CHƯƠNG 273: THOẢI MÁI
Thùy Sam mới bước ra khỏi cửa nửa bước, bỗng nhiên cổ tay xiết chặt, bàn tay nhỏ bé đã bị người từ phía sau không hề báo trước giữ chặt.
“Nói cho anh, em có yêu Lâm Du Thiên hay không?”
Trong mưa, Vũ Phong mạnh mẽ ôm lấy khuôn mặt Thùy Sam gầm nhẹ hỏi cô.
“Em không yêu.”
Mắt Thùy Sam đỏ ửng, giận không kiềm được gào lại: “Nếu em yêu anh ta, em sẽ kết hôn với anh sao?”
“Tại sao phải gạt anh?”
Tất nhiên Vũ Phong hỏi việc xem phim.
Nước mắt Thùy Sam đã không kìm được chảy ra ngoài: “Hôm nay, anh ấy hẹn em xem phim, em nói cho anh ấy biết việc em đã kết hôn với anh. Em cảm thấy em thật có lỗi với anh ấy, vốn thuyết phục khiến anh ấy giả làm bạn trai của em để thoát khỏi anh, nhưng kết quả em lại kết hôn với anh. Trong lòng em, cảm giác tội lỗi đó… giống như cảm giác bắt tay nhau đùa giỡn người ta…”
Thùy Sam nói ra, trong lòng vẫn hết sức khó chịu.
Mặc dù trước đó cô quả thực không biết Lâm Du Thiên có ý đối với mình, thế nhưng sau khi biết thì không thể coi như không biết.
“Cho nên em xem phim cùng anh ta là xuất phát từ áy náy hay là báo ơn? Lần này là xem phim, vậy lần sau thì sao? Anh ta hẹn em lên giường, em cũng đi sao?”
Đôi mắt mơ màng của Vũ Phong đã đỏ ngầu.
Mắt ướt của Thùy Sam căng thẳng, đồng tử co rút mạnh vài lần, giọt nước mắt nhanh chóng tụ tại trong hốc mắt: “Anh vừa mới nói gì?”
Cô gần như có chút không dám tin, bỗng nhiên cô giống như một chú sư tử nhỏ nổi giận, phẫn nộ một tay đẩy Vũ Phong phía trước ra, lui lại hai bước, nhìn anh chằm chằm như người xa lạ: “Vũ Phong, anh đừng nghĩ ai cũng xấu xa như vậy. Anh nói em, vậy chính anh thì sao? Tức giận tìm phụ nữ cùng anh uống rượu đúng không? Người ta cầm điện thoại của anh, nói cho vợ anh, cô ta mới là đệ nhất phu nhân của anh. Vậy anh có nghĩ tới cảm nhận của vợ anh hay không?”
Nước mắt Thùy Sam rơi xuống như mưa.
Nói xong, cũng không đợi Vũ Phong giải thích, bước chân phía dưới liên tục lui về sau mấy bước: “Em nghĩ chúng ta đều cần thời gian yên tĩnh suy nghĩ kỹ càng một chút.”
Dứt lời, Thùy Sam lập tức quay người lao vào trong mưa.
Cô vừa khóc vừa lau nước mắt.
Trong miệng vẫn luôn mắng Vũ Phong xấu xa, lại có thể nói ra những lời khó nghe như vậy.
Lên giường?
A, ha ha…
Trong lòng anh, Dương Thùy Sam cô chính là loại phụ nữ cực kỳ phóng túng?
Nếu thật như vậy, cô cần gì phải từ chối lời mời ăn của Lâm Du Thiên sau bộ phim trong khi bụng đói meo.
Cần gì phải rầu rĩ, thà ở ngoài cửa rạp chiếu phim đợi xe taxi nửa giờ đồng hồ không muốn để anh ta đưa mình về nhà… Nếu như không phải vì quan tâm anh, lo lắng anh sẽ hiểu lầm cái gì, cô cần gì phải cất công giấu diếm.
Vậy anh thì sao?
Bởi vì không vui thì có thể tùy tiện chè chén, trò chuyện vui vẻ với phụ nữ khác ở quán bar?
Vậy anh có biết bao nhiêu biến cố hôn nhân hoặc tình nhân trong thiên hạ đều bắt nguồn từ việc say rượu phóng túng chết tiệt này hay không?
Thùy Sam càng nghĩ càng tủi thân…
Càng tủi thân thì nước mắt tuôn ra càng nhiều, hòa vào trong mưa tí tách. Cuối cùng, cô cũng không còn phân biệt được rốt cuộc trên mặt là mưa hay là nước mắt… chỉ biết là chúng đều lạnh buốt, lạnh thấu xương.
