CHƯƠNG 163: ÁC QUỶ BẢO VỆ HỌ
“Thế sao?” Trong điện thoại, Ôn Thuần Như hừ lạnh, “Con biết đấy, mẹ có rất nhiều cách để con đi vào khuôn phép! ! Nếu như người của mẹ bắt được Đỗ Hoàng Ngân, chỉ cần con nói một câu không đồng ý thì mẹ đảm bảo một súng mất mạng đấy! À đúng rồi, con đừng quên con còn có một đứa con trai…”
“Đó cũng là cháu nội của bà! ! !” Cao Dương Thành hung hăng nhấn chân ga, xe lao như điên về phía trước. Hoàng Ngân giật nảy mình sợ hãi, “Dương Thành, đừng như vậy…”
Trong mắt anh toàn bộ là những tơ máu đáng sợ, Hoàng Ngân đưa tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy của anh, cố gắng vỗ về anh, “Dương Thành, từ từ nói chuyện, bà ấy rốt cuộc vẫn là mẹ anh…”
“Bà ta là mẹ tôi? Tôi không có mẹ như vậy! ! !” Điện thoại vẫn chưa tắt, Cao Dương Thành điên cuồng gào vào điện thoại.
“Bà bỏ qua cho bọn họ, tôi đi với bà! !”
Cao Dương Thành gằn một tiếng vào điện thoại, tay siết chặt vô lăng, đáy mặt đỏ quạnh toàn là sự ẩn nhẫn. Chân đạp lên phanh xe… “Két___” một tiếng, xe dừng sững lại.
“Bỏ qua cho hai mẹ con họ, tôi theo bà về thành phố S.”
Cao Dương Thành nặng nề thở ra mấy hơi, ngực phập phồng vô cùng kịch liệt, tơ máu trong đáy mắt càng lúc càng rõ ràng, lại nghe anh nói tiếp, “Sắp xếp cho tôi gặp Khuất Mỹ Hoa! Tôi muốn gặp cô ta! ! Bà muốn tôi cưới cô ta, không vấn đề, nhưng tôi cũng có điều kiện, không làm được thì cùng nhau đi chết đi…”
Nói xong, Cao Dương Thành ném điện thoại “Rầm___” một tiếng vào trong dòng xe cộ.
Điện thoại lập tức vỡ tan nát, bị chiếc xe đang lao nhanh cán qua, không còn sót lại chút gì. Hoàng Ngân ngơ ngác nhìn anh… hốc mắt đã đỏ ửng lên.
Cô muốn hỏi anh những lời vừa nói rốt cuộc là thật hay giả, nhưng cánh môi run rẩy rất lâu cuối cùng một chữ cũng không nói ra được.
Cô từng nói, không cần biết anh quyết định thế nào, cô cũng đều theo anh.
Cô không muốn ép anh, bên kia một người là mẹ anh, một người là ba anh…
Sau khi kết thúc cuộc gọi, hai chiếc xe vẫn luôn chạy theo họ đã biến mất trong dòng xe. Cao Dương Thành đưa Hoàng Ngân về nhà trước.
Hoàng Ngân đứng thẫn thờ trước cửa nhìn vào ngôi nhà vô cùng bừa bộn, rất lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Ghế sofa bị xô đổ trên đất, toàn bộ đệm đều bị rạch nát, bông vải bay khắp nơi. Ti vi đổ xuống đất, màn hình đã vỡ tan rồi, nền nhà toàn là mảnh vỡ của những cốc nước vốn để trong tủ, mọi thứ đều bị lật tung cả lên ném bừa bộn trên sàn, bàn trà cũng gãy mấy chân, đổ lệch về một góc…
Đưa mắt nhìn quanh, dường như chẳng có chỗ nào là hoàn chỉnh cả.
Hoàng Ngân sắc mặt trắng bệch, không quan tâm đến thủy tinh đầy dưới chân mà lao vào trong, “Mẹ, Dương Dương! ! ! Mẹ___ Dương Dương____”
“Đây, đây! ! Hoàng Ngân, mẹ đây, Dương Dương cũng ở đây…”
Vừa nghe thấy tiếng của Hoàng Ngân, Trần Lan vội vàng bế Dương Dương chạy từ bên trong ra.
Sắc mặt Trần Lan xám như tro, cả giọng nói cũng run rẩy, còn Dương Dương hình như thật sự bị dọa sợ rồi, sau khi vừa nhìn thấy mẹ, cơ thể nhỏ bé chui vào lòng cô, sợ hãi khóc lớn.
“Hoàng Ngân…”
“Hoàng Ngân…”
“Oa…”
Thằng nhóc vùi mình trong lòng Hoàng Ngân, khóc mãi không ngừng.
“Con yêu, đừng sợ, đừng sợ, có mẹ đây rồi…”
Hoàng Ngân không ngừng vỗ về sau lưng Dương Dương, làm cậu bé yên lòng, vừa quay đầu lại không nhìn thấy bóng dáng của Cao Dương Thành.
