Editor: Yan Lão sư
Viện dưỡng lão loạn thành một đoàn.
Cao lão thái thái tuổi tác đã cao, té ngã như vậy thật không thể xem là việc nhỏ được.
Cũng may hai người đều đủ bình tĩnh, Lâm Duyệt Vi tiến lên nhìn kĩ vết thương trên người bà, còn Cố Nghiên Thu đi trước tìm người chở đến bệnh viện.
Cao lão thái thái ngã từ xe lăn, không có hôn mê, chỉ là phải chống tay trên mặt đất một lúc, đột nhiên nhìn Lâm Duyệt Vi một cách gắt gao rồi bắt lấy mắt cá chân của nàng.
Miệng liên tục lặp lại: "Không... Không..."
Lâm Duyệt Vi đưa tai đến gần cố nghe ngóng: "Bà ơi, người đang nói gì?"
"Không... Ở... Không... Ba... " Nước mắt cứ thế ào ào chảy xuống, Cao lão thái khóc lóc thảm thiết.
Lâm Duyệt Vi chua xót không thôi, chỉ nghe được bà cố chấp lặp lại mấy chữ kia, mãi đến khi có người chạy đến, nàng mới đưa tay dụi mắt, sau đó để nhân viên y tế kiểm tra sơ qua tình trạng của bà, cùng giúp đỡ bế lão thái thái lên xe đi bệnh viện.
Cố Nghiên Thu cũng bị hoảng sợ, suốt đường đi vẫn luôn nắm tay Lâm Duyệt Vi thẳng khi đến bệnh viện.
***
"Có hai chỗ bị gãy xương, những nơi khác không có việc gì đáng ngại, lão thái thái xem như may mắn, không bị ảnh hưởng đến não bộ. Nhân lần này để bà ở bệnh viện đi, tĩnh dưỡng cơ thể thật tốt. Có điều cơ thể của người già không thể so được với người trẻ, có thể phải nằm lâu một chút, sức khỏe sau này ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, khả năng cao sẽ kém hơn trước, khó nói chính xác được, chủ yếu phải quan sát thêm trong giai đoạn bình phục."
"Cảm ơn bác sĩ."
"Không cần khách khí."
Lo lắng cả ngày cuối cùng cũng bớt căng thẳng được một chút, tay chân cũng được thả lỏng hơn, Cố Nghiên Thu bước lùi về bên cạnh Lâm Duyệt Vi, cứ vậy mà thuận thế ôm lấy bả vai nàng, để nàng dựa vào lòng ngực mình.
Phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng, cổ tay Cao lão thái thái còn đang được truyền dịch, quanh người đầy các loại máy móc, thiết bị kiểm tra, theo dõi chỉ số này nọ, mà trong đầu Cố Nghiên Thu vẫn còn quẩn quanh một màn những sự việc vừa phát sinh suốt mấy tiếng vừa rồi.
"Đừng quấy rầy Bà Ngoại nghỉ ngơi nữa, chúng ta ra ngoài đi." Lâm Duyệt Vi hai tay nâng bả vai nàng, đỡ ra ngoài ngồi bên dãy ghế dài trước phòng bệnh.
Cố Nghiên Thu hơi cong người, hai khủy tay chống lên đầu gối đỡ trán, trong đầu giờ như một cuộn chỉ rối, không lý giải được chút manh mối gì.
Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một chai nước khoáng, Cố Nghiên Thu ngẩng đầu, Lâm Duyệt Vi mở nắp chai rồi đưa đến: "Uống chút nước đi, môi chị đều khô hết rồi."
Cố Nghiên Thu cầm chai nước, nhấp một ngụm làm ướt môi rồi hỏi: "vừa rồi xảy ra chuyện gì em có thấy được không?". Cô chính là muốn hỏi vì sao Cao lão thái thái lại bị ngã.
Lâm Duyệt Vi ngồi xuống bên cạnh, mở thêm một chai nước mới, lắc đầu trả lời: "Không thấy!"
Nàng cùng Cố Nghiên Thu lúc ấy góc nhìn đều là về phía sườn của Cao lão thái thái, huống chi lúc đấy trong mắt các nàng chỉ có nhau, làm gì còn chỗ cho hình bóng của lão thái thái, đến khi có phản ứng thì bà đã nằm trên mặt đất rồi.
Lâm Duyệt Vi nhớ lại: "Nhưng mà sau khi té ngã, Bà có nói vài chữ, em lại không biết có nghĩa gì."
"Nói cái gì?"
