“Tao kêu mày chăm sóc ‘em dâu’, mày chăm sóc bằng cách này đấy à???” Người đàn ông một quyền vung tới, lại bị y nhanh nhẹn né kịp.
“Kết hôn rồi thì mới gọi là em dâu chứ,” Vệ Gia luôn ‘ghim’ hai chữ ‘em dâu’ này, sau đó nói: “Hơn nữa đã là em dâu thì càng phải chơi tới cùng chứ nhỉ?”
Thằng này cố ý... muốn chọc giận anh.
“Mày coi cả chục năm tình nghĩa giữa hai chúng ta là cái gì?”
“... Tình nghĩa sao... ” y cười khảy, “Là anh em tốt nên mới cùng xem trọng một người con trai, thế này mà không đủ tình nghĩa ‘đậm sâu’ thì còn thế nào nữa”
Lục Lễ trong cơn giận dữ, miệng nhếch, muốn dùng nắm đấm chào hỏi tên kia, tay càng dùng sức hơn so với trước.
“Ý, nhẹ tay thôi, ông bạn à.” Vệ Gia vẫn thản nhiên vừa kéo quần, vừa né qua hướng khác.
Đến cái ghế đã bị anh đá ngã một cái.
“Ack... ” tới khi hắn mặc quần lại xong, cũng đã đến lúc trả đòn lại.
Bình thường Lục Lễ vẫn luôn bôn ba khắp nơi vì công việc, thời gian tập luyện (TDTT) ít, mà Vệ Gia thì rảnh rỗi hơn nhiều. Vệ công tử vốn thích các môn thể thao, thân thủ cũng tốt sẵn, nhưng dù sao y cũng mới vừa xuống từ trên giường tới, đi đứng không quá linh hoạt, trong lúc nhất thời, hai người cũng gọi là cân bằng ngang sức.
Không để ý, Lục Lễ ‘hừ’ một tiếng, sờ quai hàm của mình. Anh nuốt nước bọt còn tanh mùi máu xuống, không những không giận mà còn cười: “Vệ Gia… mày đánh giỏi quá nhỉ”
Vệ Gia ngửa đầu, hơi thở hơi gấp, trong con ngươi của y lóe lên tia sáng lạnh lẽo mà mâu thuẫn, đến khi Lục Lễ nhìn lần nữa, ánh nhìn kia lại trở thành hoàn toàn ngả ngớn và thờ ơ: “... cảm ơn lời khen.”
Đến lúc Diệp Minh mặc quần áo tử tế, đi tới cửa phòng ngủ, đã thấy bọn họ choảng nhau ra tới phòng khách. harry potter fanfic
Cậu có chút hăng hái mà đứng nhìn một hồi, kết quả một người trong hai người lảo đảo lui về phía sau mấy bước, một cú đập mạnh, bàn trà đổ nhào, mảnh thủy tinh vỡ văng khắp nơi.
“Á...! ” cậu trai hoảng hồn la một tiếng, sau đó theo bản năng trốn về sau né.
Tuy tiếng kêu không lớn, thế nhưng hai người đàn ông kia vẫn đủ nhạy để nghe được, lập tức nhìn qua phía cậu.
Cậu trai đang cúi đầu, nhìn xuống bàn chân mình
Lửa giận lập tức bị đóng băng lại.
“... Làm sao vậy?... Em bị mảnh vỡ rơi trúng chân à?” lông mày Lục Lễ liền nhíu lại, vội vàng đi tới về phía người yêu.
Vệ Gia “hừm” một tiếng, y lết đôi chân chẳng biết tại sao lại đi hơi khập khễnh, sau đó nhanh chóng tìm được hòm thuốc trong tủ đặt TV gần đó.
Hừ .. Cú vừa rồi đúng là quá mạnh, cứ như muốn giết mình tới nơi vậy.
...
... Mà cũng dễ hiểu thôi, dù sao cũng là bị cắm sừng, thằng đàn ông nào chả nổi điên lên!
Lúc từ trong hòm thuốc lấy ra cồn và thuốc mỡ, không biết Vệ Gia nghĩ tới điều gì, khóe môi vểnh lên.
... Mãi lúc sau y mới nhận ra sự thật hiển nhiên rằng hình như mặt mình thấy đau đau…
“Hình như không bị cắt vào... ” cậu trai nhìn chằm chằm vào chân mình, nói.
Lục Lễ không nói một lời ngồi xổm người xuống, sau đó nâng mắt lên, nhìn cậu nói: “Em nâng chân phải lên.”