Hoàng Ngân kinh ngạc, lao đến sân thượng nhìn thì thấy thân ảnh lạnh lẽo của anh dưới tầng đang ngồi vào trong xe, sau đó chiếc xe lao đi như tên bắn.
Hoàng Ngân nhìn theo bóng dáng chiếc xe đang nhanh chóng biến mất kia, ánh mắt càng trở nên ảm đạm, cuối cùng bị một lớp nước mỏng dần dần phủ lên…
Bọn họ, vẫn không có cơ hội… ở bên nhau sao?
***
Cao Dương Thành mang khuôn mặt âm trầm xông vào phòng hạng sang Hải Cảnh mẹ anh đang ở.
Mặt anh u ám, mang đầy sát khí. Đám vệ sĩ thấy anh đi lên chỉ dám cung kính đứng ngoài cửa hô to một tiếng, “Cậu chủ!”. Không một ai dám tiến lên hỏi một câu, càng không một ai dám ngăn cản anh.
“Bà ta đâu?”
Không nhìn thấy bóng dáng của Ôn Thuần Như trong phòng, anh lạnh mặt hỏi vệ sĩ đứng cạnh.
“Bà… bà chủ đang bơi ở hồ nước nóng ngoài nhà…” Cao Dương Thành xoay người đi về hướng hồ bơi.
Quả nhiên là Ôn Thuần Như đang ngâm mình trong hồ nước nóng rộng gần một trăm mét vuông dưới ánh mặt trời.
Xung quanh bà ta rải đầy cánh hoa hồng đỏ, bà ta nằm trên đó ngửa mặt như hưởng thụ, mặc kệ ánh mặt trời chiếu rọi, cũng mặc kệ hơi nước nóng bao trùm lấy từng tấc cơ thể của bà ta.
Cao Dương Thành đứng bên cạnh hồ nước nóng, hai tay nhét trong túi áo, lạnh lùng nhìn xuống mẹ mình.
“Đến rồi?”
Ôn Thuần Như giống như biết trước con trai mình sẽ đến vậy, cười rồi lao vào trong nước, lại lần nữa ngoi lên, dựa đầu vào thành bể, cười cười nhìn khuôn mặt lạnh lùng nhưng vẫn mê hoặc khiến người ta khó có thể dời mắt của con trai trước mặt.
“Tha cho bọn họ!”
Cao Dương Thành tiếc chữ như vàng.
Môi mỏng lạnh lùng đóng mở, đáy mắt chỉ toàn ý lạnh, không hề có nửa phần ấm áp.
“Có bỏ qua hay không đều là ở con thôi!”
Ôn Thuần Như nhún vai cười lạnh lẽo.
Cao Dương Thành mấp máy cánh môi, cười lạnh, “Muốn tôi kết hôn, rất dễ! Tha cho người nhà của tôi! !”
“Người nhà?”
Ôn Thuần Như mỉm cười, “Người nhà của con là mẹ! !”
“Bà cũng xứng ư?”
Cao Dương Thành nở nụ cười, vẻ quyết tuyệt và khinh miệt hiện trên khuôn mặt.
Ôn Thuần Như sững sờ…
Cao Dương Thành lại dường như không muốn cùng bà ta nói về chuyện này, cầm điện thoại trên ghế nghỉ bên cạnh hồ bơi, bấm số gọi đi. Gọi cho Khuất Mỹ Hoa.
“Là tôi! Ra ngoài nói chuyện, có việc.” Lời nói ngắn gọn đơn giản.
Sau cùng tắt máy, thuận tay ném điện thoại lên ghế nghỉ, ánh mắt anh lại lần nữa rơi trên người của người mẹ trước mặt. Trong đôi mắt sâu không thấy đáy kia không hề thấy một gợn sóng, cũng không hề có một chút ấm áp, càng chẳng có bất cứ cảm xúc nào…
“Nhớ kĩ những đau khổ hôm nay ngài đã trút lên trên người con trai của ngài! ! Ngài đừng quên, trên người con trai của ngài mang một nửa dòng máu của ác quỷ giống như ngài đấy! ! Nói không chừng, lúc nó độc ác lên so với bà còn… ác liệt hơn! !”
Cao Dương Thành lạnh lùng cười, nói xong cũng không nhìn sắc mặt càng lúc càng trắng bệch của mẹ, quay người đi ra ngoài.
Ôn Thuần Như nhìn theo bóng lưng không hề có chút xúc nào của con trai, trái tim bà ta run rẩy, chỉ vào bóng lưng anh mà hét, “Con đừng quên, ta là mẹ con! ! !”
Tay bà ta vẫn run rẩy dữ dội.
Cao Dương Thành không quay đầu cười lạnh một tiếng, “Mẹ, sẽ không quên! !”
————————————————
Cao Dương Thành mệt mỏi dựa trên sofa, cúi đầu, tay không ngừng nghịch chiếc bật lửa kim loại.
Dưới ánh sáng u ám, chòm tóc mái ngắn rủ xuống, phủ lên khuôn mặt tuấn mỹ của anh một tầng bóng mờ nhạt, sống mũi cao thẳng dưới bóng đèn mờ càng thẳng đến mê người, mà hai cánh môi mỏng đẹp đẽ lại lạnh giá.