Lâm Duyệt Vi từ từ thuật lại từng chữ: "Không, ở, không, ba?!?", "uhm, đúng là vậy! "
"Chữ cuối cùng hẳn ám chỉ Ông Ngoại chị.". Cố Nghiên Thu trầm ngâm trong chốc lát rồi nói.
"Vậy ba từ trước đó nghĩa là gì? Có lẽ là mấy chữ nằm giữa của một câu hoàn chỉnh."
"Chị không biết.". Cố Nghiên Thu gục đầu, hai ngón tay dùng sức ấn hai bên thái dương, lầm bầm lầu bầu: "Chị không biết!".
Lâm Duyệt Vi khẽ nâng tay muốn an ủi cô.
Cố Nghiên Thu thấp giọng nói: "Em nói chị làm vậy có đáng giá không?"
"Cái gì có đáng giá hay không?" Lâm Duyệt Vi hơi khựng lại, tay để ở lưng chừng.
"Bà Ngoại đã lớn tuổi như vậy, chị cứ ngoan cố muốn mở ra vết sẹo của bà, hại bà thành như bây giờ. Chuyện quá khứ đã sớm đi qua, vì sao cứ cố chấp đi tìm đáp án? Cha gạt chị như vậy, có phải ông đã sớm biết được chuyện này liên quan rất rộng, muốn ngăn cản chẳng qua muốn tốt cho chị?"
"Em không biết.". Lâm Duyệt Vi ngập ngừng một lúc mới trả lời.
Cố Nghiên Thu rũ mắt, cười khổ một tiếng. Buồn vui giữa người với người nào có như nhau* ,chính bản thân cũng không tìm được lời giải, làm sao có thể đòi hỏi người khác cho mình một đáp án khẳng định đây.
* nguyên văn: 人類的悲歡並不相通 - "nhân loại bi hoan bất tương thông" là một câu trong tập thơ Nhi Dĩ (Mà Thôi) của Lỗ Tấn
Lâm Duyệt Vi ngập ngừng: "Có điều..."
Cố Nghiên Thu ngẩng lên nhìn nàng , sắc môi tái nhợt, ánh mắt cô chưa bao giờ yếu ớt như lúc này. Lâm Duyệt Vi xoắn xuýt ngón tay, kém chút nữa không nhịn được muốn làm gì đó giúp môi cô thêm chút huyết sắc. Nàng rũ mắt, nghiêm mặt nói: "Quan điểm của em về chuyện có làm việc gì hay không chỉ có một: nếu không làm bản thân có tiếc nuối hay không, nếu có, em sẽ nghĩa vô phản cố mà làm, bất kể hậu quả. Chị nghĩ thử xem."
"Chị chỉ là do dự một chút khi gặp khó khăn mà thôi, em tin tưởng chị không phải muốn hỏi ý em, chẳng qua cần một người nói với chị đây là quyết định đúng, cứ tiếp tục theo đuổi."
Lâm Duyệt Vi chăm chú nhìn vào mắt cô, nhỏ nhẹ mà nói: "Nếu vậy, em cho chị biết, việc chị làm là đúng. Chính chị đã nói nếu em giết người, chị hoàn toàn tôn trọng ý nguyện của em, cho nên, bất luận chị làm gì, em cũng hoàn toàn tán đồng, ủng hộ vô điều kiện!".
Cả hai cùng nhìn nhau vài giây, đuôi lông mày của Cố Nghiên Thu bỗng nhiên thoải mái hơn, ngửa đầu một hơi uống hết nửa bình nước, ngay lúc đóng nắp chai, khóe môi tươi cười lấp lánh ánh sáng của bọt nước: "Em nói đúng!".
Lâm Duyệt Vi dời tầm mắt mình khỏi khóe miệng của cô, cầm chai nước trong tay chạm vào của cô, cười nói: "Cụng chai!".
Cố Nghiên Thu nói: "Chị cũng uống hết nửa chai rồi, đến phiên em."
Lâm Duyệt Vi mỉm cười: "Em không có khát nhiều vậy, lại càng không có tâm sự như chị.", chỉ qua loa nhấp một ngụm, lắc lắc cái chai như đáp lễ.
Cố Nghiên Thu nhìn nàng, nhất thời trong mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc – thoải mái, sung sướng, có cả cảm giác thỏa mãn khi nhân sinh có được tri kỉ đáng quý như vậy. Thật lâu sau, cô chuyển mắt nhìn xa xa về phía vách tường rồi nói: "Chờ Bà Ngoại khỏe hơn, chị dự tính đem Bà về Yến Ninh, điều kiện chữa bệnh, viện dưỡng lão, điều kiện đều tốt hơn nơi này, em nghĩ thế nào?".