Trên mặt của anh vẫn giữ nét lạnh lùng, biểu cảm quá mức nghiêm túc, giọng hơi sẵng lại vì đang bực, Diệp Minh nghe được...thấy kích thích vô cùng... Người bạn trai này, trước giờ sẽ rất ít khi để lộ mặt trái này trước mặt cậu.
Diệp Minh ngoan ngoãn nâng chân lên, người đàn ông đã giúp cậu tháo dép ra, sau đó đứng lên, bế bổng cậu.
“Ư? Khoan... ” Vẻ mặt Diệp Minh vẫn chưa hết ngỡ ngàng, đã bị bế kiểu công chúa để đặt lên giường.
Vệ Gia đem thuốc mỡ và cồn đưa cho Lục Lễ, anh tiếp nhận một cách tự nhiên.
“Đau không?” Lục Lễ nửa khụy gối ở giữa hai chân người yêu mình, sau đó dùng tăm bông bôi cồn lên vết xước nhỏ trên chân.
Diệp Minh liếc qua vết thương có chút xíu khó có thể nhận ra này, sau đó lại liếc đến khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông này, nhỏ giọng nói rằng: “Sao này giống vết thương bé xé to ra quá? “
“Vết thương bé cũng phải chú ý, nếu không… dễ nhiễm trùng.”
Ánh mắt Lục Lễ nhìn đăm đăm vào cậu trai vẫn mang vẻ mặt tự nhiên như ngày thường, sau đó nói với người bên cạnh kia: “Ông có thể đi ra ngoài trước được không? Tôi muốn nói chuyện với người yêu tôi.”
Vệ Gia không chịu lép vế trước cái kiểu nói này, chỉ nhìn Diệp Minh cười cười: “Vậy cũng phải hỏi ai đó trước rồi “
Cậu lại nói: “... Anh đi trước đi.”
“... Đi thì đi.” Y từ trong hòm thuốc tìm được miếng bang dán cá nhân, tiện tay dán lên trên khóe môi của chính mình, dứt khoát chào tạm biệt: “Chúng ta sẽ gặp nhau sau vậy.”
Lục Lễ nắm thật chặt tuýp thuốc mỡ trong tay, tiếp đó vẫn lẳng lặng không nói một lời, bôi thuốc cho Diệp Minh.
“Vậy là được rồi anh” Diệp Minh rút chân về.
Người đàn ông dùng tay nắm chân cậu lại, không có lên tiếng.
“... ” một khoảng im lặng.
“Xin xin lỗi anh...? ” Diệp Minh nhìn sắc mặt Lục Lễ, ấp a ấp úng nói xin lỗi.
Câu “xin lỗi ” này cứ như một cây diêm được thắp, đốt lên nội tâm vốn bị đè nén sẵn của người đàn ông này.
“Xin lỗi?” anh nở nụ cười nhạt hiếm thấy với cậu, trong phút chốc sự lạnh lùng đã biến thành nỗi long cay đắng: “... Đừng nói lời xin lỗi với anh.”
“A... ” cậu trai có vẻ như đang rất lúng túng.
Lục Lễ nhẹ nhàng đưa ngón tay mơn trớn mu bàn chân của cậu, nói rằng: “Đây không phải là lỗi của em.”
Ngữ khí của anh chắc như đinh đóng cột vậy, ngay cả Diệp Minh cũng suýt chút nữa không phản ứng kịp: Lẽ nào cậu vốn chả phải là tên đàn ông lăng nhăng xấu xa à?
Người đàn ông trong ánh mắt khó hiệu của cậu trai, lại chậm rãi cởi thắt lưng mình ra.
“Chả phải em đang muốn làm tình à?” anh nói: “Mới vừa rồi chắc vẫn chưa đủ thỏa mãn nhỉ?”
“?”
“Chân của em đang không tiện, để anh tự ngồi lên.”
“Không, không cần phải thế!... ” Cậu nằm ở trên giường, do dự nói.
Người đàn ông ưỡn thẳng lưng, từ trên cao nhìn cậu ở dưới... Sau đó đột nhiên thở hắt ra một hơi.
Anh tháo cà vạt của mình ra, giọng nói nhẹ như gió thoảng “... Anh biết, nhất định là em không cố ý.”
Cà- vạt màu xanh đen bị ném xuống đất, không có phát ra âm thanh gì.
“Khoan, em... ” đúng là em cố ý mà!?
Diệp Minh mở miệng muốn giải thích, nhưng có vẻ như người đàn ông cũng không muốn nghe cậu tính nói gì, anh nắm lấy cổ tay của cậu, sau đó hôn lên đôi môi đang hé kia.
