“Đừng, đừng giết tôi...”
Tô Đại Phi quỳ phịch xuống đất, nét mặt ngập tràn sợ hãi.
Không ngờ đứa bé không biết chui ở đâu ra này lại đáng sợ như vậy.
“Chỉ là sâu kiến ở hạ giới mà dám vô lễ với bản tiên.” “Khí thế vừa rồi của ông đâu mất rồi?”
Lục Tiểu Tiên đi đến trước mặt Tô Đại Phi, co cẳng lên đá ông ta tới trước mặt Tô Nhiên.
Tô Đại Phi chỉ là người phàm tay trói gà không chặt, thậm chí còn chẳng phải là võ giả.
Huống hồ, vừa rồi cô ta nghe thấy Tô Nhiên gọi ông ta là chú hai, có lẽ là chuyện nội bộ gia đình của bọn họ.
Tốt nhất là để Tô Nhiên tự giải quyết vậy.
“Nhiên Nhiên, chú biết lỗi rồi, lần này chú biết lỗi thật rồi, chú không dám nữa.”
“Cháu đừng để cô ta giết chú, chú là chú hai của cháu mà."
Tô Đại Phi sợ run người, quỳ dưới đất, liên tục xin Tô Nhiên tha cho mình.
Tô Nhiên ngồi lại xuống ghế, không nói gì cả. Đúng lúc này, một cuộc điện thoại gọi tới.
Tô Nhiên cầm điện thoại lên xem thử, phát hiện ra là chú tư Tô Đại Chân gọi.
Tô Nhiên do dự một chút rồi vẫn ấn nghe máy. Điện thoại vừa mới được kết nối, bên kia đã vang lên giọng nói đầy sợ hãi của Tô Đại Chân: “Nhiên Nhiên, thím hai của cháu, Tô Ngôn và Tô Lực đều đã chết cả rồi!”
“Chú bảo sao cơ?”
Tô Nhiên nghe được tin này xong, lập tức run rẩy.
Tô Đại Chân nói tiếp: “Đầy tớ trong nhà nói tối qua chú hai cãi nhau với thím hai một trận ầm ï”
“Sáng nay, chú hai của cháu vội vàng đi ra ngoài, đầy tớ trông thấy bọn họ không dậy bèn đi gọi, không ngờ lại thấy bọn họ nằm trong vũng máu, là chú hai của cháu..."
Nói đến đây, Tô Đại Chân không dám nói tiếp nữa.
Sắc mặt Tô Nhiên như đóng băng, cô im lặng một lát rồi nói: “Cháu biết rồi.”
Nói xong cô lập tức cúp điện thoại. Sau đó, cô phẫn nộ nhìn chăm chằm Tô Đại Phi đang sợ run lẩy bẩy trước mặt, chất vấn ông ta: “Chú giết vợ con đấy à?”
Nghe cô hỏi vậy, Tô Đại Phi lập tức rung mình, run rẩy nói: “Bà ta, bà ta...”
Thấy phản ứng của ông ta như vậy, Tô Nhiên hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại.
Sau đó cô bảo Lục Tiểu Tiên: “Tiểu Tiên, phiền cô giúp tôi, tôi không muốn gặp lại người này nữa”
Tô Đại Phi nghe vậy, lập tức biến sắc, khóc nức nở la lên: “Nhiên Nhiên, cháu nghe chú nói đã!”
“Chú biết lỗi rồi, chú thực sự biết lỗi rồi, xin đừng giết chú, đừng giết chú!”
Lúc này, Tô Tiểu Ninh nhận được tin báo dẫn mấy tên hộ vệ xông vào.
“Chủ tịch...”
Thấy mấy cái xác nằm dưới đất và Tô Đại Phi đang đau khổ cầu xin Tô Nhiên, đám người Tô Tiểu Ninh sững sờ tại chỗ.
Lục Tiểu Tiên đi lại chỗ Tô Đại Phi, nói bằng giọng không vui: “Đúng là phiên phức.”
Nói xong, cô ta giơ một bàn tay nhỏ lên, bắn một ánh kiếm về phía Tô Đại Phi.
Âm một tiếng, Tô Đại Phi lập tức biến thành một làn sương máu.
Thấy vậy, bọn Tô Tiểu Ninh hoảng sợ ra mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!