"Ngô." Lâm Duyệt Vi mơ hồ trả lời, thanh âm nghe không rõ là từ gì
"Ân?"
"Yến Ninh ngoài Ba chị còn có Cố Phi Tuyền cùng Hạ Tùng Quân, Ba chị còn dễ nói chuyện, nhưng mẹ con Hạ Tùng Quân nếu đối với Bà chị bất lợi thì làm sao? Ai biết bọn họ muốn gì chứ? "
"Là chị sơ sót." Cố Nghiên Thu nghiêm túc suy nghĩ, dứt khoát dẹp bỏ suy nghĩ này.
"Bà bị gãy xương, phải dưỡng rất lâu, không bằng trước tiên ở đây, mời một hộ lý tốt, không làm khổ lão nhân gia. Chờ tương lai chuyện của Cố gia ổn định hơn, chị đưa Bà đến Yến Ninh cũng không muộn."
"Việc này không thành vấn đề, chị sẽ đặc biệt trả lương cao mời một hộ lý từ Yến Ninh đến đây."
"Ân."
Cứ thế hai người ngồi ngoài phòng bệnh, trên tay là chai nước, cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp trăng sao trời đêm trong yên tĩnh.
Lâm Duyệt Vi chợt nhớ ra: "Đúng rồi, trước đó chị có nói tìm được ảnh chụp, ở đâu rồi?"
"Chị không có đem hết về, chỉ dùng điện thoại chụp lại thôi." Cố Nghiên Thu lấy di động ra, click mở album, giao diện đa số đều là những tấm hình có niên đại khá cũ.
Hai người lơ đãng đầu tựa vào nhau, từng tấm từng tấm click tới, hơi thở cả hai cứ vậy quẩn quanh gần nhau trong gang tấc.
Cố Nghiên Thu chỉ vào một tấm hình mà nói: "đa số là lúc còn nhỏ, một nhà ba người, ở giữa là Mẹ chị."
Lâm Duyệt Vi nhìn hình rồi quay sang nhìn Cố Nghiên Thu: "Nhờ nét mặt nhìn ra được có chút giống nhau."
Nét đẹp của Thẩm Hoài Du là di truyền từ cha mẹ, mấy tấm ảnh như đưa thời gian quay về vài thập niên trước đây – Ông Ngoại Cố Nghiên Thu mặc một thân áo choàng kiểu cũ, quần tây giày da, trông rất ngọc thụ lâm phong; Cao Lệ Mai thì một bộ sườn xám, dáng người yểu điệu, xinh đẹp như hoa, đều rất xứng đôi, không chút chênh lệch. Nhưng lại nhìn ra hai người có chút câu nệ, hẳn không phải thường xuyên ăn mặc như vậy.
"Tình hình kinh tế của Ông Bà Ngoại trước đây thế nào? Họ làm gì?"
Cố Nghiên Thu lắc đầu: "Còn đang điều tra, Bà Ngoại dọn đến nơi đây cũng mười, hai mươi năm có, bà chỉ đến một mình, bình thường chưa bao giờ nói chuyện phiếm với ai, cũng không ai biết cố hương của bà ở nơi nào, ngay cả Trình Dũng. Hắn từng nói trước đây có lơ đãng hỏi đến nhưng bà lại không nói."
Lâm Duyệt Vi hơi nhíu mày.
Điều này có nghĩa tuy tìm được Cao Lệ Mai nhưng nơi Thẩm Hoài Du thật sự sinh ra và lớn lên vẫn chưa rõ ràng. Nếu không biết được quê quán ở nơi nào, những gì xảy ra năm xưa cũng không có cách nào biết được.
"Cho nên việc cần nhất bây giờ là tìm được quê quán của Mẹ chị."
"Uhm, Lưu tiên sinh đã đi tìm, khẩu âm của Bà Ngoại tương đối khó sửa nên ông ấy bắt đầu từ việc này mà điều tra."
Lâm Duyệt Vi tiếp tục chuyển qua tấm ảnh kế tiếp.
Từ những tấm ảnh không đồng nhất của những năm tháng đó có thể cảm nhận được đây là một nhà ba người rất hạnh phúc, Thẩm Hoài Du lúc nhỏ nghịch ngợm, có tấm là chụp lại lúc leo lên tổ chim trên cây đào, tư thế Thẩm Ba Thẩm Mẹ trong ảnh chụp đều mười phần thân mật, trong ánh mắt tràn ngập tình yêu dành cho nhau không hề giấu diếm.