Ngay sau đó, anh hôn qua lông mày của cậu, tới mắt và mũi... Cơ thể sau những tiếp xúc với người yêu, đã hoàn toàn hưng phấn lên.
Anh dẫn dắt tay của cậu chạm vào người mình, nói với cậu: “... Đã được rồi, lúc nào em muốn ‘vào’ cũng được.”
“Em không muốn... “
Người đàn ông vờ như mắt điếc tai ngơ, tụt thẳng quần cậu ra, sau đó cúi người muốn làm bằng miệng.
“Bây giờ em không có cảm giác... “
Trên cái thứ kia của người yêu mình chắc có lẽ vẫn còn mang theo mùi của người khác, nhưng người đàn ông này lại không ngần ngại chút nào mà mở miệng ngậm nó vào, sau đó bắt đầu thành thạo nhả ra lại nuốt vào.
Gương mặt đẹp trai kia đang ngậm con c*c ở trong miệng, tạo thành một hình ảnh có thể nói thật gợi dục.
Diệp Minh mới nhìn qua đã có cảm giác muốn cương nữa rồi.
Hầu kết của người đàn ông vẫn đang cuồn cuộn không ngừng... Anh đút sâu vào cuống họng cho cậu vài giây, sau đó dừng lại một chút, nhiều lần nhiều lần như thế.
Sau khi anh đã bú cho con c*c cương cứng ngắc rồi, mới nhả cây hang ra, ưỡn thẳng lưng, trông có vẻ như đã muốn tiến hành bước kế tiếp.
“Chát”
Tiếng đánh vang lên lanh lảnh.
Diệp Minh cho người đàn ông một cú tát.
“... ” Anh dừng lại tất cả động tác, có vẻ như bị quá sững sờ.
Diệp Minh nói thẳng thừng không hề sợ hãi: “Đã nói là em không muốn mà... “
“Xin lỗi... ” Lục Lễ ngẩng mặt lên nhìn cậu, trong đồng tử tối đen vẫn chứa vài tia sáng le lói, cứ như một giây kế tiếp sẽ tiêu tán đi.
“Xin lỗi, ” anh nói lẩm bẩm: “Lúc nãy đầu anh vẫn còn đang chưa tỉnh táo lắm…”
Diệp Minh nói: “Chúng ta chia tay đi!”
Lục Lễ từ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê nghe vậy lập tức như tỉnh lại, anh ngơ ngác ngước lên nhìn người yêu trước mặt mình, hỏi: “... Vì sao?”
Người anh yêu đang rũ mắt xuống, như đã quá bực mình với anh: “Nói lại lần nữa, chia tay đi!... Anh đã biết em là người như thế nào rồi mà? Em chính là cái loại người muốn tìm cách lừa tiền anh, lại còn muốn vụng trộm ở ngoài, là loại ‘không bao giờ biết thế nào là đủ’... “
“Anh không đồng ý.”
“... là loại xấu xa... Ưhm — “
Người đàn ông bịt miệng cậu lại, vội vàng muốn ngăn cản cậu nói thêm câu nào nữa.
Anh thở hồng hộc nói: “Không phải, em không phải như thế.”
Em là báu vật quý giá nhất của anh, là người đặc biệt nhất trên thế giới này, là người đáng yêu nhất.
Anh vuốt ve thắt lưng của cậu, nâng mông mình lên, sau đó tự dâng cơ thể mình lên cho con c*c đang cương kia, cố gắng muốn cậu cảm nhận được khoái cảm.
Diệp Minh đem ngón tay đút vào trong miệng anh, nhìn anh liếm láp mút ngón tay cậu vào, hệt như cách anh ‘chăm sóc’ cây hàng của cậu khi nãy.
Hai mắt của anh đỏ ngầu, tâm tình của anh cứ tưởng như đã đạt đến mức cực hạn rồi... thế mà vẫn luôn nhìn cậu chăm chú bằng ánh mắt dịu dàng như thế, không chớp lấy một cái.
Nơi đang bọc quanh cây gậy th*t vừa ướt lại vừa hẹp, bởi vì là tâm tình đặc thù của chủ nhân nó mà có vẻ còn siết chặt hẳn hơn so với bình thường.
Chậc — Diệp Minh nghĩ, trước khi chia tay phải được chịch thêm lần nữa, nếu không… ‘thằng nhỏ’ không khỏe được.
Đến lúc cậu vòng cánh tay mình quanh vai của người đàn ông, có vẻ như anh đã vô cùng kích động, thậm chí còn bắn ra.
