miên lấy hộp bút với sách giáo khoa ra: “Tối qua quên chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
Khóe môi Cố Lê cong lên, cười nói: “Không sao đâu.”
Giáo sư kinh tế vĩ mô học thức uyên thâm, tính cách cổ hủ nghiêm khắc, ở ông ấy không tồn tại cái gì gọi là giao tình. Cho dù điểm số chuyên cần của bạn là 100%, mà kỳ thi cuối cùng thiếu 1 điểm duy nhất thì ông ấy cũng cho bạn nợ môn.
Thành tích của Từ Tinh Miên trong ngành Kinh tế quốc tế này cũng xem như là nằm trong top đầu, vậy nên các giáo sư chuyên ngành đều có ấn tượng tốt với cô.
Giáo sư đưa ra một đề bất kỳ, yêu cầu mọi người dùng kiến thức vi mô và vĩ mô để phân tích, phạm vi không giới hạn trong môn kinh tế vĩ mô của ông ấy.
“Thử trình bày và phân tích nhân tố giúp Quốc tế Hoàn Hải thành công.”
Ông ấy rất giỏi đoán tâm lý của bọn họ, tung ra một miếng mồi cực mê người: “Nếu có bạn học nào trả lời ổn, vậy thì học kỳ này tôi sẽ cho trọn điểm học phần.”
Cuối thế kỷ trước, Quốc tế Hoàn Hải lập nghiệp bằng nghề kinh doanh, đến đời ông nội thì thành lập công ty. Truyền đến tay bố của Từ Tinh Miên, ai cũng cho rằng có thể sóng yên biển lặng mà kinh doanh. Vậy mà mấy năm về trước trong đám quan chức cấp cao có nội gián khiến công ty tuột dốc, cận kề phá sản.
Nếu không phải anh trai của cô có đủ thủ đoạn tàn nhẫn và sắc bén thì Quốc tế Hoàn Hải này đã sớm thay tên đổi họ rồi.
Cũng bởi vì anh trai ruột của cô, vậy nên dường như trong mắt bố mẹ chỉ có đứa con trai này thôi vậy.
Sống lưng Từ Tinh Minh thẳng tắp, lẳng lặng cúi đầu xuống viết vài dòng.
Ông nội thích kể với đám nhỏ bọn họ những lý tưởng lúc trước khi gầy dựng sự nghiệp nhất. Nếu giáo sư cho một cái công ty khác, tất nhiên cô sẽ không thể trả lời chu toàn như vậy.
Cố Lê từ bỏ giãy giụa, mặc cho môn Kinh tế vĩ mô của mình lần nào cũng kề mức không đạt tiêu chuẩn.
Lo sợ giáo sư sẽ thu nó xem như bài tập trên lớp, đứng ở giai đoạn mờ mịt phải tìm cách sống, cô ấy cũng đặt bút xuống viết qua loa vài câu tiếng Trung phổ thông.
Mười lăm phút sau, giáo sư tuyên bố thời gian giải đề kết thúc.
Có điểm số làm mồi nhử, bầu không khí lớp học vốn trầm tĩnh lại đột nhiên sôi nổi hơn nhiều.
Từ Tinh Miên đặt bút, chăm chú kiểm tra lại một lần, không buồn để ý đến những người khác đang tranh cơ hội để trả lời câu hỏi đầu tiên.
Không khí ồn ào xung quanh dường như cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Vị giáo sư nói những câu trả lời của mấy bạn học giơ tay trước đó thiếu đi điểm mấu chốt.
Cố Lê hừng hực hứng thú xem kịch, nhân tiện suy đoán xem 20 điểm sẽ rơi vào tay ai. Người bên cạnh cô ấy có động tĩnh, sau đó trước mặt xuất hiện một tờ giấy chi chít chữ.
Đầu ngón tay Từ Tinh Miên chỉ chỉ trên mặt bàn, ý bảo cô ấy lấy đi.
Cố Lê rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: “Tinh Tinh, cái này là cậu viết mà.”
Sắc mặt Từ Tinh Miên bình tĩnh: “Có hai mươi điểm này, lúc thi cuối kỳ cậu cũng có thể thoải mái hơn chút.”
Trên mặt giáo sư có hơi thất vọng, thời gian còn dư lại cũng đủ cho học suy nghĩ. Câu trả lời của những bạn học trước đều là những suy nghĩ bình thường, lúc sau người đứng dậy trả lời cũng dần dần ít đi.