Kéo đến một tấm ảnh, Lâm Duyệt Vi đáng lẽ đã bỏ qua nhưng nhất thời lại kéo về: "chờ một chút."
Cố Nghiên Thu: "Chuyện gì vậy?"
Lâm Duyệt Vi chỉ vào bối cảnh phía sau – Thẩm Hoài Du đang leo tường, cười đến mười phần vui vẻ - híp mắt nói: "Chỗ này không phải có một hàng chữ nhỏ sao?"
"Ở đâu?"
Lâm Duyệt Vi đem tấm ảnh phóng to đến mức lớn nhất, sau lưng tiểu Thẩm Hoài Du có một khối đá, mặt trên mơ hồ có khắc vài chữ, tinh thần trở nên sáng hơn, phấn chấn hỏi: "Có cách nào xử lý tấm ảnh thêm một lần nữa không?"
Cố Nghiên Thu mơ hồ thắc mắc.
Lâm Duyệt Vi có vẻ kích động nói: "Trước đây em có xem một ít phim và phóng sự về nông thôn, một số nơi ở đầu thôn sẽ đặt một tảng đá lớn, trên đó khắc hương trấn và tên thôn."
Cố Nghiên Thu ngẩn ra một chút, lập tức đứng dậy gọi điện thoại cho Lưu tiên sinh.
Kích động qua đi, đến lúc bình tĩnh lại Lâm Duyệt Vi đến gần nói: "Em không quá xác định thứ khắc trên đó có phải như em nghĩ hay không, nhưng đây ít nhiều cũng là một manh mối."
Cố Nghiên Thu vội vàng nói với Lưu tiên sinh vị trí để hình trong phòng Cao Lệ Mai, dù sao ảnh cho di động chụp lại cũng không rõ bằng ảnh gốc, cô vỗ vỗ Lâm Duyệt Vi ý bảo bản thân hiểu được.
Nhưng nhìn biểu cảm của cô dường như đã đem lời của Lâm Duyệt Vi phần nào khẳng định, cô có một loại trực giác mãnh liệt, mấy chữ kia nhất định là địa chỉ quê quán của Mẹ mình.
Về phần Lưu tiên sinh, có được manh mối này cũng rất vui mừng, có trời mới biết hắn mò mẫm việc không đầu không đuôi này mất bao lâu, giờ như người buồn ngủ gặp chiếu manh, lập tức đến chỗ Cao Lệ Mai lấy album ảnh.
Chủ nhiệm Phương bị hoảng sợ cũng không nhỏ - lão thái thái liên tục hai ngày chịu kích thích, hôm sau lại trực tiếp ngã bị đưa vào bệnh viện, may mắn không có việc gì, lại có người trong nhà lo lắng, nếu đổi lại là tình huống khác, bản thân chắc khó sống yên rồi. Về sau bệnh viện xác nhận lão thái thái an toàn, liền trở về viện dưỡng lão gọi cho Cố Hòa, đem mọi chuyện hai ngày này một năm một mười kể hết.
Cố Hòa ở bên kia ho khan không ngừng, nắm chặt di động đến gân xanh trên mu bàn tay cũng hiện rõ mồn một.
"Tôi biết rồi.". Cố Hòa còn chưa có phản ứng gì liền cúp máy.
Trong văn phòng một mảnh yêu tĩnh, cảm giác vô lực ngày càng dâng cao, tựa như đang đứng nơi vách đá, chỉ có thể lẳng lặng đợi kíp nổ không một tiếng động mà nổ tung chính mình, tiến thoái lưỡng nan. Cố Hòa gục đầu trên chiếc ghế to rộng, tựa hồ như một tác phẩm điêu khắc lạnh lẽo.
"Cố đổng." Thư kí bên ngoài gọi vào đường dây nội bộ.
"Nói."
"Đại thiếu gia tới."
"Cho vào."
"Vâng."
"Khoan đã." Cố Hòa đột nhiên lên tiếng.
Thư kí kiên nhẫn chờ đợi .
Cố Hòa nói: "Sau này không cần gọi Đại thiếu gia, cứ trực tiếp gọi tên!"
Thư kí chấn động, dường như từ miệng cấp trên biết được kết cục của màn "tranh quyền đoạt vị" ồn ào huyên náo truyền khắp công ty bấy lâu nay, cố nén giọng trả lời:"Vâng!". Cố Nghiên Thu không phải chưa đến văn phòng Cô Hòa, chỉ là rất ít khi đến, dù vậy thái độ Cố Hòa dành cho cô là hoàn toàn khác hẳn.