Khuất Mỹ Hoa nhìn gương mặt tuấn mỹ điên đảo chúng sinh đối diện, trái tim không nhịn được mà đập thình thịch. Ôn Thuần Như nói, bà ta nhất định sẽ giúp đỡ cô ta gả cho con trai của bà!
Khuất Mỹ Hoa đương nhiên hiểu rõ bà ta muốn mượn sự trợ giúp của nhà bọn họ để làm lớn mạnh thế lực kinh tế của Ôn thị, cũng muốn để ba của anh giúp Cao Lâm Tuấn rửa oan ra tù. Nhưng dù như thế, cô ta vẫn vô cùng cám ơn vị mẹ chồng tương lai này, bởi vì cô ta yêu người đàn ông trước mặt đây, cô ta muốn có được anh, khiến anh là của cô ta! !
“Cô Khuất, xem cái này đi.”
Cao Dương Thành đem tài liệu bên tay ném đến trước mặt Khuất Mỹ Hoa.
Khuất Mỹ Hoa lật xem một lát, có chút khó hiểu, “Đây không phải là báo cáo kiểm tra của em sao?”
Cao Dương Thành không nhanh không chậm châm một điếu thuốc, hút vài hơi mới nói, “Tôi cũng không muốn vòng vo với cô. Con trai tôi mắc hội chứng thực bào tế bào máu, cần phải thay tế bào gốc, mà tế bào của cô vừa khéo có thể phù hợp với thằng bé…”
Cao Dương Thành nói đến đây liền nâng mắt nhìn Khuất Mỹ Hoa trước mặt, “Việc này chỉ cô mới có thể giúp tôi…”
Khuất Mỹ Hòa mới đầu sững sờ, sau khi hiểu rõ chuyện này liền mỉm cười, cô ta nháy mắt,cười, “Anh Cao muốn tôi giúp chuyện này cũng không phải là không thể, nhưng mà… anh biết đấy, tôi cũng coi như có một nửa là người làm ăn, chưa đàm phán kỹ càng, ai cũng không muốn làm, có phải không?”
“Cô muốn gì?” Cao Dương Thành rít một hơi thuốc.
Khói thuốc lập tức vây quanh, từng tầng mỏng manh che khuất gương mạnh tuấn mỹ yên lặng của anh, ánh mắt đen như mực càng trở nên nặng nề hơn. Khuất Mỹ Hoa khoanh tay mỉm cười, “Anh biết em muốn gì mà.”
Cao Dương Thành không nhìn cô ta, lại rít mấy hơi thuốc, ánh mắt lại thâm trầm hơn, “Đổi cái khác.” Khuất Mỹ Hoa lắc đầu, “Không đổi, em chính là muốn anh!”
Cao Dương Thành cười lạnh, nâng mắt yên lặng nhìn cô ta ngồi trước mặt, kéo kéo khóe miệng, “Tôi sợ cô muốn không nổi, mất cả một đời, đáng không?”
Khuất Mỹ Hoa gật gật đầu, “Đời này không phải còn có anh bên cạnh em sao?” Cao Dương Thành giễu cợt, “Cùng xuống địa ngục cũng muốn sao?”
“Em không sợ!”
Khuất Mỹ Hoa nâng môi, khuôn mặt tràn đầy tự tin.
Cao Dương Thành mở nắp bật lửa, lại đóng lại.
Ngọn lửa lóe lên, lại bị dập tắt, lại lần nữa lóe lên…
“Lách cách lách cách lách cách____” tiếng kim loại va chạm từng tiếng từng tiếng kích thích màng nhĩ của Khuất Mỹ Hoa khiến cô ta không nhịn được bất an.
“Nếu đã không sợ, vậy thì cùng nhau thôi!”
Cao Dương Thành cười đến tùy tiện, đến mê hoặc… lại cũng lạnh thấu tim.
Nụ cười của anh nhảy nhót sau ngọn lửa, một khắc đó, ngay cả Khuất Mỹ Hoa cũng có chút khiếp sợ. Tay rũ bên cạnh lặng lẽ run rẩy.
“Cứ vậy đi! Sắp xếp xong tôi sẽ gọi điện cho cô!” Cao Dương Thành nói xong, đứng dậy liền đi.
Gió lạnh lướt qua quật lên áo gió của anh…
Trong hiu quạnh lộ ra sự che giấu khiến người ta nghẹt thở.
Không biết có phải là Khuất Mỹ Hoa nghĩ nhiều hay không, nhưng cô ta vẫn luôn cảm thấy anh đã thay đổi rồi…
Thay đổi thành có chút lạnh lùng vô tình rồi! !
Trong đôi mắt sâu đen kia, vừa rồi cô ta tuyệt đối không thấy nửa phần ấm áp và tình cảm!
Cao Dương Thành tiện tay ném cái bật lửa trong tay vào thùng rác bên cạnh, ngọn lửa nhnah chóng lóe lên, sau đó “Bùng___” một tiếng, không đến nửa phút đồng hồ, thùng rác nổ tung.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!