Nhưng bỗng nhiên…
Cơ thể nhỏ bé cảm thấy ấm áp…
Cả người lại không hề báo trước, đã bị người từ phía sau ôm chặt lấy, ghì chặt.
Hơi thở quen thuộc, cùng với mùi rượu theo gió mát lướt nhẹ qua, nước mắt Thùy Sam càng chảy càng nhiều: “Buông em ra.”
Cô tức giận giãy dụa.
“Chuyện phụ nữ anh có thể giải thích.”
“Em không muốn nghe.”
“Anh muốn giải thích.”
“Em không muốn nghe.”
Thùy Sam che lỗ tai mình lại: “Vũ Phong, giữa chúng ta không cần giải thích, là tín nhiệm và bao dung, trước tiên chúng ta bình tĩnh một chút.”
Dứt lời, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của anh.
Nhưng lực tay Vũ Phong mạnh đến mức cô trốn không được, lập tức nghe thấy anh phẫn nộ gầm nhẹ sau lỗ tai cô: “Anh không có cách nào để cho bản thân bình tĩnh lại. Cũng đã ầm ĩ đến mức này, em khiến anh bình tĩnh như thế nào?”
Một tay Vũ Phong xoay thân hình Thùy Sam lại, ép cô mặt đối mặt với mình.
Hai mắt đỏ ngầu đón nhận mắt ướt đỏ rực của cô: “Đừng nói với anh cái gì bình tĩnh một chút, anh không cần. Anh chỉ cần trái tim của em. Nói cho anh, em có yêu anh hay không?”
“Không yêu.”
Thùy Sam hờn dỗi gào to với anh.
“Dương Thùy Sam”
Vũ Phong nổi giận, lông mày lưỡi mác nhíu lại, thể hiện rõ anh sắp bùng phát lửa giận.
“Không yêu. Không yêu.”
Nước mắt Thùy Sam trút xuống như mưa, khàn giọng phát tiết gào to với anh: “Anh là một kẻ ăn chơi trác táng, có cái gì đáng để em yêu. Em không yêu anh, không chỉ không yêu, hơn nữa còn chán ghét anh, chán ghét anh.”
Gào xong một câu cuối cùng, mặt Thùy Sam hoàn toàn ngập trong nước mắt.
Lời nói nghẹn trong cổ họng, kêu không ra tiếng.
Nếu như không yêu, vậy tội gì khiến cho bản thân trông thảm hại như vậy?
Nếu như không yêu, tại sao khi nghe thấy điện thoại đó, lòng đau như cắt?
Sau đó, Vũ Phong dứt khoát dùng môi của mình ngăn miệng nhỏ không thành thật đó của Thùy Sam.
Nụ hôn lưỡi triền miên nóng bỏng ướt át. Giọt mưa lành lạnh và nước mắt đau khổ tan vào giữa đôi môi lạnh buốt của hai người… dường như có kim châm vào trái tim Thùy Sam, khiến cô bỗng nhiên càng mất khống chế khóc rống lên.
Vừa khóc vừa rơi nước mắt…
Bản tay nhỏ bé nắm chặt cổ áo sơ mi vốn đã ướt đẫm của Vũ Phong, khóc như trẻ con.
Vũ Phong ôm lấy mặt cô, môi lưỡi luyến tiếc rời khỏi bờ môi cô, cách xa nửa tấc, xin lỗi cô: “Anh xin lỗi…”
“Nói xin lỗi cũng vô dụng.”
Thùy Sam khóc đến không thành tiếng: “Sao anh có thể nói ra câu nói như thế? Trong lòng anh, Dương Thùy Sam em chính là người phụ nữ tồi tệ như vậy sao?”
Vũ Phong tự biết mình vừa mới nói sai, ôm chặt cơ thể nhỏ bé đang giãy dụa của Thùy Sam, không chịu buông tay: “Anh sợ em thật sự yêu Lâm Du Thiên.”
Anh sợ hãi, không phải là không có căn cứ, bởi vì từ khi kết hôn đến bây giờ, cô gái này cũng chưa từng cho anh một suy nghĩ chắc chắn.
Anh vẫn luôn nợ bản thân ba chữ
Vũ Phong ôm chặt Thùy Sam trong ngực, ôm chặt thêm chút nữa, dường như sợ cô sẽ chạy trốn: “Anh muốn giải thích việc trong quán bar. Anh căn bản không biết người phụ nữ nhận điện thoại. Anh không có uống rượu với cô ta, càng không tâm sự với cô ta, lời nói nhiều nhất với cô ta chính là một chữ”cút”. Cô ta nhận điện thoại của anh, là ngoài ý muốn, anh uống say rồi, ghé vào trên quầy bar ngủ thiếp đi, nào biết được cô ta lại đột nhiên nhận điện thoại của anh, đến sau khi anh phát hiện thì vừa lúc điện thoại hết pin…”
“Em có thể tin sao?”