Cố Phi Tuyền quả thật rất giống phiên bản Cố Hòa lúc trẻ - thần thái sáng sủa, dáng đi thẳng tắp, đưa mắt nhìn thư kí, nho nhã lễ độ mà gật đầu một cái, mỉm cười đẩy cửa văn phòng Cố Hòa.
"Cố đổng."
"Có việc gì sao?" Cố Hòa từ bàn làm việc ngẩng đầu, tươi cười hiền lành.
"Con gặp một chút vấn đề trong công việc, có phiền cho con hỏi một chút không?"
"Sẽ không, hỏi đi." Cố Hòa chống tay vào thành bàn làm điểm tựa, đẩy ghế lui ra sau một chút, ôn hòa nói: "Con lại đây hỏi đi."
Cố Phi Tuyền dù vẫn giữ được bình tĩnh nhưng trong mắt đã nổi lên chút gợn sóng, cố khắc chế bước qua, đứng cách Cố Hòa khoảng một thước, đem tập hồ sơ trong tay mở ra. Cố Hòa là người chú ý thể diện, rất quan tâm đến hình tượng, dù là lúc còn trẻ hay bây giờ vẫn luôn dùng nước hoa, dù một ngày làm việc cũng sắp hết, mùi nước hoa cũng nhạt dần nhưng vẫn rất dễ ngửi ra.
Cố Phi Tuyền nghe được tiếng thở kia, với hắn mà nói là điều rất xa lạ, nhưng thứ xa lạ này lại thuộc về cha mình, thình lình có chút hoảng hốt. Không nghe được những gì Cố Hòa vừa nói, đành phải hỏi lại: "Người vừa nói gì? Thực xin lỗi con vừa mới thất thần."
Cố Hòa nhàn nhạt cười nói: "Hỏi con có bạn gái hay chưa?"
Dù Cố Phi Tuyền luôn bị Hạ Tùng Quân hỏi mãi chuyện như vầy, nhưng không lần nào giống như bây giờ, trong lòng nổi lên vô số tâm tình phức tạp – cao hứng, khổ sổ, lời thăm hỏi đến muộn sau rất nhiều năm như vậy bùng phát sự oán giận trong lòng hắn, nhiều rất nhiều.
Hắn cho rằng bản thân không để tâm đến chuyện cha mình, trong quá khứ hai mươi chín năm hắn có một cuộc sống rất tốt , người cha trong lòng hắn qua lời lải nhải của Hạ Tùng Quân là một loại ác mộng, cơn ác mộng khiến hắn luôn luôn hi vọng bản thân có thể hoàn toàn thoát khỏi .
Nhưng vì cái gì cơn ác mộng này là xé rách chiếc mặt nạ điềm nhiên kia của hắn, lại cứ như vậy phát ra những tia ấm áp, thiện chí khiến hắn nhịn không được muốn đến gần, muốn thân cận.
Cha!
Trong lòng vô thức lặng yên mà gọi ra, tâm tình như bị kích động theo một tiếng này mà phát tiết.
"Xảy ra chuyện gì?"
Cố Phi Tuyền hoảng hốt, phát hiện chính mình lại không cẩn thận mà gọi thành tiếng.
Cố Hòa đang lật xem văn kiện mà hắn đem đến: "Mẹ con tối hôm qua nói với ta, muốn ta thúc giục con một chút, bà ấy bảo con cũng già đầu rồi, ngay cả Nghiên Thu so với con còn nhỏ hơn vài tuổi cũng đã kết hôn, con vậy mà vẫn luôn một mình. Có điều ta cảm thấy lập gia đình hay không còn phải xem nhân duyên, đến khi gặp được người mình thích, tự nhiên sẽ muốn cưới thôi."
"Như người cùng Mẹ phải không?". Cố Phi Tuyền buột miệng thốt ra, "vậy vì cái gì năm đó không cùng Mẹ kết hôn mà lại là mẹ của Cố Nghiên Thu?"
Cố Phi Tuyền cho rằng Cố Hòa sẽ giận tím mặt, người Cha trong lòng hắn vẫn luôn một dạng hỉ nộ vô thường, càng không cho phép bất kì ai khiêu chiến uy nghiêm của bản thân, ngay cả Hạ Tùng Quân cũng nói như vậy, thế nhưng Cố Hòa không có.
Cố Hòa dùng một loại ánh mắt mà hắn không hiểu, chăm chú nhìn hắn, thật lâu sau mới đứng lên vỗ vỗ vào bờ vai rồi thối lui hai bước, nghiêm túc cúi đầu: "Ta thực xin lỗi con và Mẹ con, thực xin lỗi!".