Cố Lê chậm chạp giơ tay, đợi đến khi giáo sư bảo đứng lên. Cô ấy mới theo bản năng nhìn sang cô bạn ngồi kế bên, Từ Tinh Miên nháy mắt mấy cái để cô ấy yên tâm hơn.
Điểm chính được chia thành những yêu cầu phát triển của xã hội lúc đó, môi trường thương mại cùng với tình trạng phát triển, điều chỉnh bên trong công ty và vài phương diện cải cách của công ty.
Cố Lê đọc những dòng chữ trên, mỗi một điểm chính nói ra đều khiến sắc mặt cứng ngắc của giáo sư hòa hoãn vài phần.
Đọc xong tất cả chữ trên đó thì cũng vừa lúc tan học.
Giáo sư ghi nhớ tên và số hiệu của Cố Lê, vô cùng hài lòng cắp sách rời khỏi phòng học.
Cả người Cố Lê như được giải thoải, nằm liệt xuống: “Tớ cho rằng ông ấy còn vấn đề muốn hỏi tớ đấy… Dọa người quá mà, trên giấy của cậu còn có viết thuật ngữ nữa, tớ chẳng hiểu nó có ý nghĩa gì.”
Từ Tinh Miên cười trấn an cô ấy: “Giáo sư Cố không phải người thích dạy quá giờ, người cuối cùng trả lời sẽ có lợi hơn.”
Cố Lê ôm lấy ân nhân lay lay vài cái: “Cậu giúp tớ chuyện lớn thế này, tớ mời cậu ăn cơm. Phố buôn bán đó mới mở một tiệm mì, thoạt nhìn cũng không tệ.”
Hai người ở chung với nhau một năm, tính cách cũng rõ ràng. Nếu cô từ chối, nhất định Cố Lê sẽ xem đó là ân tình để ghi tạc trong lòng.
Cô dứt khoát đồng ý.
Mười một giờ rưỡi sáng, chưa phải là giờ cao điểm để dùng cơm.
Ánh sáng yếu ớt bị mắc kẹt trong những đám mây dày, không khí vừa nóng lại vừa ẩm.
Bước chân trên vỉa hè tạm bợ của lối vào phố ăn vặt, thứ khiến mọi người chú ý tới là quán mì mới khai trương ở đối diện.
Tối hôm qua đi vội vàng nên Từ Tinh Miên chưa kịp nhìn kỹ.
So với kiểu trang trí đơn sơ của các cửa hàng khác, quán mì này có một làn điệu độc lập, từ trong ra ngoài đều lộ ra khí chất “Tôi rất sang”. Bên ngoài treo hai cái đèn lồng màu đỏ, cố ý kết hợp hai cái cửa sổ chạm khắc hoa văn, trên bậc thang đặt hai chiếc ghế gỗ lim.
Tên tiệm chỗ cao nhất được viết bằng bút lông: Táp. Bút tích sắc bén, hạ bút không theo kết cấu nào, cũng được xem là đẹp.
Anh trai đang gục đầu trên quầy rượu*, hí hoáy với cái máy tính trong tay, lười biếng nhấc mí mắt lên: “Hai vị muốn ăn món gì?”
*Quầy rượu
Vừa dứt lời, Trần Hành – người không đủ mạnh mẽ nên bị đưa đến quầy rượu làm nhân viên tiếp tân, thấy cô gái phía đối diện thì buột miệng thốt ra: “Em vợ hờ?!”
Cố Lê bị anh ấy dọa đến mức liên tục lùi về sau, ở đâu chui ra tên ngốc này vậy.
Hoắc Thừa Kiêu mở tấm rèm từ bếp thông ra quầy rượu, có hơi không ngờ mà nheo mắt lại.
Trần Hành giơ cùi chỏ lên đánh vào eo anh, ý bảo: Cô em vợ hờ của cậu.
Hoắc Thừa Kiêu lãnh đạm lườm một cái, Trần Hành tự động hiểu đó nghĩa là “Cút”.
Không giống với áo sơ mi và quần đen hôm qua, người đàn ông mặc một chiếc áo thun ngắn tay, hình in phía trên giống với tên cửa tiệm, đều là chữ “Táp”.
Từ Tinh Miên cắn môi dưới, giơ tay lên kêu một tiếng: “Hi?”