“... Sao nhanh quá vậy... ” cậu nở một nụ cười quái gở: “... đằng nào thì phía trước cũng chả để làm gì.”
Trên trán anh lấm tấm mồ hôi, một giọt trượt xuống, rớt trung ngay giữa hàng lông mi dày của cậu.
Tràn ngập mùi rỉ sắt.
Giờ Diệp Minh mới chú ý tới, trên bắp chân của anh có một vết thương cắt rất sâu, máu tươi không ngừng chảy ra, thấm ướt cả mảng.
...
Đêm đó, Lục Lễ lại gặp được Vệ Gia đang ngồi trên xe chờ dưới lầu.
Vệ Gia chầm chậm nói cười: “Lục Lễ, nếu mày đã không giữ được người thì cũng đừng miễn cưỡng níu kéo chứ!?... Lẽ nào mày còn chưa nghe nói qua, dưa hái xanh không ngọt?”
“Chuyện giữa tao với em ấy, mày không được phép xen vào.” Lục Lễ trả lời lãnh đạm, anh xắn ống tay áo lên, trên cánh tay lộ ra một đống những vết bầm.
“Aizz,” cái tên đã là bạn thân hơn mười năm qua, giờ lại nói với anh, “Mày còn bám riết em ấy không buông tha, thì đừng trách tao không nể.”
Anh cười khinh một cái thật nhẹ: “Trách mày không nể? Tao chấp đấy!”
... Vài ngày sau, trong giới âm thầm truyền tai nhau mấy lời đồn: Hai thiếu gia nhà họ Vệ với họ Lục gây chiến... Hai người là anh em tốt nhiều qua, chỉ một buổi sáng đã trở mặt, tất cả cũng vì tranh nhau một hạng mục.
Hà cớ gì chứ, bọn họ nhìn ngang nhìn dọc... chẳng qua chỉ là một hạng mục thông thường thôi mà? Chẳng lẽ là bọn họ dốt nát đến thế à? Không nhìn ra được điểm đặc biệt sâu xa sau cái hạng mục này.
Kinh thật, thị trường bây giờ cạnh tranh khủng bố đến mức đó rồi.
“Ông ngốc quá! Tất nhiên không phải là vì hạng mục kia, này thật ra phải đi ngó cái xem sao, rốt cuộc là người đẹp đến cỡ nào mà khiến cho hai vị thiếu gia trở mặt với nhau.” có người nói.
“Thôi đi, hai người họ xuất chúng như thế, chả bao giờ đụng vào đám người phức tạp, không thể nào gây nhau vì một người đẹp được? Ông làm phú nhị đại ăn không ngồi rồi lâu qua nên mất não luôn rồi à”
“Hehehe, sao ông hiểu nổi, củi lâu năm đã đốt sẽ còn cháy lớn hơn, với lại... tôi nghe được một ít tin phong phanh, có người nói…... Là thật vậy đấy!” thanh niên tỏ vẻ bí hiểm nói cho bạn thân hay.
“Nếu đúng là vì người đẹp như ông nói... Chậc, nếu ông lại thêm mắm dặm muối vào, chẳng phải là thành pháo hôi bị đạp dưới chân người ấy à?”
“... Đừng có mà chọc quê tôi. “
Bởi vì thiếu gia của Vệ thị đã để lộ ra ý đồ kế thừa gia nghiệp, mấy ngày nay lập tức có không ít người đi đến nịnh bợ vị thiếu gia vốn trước giờ vẫn luôn một mình một ngựa này... Sau đó bọn họ nhìn thấy vết thương ở khóe miệng trên mặt của y, vẫn tiếp tục nói chuyện bằng nụ cười cứng đơ, chưa nói được mấy câu đã kiếm cớ lỉnh mất.
Lục Lễ thì gương mặt lạnh lùng tiếp tục đi làm, cứ như không có gì khác so với trước kia... Nhưng ngay cả trợ lý cao cấp cũng đều chỉ có thể cúi đầu, không dám chạm nhiều vào ánh mắt của sếp.
Lời đồn truyền đi rất nhanh, Chúc Uyển Thanh nghe được chút tin đồn, trước tiên liền đi thăm con trai, lại bị cứng rắn chặn ở ngoài cửa.
...
[ Chồng bé ơi ~ vì em, bộ mặt đẹp trai của anh giờ trở nên hốc hác rồi, cho anh nếm chút ngon ngọt đi nào ~]
[... Em đang ở trên lớp ]
[ Anh đến đón em nhé ]
[ Tưởng anh bận lắm mà? ]
[ Nếu đi đón em thì lúc nào anh cũng có thời gian cả ]