Tia máu trong mắt Cố Phi Tuyền đã nổi lên, hốc mắt đỏ bừng: "một câu xin lỗi là đủ bồi thường sai lầm hai mươi tám năm ông vứt bỏ chúng tôi sao? Hai mươi tám năm của tôi không sao, nhưng hai mươi tám năm của mẹ tôi, ai bồi thường cho bà?".
Cố Phi Tuyền gằn từng chữ một: "Nếu không vì ông, bà tốt nghiêp đại học, là sinh viên cao học, rõ ràng có một tương lai vô cùng tốt, có thể tìm được một người bà thương và cũng thương bà, cả đời nâng đỡ nhau, sinh một hai đứa trẻ, hạnh phúc mà qua hết kiếp này. Là ông, chính ông khiến mẹ tôi gánh trên người tội danh không chồng mà chửa, là ông khiến mẹ tôi nhận mọi chỉ trích của người đời, là ông khiến mẹ tôi mãi mãi sống trong bóng ma của mẹ Cố Nghiên Thu. Cũng chính ông khiến tôi cả thời thơ ấu bị người khác mắng là con hoang, bị ăn hiếp chỉ có thể chịu đựng bởi chỉ cần ngày hôm sau đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, trở về nhà sẽ bị mẹ mắng". Yết hầu chuyển động liên tục, Cố Phi Tuyền cười nhạo một tiếng, nhẹ nhàng hỏi: "Ông lấy cái gì bù? Lấy cái gì để bù?"
"Lấy nửa đời sau của ta.". Cố Hòa trả lời.
"Đó là thứ mẹ tôi muốn, không phải tôi!". Cố Phi Tuyền cầm lấy văn kiện trên bàn, khóe môi nhếch lên châm chọc, từng bước từng bước lùi về sau.
"Phi Tuyền..."
Cố Phi Tuyền bước ra khỏi văn phòng, gương mặt trở nên lạnh lẽo quay về phòng mình.
"Đại thiếu."
"Đại thiếu."
"Đại ——"
Mỗi nhân viên đi qua gặp hắn đều chào hỏi, nhưng lại bị một cặp mắt lạnh lùng dọa ngược trở về. Về đến văn phòng, Cố Phi Tuyền quét hết văn kiện trên mặt bàn xuống đất, vẫn chưa hết giận, đá thêm một chân vào bàn.
"Dẹp mẹ nó cái gì cha con đi!"
Cố Phi Tuyền phát tiết xong lại ngồi xổm đem từng văn kiện sắp xếp lại ngay ngắn, phôi phục nguyên trạng, trở lại bàn làm việc, lấy hai tay che kín mặt rồi chậm rãi thở hắt ra một hơi.
Nhìn thời gian, một tiếng nữa mới đến giờ tan tầm, từng trận đau đầu lại ập tới. Quả nhiên, Hạ Tùng Quân đúng giờ liền gọi đến.
"Mẹ." Cố Phi Tuyền bắt máy.
"Tối nay có đi xã giao không?" lời của Hạ Tùng Quân là ý của Tuý Ông không phải ở rượu (ý không trong lời).
"Có." Cố Phi Tuyền mặt không đổi sắc nói dối.
"Cha con có xã giao cũng đều mỗi ngày về nhà ăn cơm, con thì ngược lại, so với ông ấy còn bận rộn hơn, trong khi chủ tịch vẫn là ông ấy, đi đến mấy giờ?"
"Buổi tối 12 giờ."
"Con..., xã giao gì mà muộn đến như vậy?"
"Bàn chuyện làm ăn, ca hát, uống rượu, không chơi đến nửa đêm thì sao bàn thành?". Cố Phi Tuyền kéo lỏng cravat, đơn giản trực tiếp cởi ra ném sang một bên.
Hạ Tùng Quân thời gian gần đây viện đủ các lý do, lừa hắn đi xem mắt, đến nỗi bây giờ cứ thấy điện thoại của mẹ là hắn liền đau đầu.
"Uống rượu, ca hát đều có thể, không được chạm vào phụ nữ, đều không sạch sẽ, đừng có học mấy tên ngoài kia làm chuyện xấu."
"Đã biết"
"Cho nên vẫn là nên đi kiếm bạn gái, bằng không làm sao giải quyết nhu cầu sinh lý cho tốt đây." Hạ Tùng Quân quanh co thế nào đều có thể vòng về đề tài này, cứ như vậy không hề cố kị mà đề cập với con trai.
"Mẹ không cần lo lắng, con còn có tay, tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm!"
"CON!" Hạ Tùng Quân bị nói đến á khẩu không trả lời được, Cố Phi Tuyền vội nhân cơ hội nói: "Cúp máy đây, con đang vội!".
Thành công thoát khỏi Hạ Tùng Quân, Cố Phi Tuyền nhẹ nhàng thở ra.
Hai bàn tay lồng vào nhau, lót dưới cằm, câu nói kia của Hạ Tùng Quân còn vang bên tai Cố Phi Tuyền.
—— Cha con có xã giao cũng đều mỗi ngày về nhà ăn cơm, con thì ngược lại, so với ông ấy còn bận rộn hơn.
Cố Phi Tuyền vì trốn tránh xem mắt mà suốt ngày ở ngoài, không về nhà ăn cơm, chỉ có vài lần về đều thấy Cố Hòa ở nhà, đây không phải trùng hợp mà hắn thật sự mỗi ngày đều về nhà ăn cơm, thực hiện lời hứa bồi thường từng chút một.
Bản thân Cố Phi Tuyền cũng nói, hai mươi tám năm không có cha, sau này có hay không cũng không quan trọng, nhưng nếu Hạ Tùng Quân vui vẻ, hắn sẵn sàng làm tròn vai đứa con hiếu thảo, khiến bà vô ưu vô lự mà an hưởng hạnh phúc tuổi già. Chỉ là rất nhiều chuyện không chịu nổi việc miệt mài chạy theo người khác – Cố Phi Tuyền không phải người không có đầu óc, về nhà lại tức giận, tức giận lại cãi nhau; thật ra nghi hoặc trong lòng hắn so với trong lòng Cố Nghiên Thu không kém bao nhiêu.
Vứt bỏ vợ con là sự thật, hắn thật không lý giải được Cố Hòa tại sao lại xấu xa như vậy, có thể có mới nới cũ, đành lòng như vậy. Theo quan sát của Cố Phi Tuyền bấy lâu nay thì lại không giống. Những gì biết về Cố Hòa căn bản đến từ lời của Hạ Tùng Quân, ít nhiều cũng có chút chủ quan, cảm tính của bản thân bà, cũng như lời kể về mẹ của Cố Nghiên Thu, ngày qua ngày dường như chỉ có bôi nhọ, nếu vậy Cố Hòa không qua lời kể của Hạ Tùng Quân sẽ là loại người gì?
Lúc còn nhỏ, có một lần Hạ Tùng Quân dẫn hắn đến ngôi trường quý tộc mà Cố Nghiên Thu theo học, được một lần gặp qua Cố Hòa. Lúc đấy Cố Hòa khoảng chừng ba mươi mấy, chính trực tráng niên, cao lớn anh tuấn, chính là hình tượng điển hình của nam chính truyền hình, là nhân vật nam đồng thoại của gia đình trong những câu chuyện cổ tích của Disney – một Vương Tử bên cạnh là một Hoàng Hậu thiện lương cùng một cô công chúa xinh đẹp.
Nếu bản thân chỉ là khách qua đường, nếu bản thân không phải con trai của Cố Hòa, hắn nhất định sẽ cảm thấy đây chính là một nhà ba người hạnh phúc nhất thế gian.
Có một chuyện hắn vẫn luôn giấu trong lòng, một đêm rất khuya, không còn nhớ vì sao mình cần ra khỏi phòng, đi đến lầu một thì lại phát hiện thư phòng trên lầu hai vẫn còn sáng đèn, thế là rón rén đi qua, cửa thư phòng vẫn chưa được đóng chặt, hắn từ khe hở nhìn thấy Cố Hòa đang cầm một chuỗi Phật châu, nhìn chằm chằm không nhúc nhích nhưng hốc mắt đã ngập nước.
Mẹ của Cố Nghiên Thu tin Phật, Cố Phi Tuyền biết điều này, Hạ Tùng Quân đã từng nhắc đến vô số lần, cũng không quên châm chích nói đối phương giả từ bi, giả nhân nghĩa.
Nỗi đau mất vợ là gì? Truyện cổ tích không nói, rất nhiều năm sau Vương Tử kia mất đi Hoàng Hậu sẽ thế nào? Nhưng nhìn Cố Hòa, Cố Phi Tuyền đã có đáp án. Hắn cảm thấy bản thân thật sự mâu thuẫn, một mặt tự hào vì cha mình là người trọng tình trọng nghĩa, mặt khác lại phẫn hận vì người ông ấy yêu thương không phải mẹ mình, sự tồn tại của hắn chính là tạo hóa trêu ngươi.
Cố Hòa.
Cố Phi Tuyền dừng bút, nhìn trên giấy kia đoan đoan chính chính mà xuất hiện một cái tên.
Chốc lát mặt sau lại có thêm ba dấu chấm hỏi.
Cố Hòa vừa học cách làm cha hắn, làm chồng của Hạ Tùng Quân, để rồi về khuya lại lặng lẽ nhìn di vật của mẹ Cố Nghiên Thu mà âm thầm rơi lệ, nào đâu cần thiết phải ủy khuất chính mình như thế?
Vì cái gì lại muốn cưới Hạ Tùng Quân? Còn mang mình đón về nhà, chỉ đơn giản là áy náy sao?
Vì cái gì sớm không áy náy, muộn không áy náy lại ngay lúc mẹ Cố Nghiên Thu qua đời, hơn nữa còn chưa kịp mãn tang mà lập tức cưới? Hôn lễ không có, chỉ đi lãnh hôn thú, tặng một danh phận, tham dự tiệc tùng đều đem theo Hạ Tùng Quân,... Có thể nói ngoại trừ hôn lễ, mọi thứ danh chính của một Cố phu nhân Mẹ đều có.
Với thân phận, địa vị như vậy, Cố Hòa nếu không làm những thứ này cũng không phải chịu sự chỉ trích của người khác - Vợ vừa qua đời lập tức tái hôn, chuyện phong lưu năm xưa không đánh tự khai, ngoại trừ cho người khác thêm đề tài nhàn sự, cùng với việc bị người khác khinh thường tư cách đạo đức của bản thân đều không có chỗ nào có lợi cho hắn. Nếu muốn bồi thường, không phải còn vô vàn cách khác sao? Kinh tế, tình cảm, để sau một thời gian lại tái hôn sẽ không tạo ra nhiều dư luận phong ba lớn như vậy. May mắn công ty không lên sàn, nếu không chỉ cần việc vừa lộ giá cổ phiếu thể nào cũng dao động.
Chẳng lẽ bị Hạ Tùng Quân uy hiếp? Cố Phi Tuyền vô lễ thầm nghĩ, với khả năng của mẹ hắn, muốn uy hiếp Cố Hòa so với mặt trời mọc hướng Tây còn khó hơn.
Chủ sự chính là Cố Hòa, mọi việc liên quan đều cũng do ông ấy dựng lên. Chuyện trong quá khứ không rõ, mọi thứ của ba mươi năm trước cứ hư hư thật thật, chỉ có hắn và Cố Nghiên Thu là hai đứa nhỏ vô tội, vì chuyện hai đời người mà liên lụy đến bây giờ.
Nghe người ta nói Cố Nghiên Thu hai ngày này có việc xin nghỉ, không đến công ty, từ sau lần trước nói chuyện, Cố Nghiên Thu đối với hắn ngày càng lãnh đam, trước đây còn có chút qua loa, hiện tại là hoàn toàn làm lơ.
Cố Phi Tuyền viết tên Cố Nghiên Thu lên giấy, bên dưới lại thêm một gạch ngang.
Cố Nghiên Thu......
Cố Phi Tuyền vẫn muốn cố tìm thêm chút manh mối nhưng suy nghĩ nửa ngày não vẫn trống rỗng.
***
Đợi Cao lão thái thái tỉnh lại ước chừng còn cần thêm vài tiếng, bên ngoài mặt trời cũng sắp lặn, Lâm Duyệt Vi đề nghị ra ngoài mua bữa tối, Cố Nghiên Thu cũng vui vẻ đồng ý. Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, điện thoại của Cố Nghiên Thu liền vang lên.
Nhìn màn hình thấy tên người gọi cô cứ vậy để nó tùy ý reo.
Lâm Duyệt Vi kéo cô ra khỏi đường lớn, trông vẻ mặt có chút khác lạ liền liếc vào màn hình, lập lòe mấy chữ: Cố Phi Tuyền.
Đợi đến khi tiếng chuông gần tắt, Cố Nghiên Thu mới bắt máy, chậm rãi đưa điện thoại áp lên tai, hơi hơi nheo mắt lại.
Giọng nói lười nhác tùy tính của Cố Phi Tuyền từ ống nghe truyền đến:
"Cố Nghiên Thu sao? Chúng ta hợp tác đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Phi Tuyền: nhìn bình tĩnh vậy thôi chứ đang hoảng loạn cực độ rồi.
Anh trai lén lút tiếp cận em gái nhỏ...
Yan lão sư có lời muốn than: trời má, đâu ngờ dài dữ thần, lần đầu mà mất sức quá T_T
p.s. lần đầu ra mắt, có gì sai sót mọi người bỏ qua nha :D