Thùy Sam nheo vành mắt đỏ ửng nhìn anh.
“Không tin cũng phải tin, đây chính là sự thật.”
Vũ Phong hơi sốt ruột.
“Vậy em và Lâm Du Thiên cũng thật chẳng có chuyện gì. Nếu như không phải vì nợ anh ấy, cảm thấy day dứt trong lòng, em sẽ cùng đi xem phim với anh ấy sao? Thật ra, dù là bạn bè bình thường hay là đồng nghiệp, xem một bộ phim cũng không đủ. Em chỉ lo anh ấy sẽ hiểu lầm, cho nên lúc xem phim hết sức giữ khoảng cách với anh ấy. Xem phim xong anh ấy hẹn em đi ăn cơm, em cũng không dám đồng ý nữa, anh ấy muốn đưa em về nhà, em cũng không đồng ý. Em duy trì khoảng cách với người đàn ông khác, bản thân em có chừng mực. Em giấu anh, không phải vì lừa gạt anh, càng không phải là làm việc gì trái lương tâm, mà đơn giản không muốn anh hiểu lầm, không muốn anh tức giận. Thật sự chỉ đơn giản như vậy mà thôi…”
Thùy Sam một hơi nói xong, giọng nói bị nước mưa át đi nhưng vẫn rất vang.
Cuối cùng, cô gục đầu xuống, cắn cắn môi: “Còn có…”
Cô nói đến đây, dừng một chút, cổ họng hơi giật giật: “Trước đó gọi điện cho anh cũng không phải vì kiểm tra anh, em chỉ muốn nói cho anh biết lời em vừa nói với anh, còn muốn nói, em ở bên ngoài nhà anh không vào được…”
“Em vẫn ở đây chờ anh ư? Chết tiệt!”
Vũ Phong khẽ chửi thề một câu.
Đương nhiên không phải mắng cô mà là bản thân mình.
Sau đó, kéo Thùy Sam trong mưa đi nhanh vào trong biệt thự.
Hai người giống như hai con gà ướt sũng, thảm hại đứng tại cửa phòng khách nhìn nhau.
Lòng Thùy Sam vẫn đau, cô mấp máy môi nói: “Em gột sạch quần áo rồi trở về…”
Cô khom người, đổi giày.
Lại bị Vũ Phong một tay kéo vào trong ngực: “Vẫn còn tức giận?”
“Ừ.”
Thùy Sam cũng không giấu diếm, trực tiếp gật đầu, hốc mắt đỏ bừng, yết hầu giật giật, cuối cùng đẩy anh ra: “Anh buông em ra trước, ẩm ướt ngượng ngùng, ôm không thoải mái.”
Vũ Phong không nói lời nào, cũng không buông tay.
“Vũ Phong…”
Thùy Sam lại gọi một câu.
“Đêm nay không cho đi đâu.”
“Em muốn về nhà trọ.”
Thùy Sam kiên trì.
“Cho anh lý do…”
“Không phải anh nói muốn buông tay để em rời đi sao?”
Phải! Trong lòng Thùy Sam còn rất giận, vì trước đó anh nhắc đến vấn đề ly hôn.
Vũ Phong cười cười, buông Thùy Sam ra, cất bước đi thẳng vào trong: “Tiểu Sam, trước kia anh luôn nghĩ, nếu như em người phụ nữ này đúng thật không có mắt nhìn , người yêu là anh ta Lâm Du Thiên, anh sẽ làm thế nào? Buông tay để em rời đi, hay là mặt dày mày dạn không quan tâm giam cầm em bên cạnh mình.”
Vũ Phong vừa nói, vừa đi đến bên cạnh máy đun nước rót chén trà nóng đưa cho Thùy Sam, lại cầm khăn lông khô trên ghế sô pha vừa nãy tới ngượng ngùng lau mái tóc dài ẩm ướt cho cô, xích lại gần cô nói: “Mỗi lần ở trong lòng thuyết phục phải buông tay, nhưng kết quả, không được năm phút đã thay đổi chủ ý, thì giống như vừa nãy, rõ ràng đã nói để em đi, nhưng khi em thật bước ra khỏi cánh cửa này, thì trong lòng anh nhịn không nổi…”
Anh thở dài, nhìn Thùy Sam đều là bất đắc dĩ, cầm khăn lông khô lau đầu cô: “Vừa nãy anh mới chỉ nói là buông tay, nhưng em thì sao? Miệng lại có thể nói ra hai chữ ‘Ly hôn’ dễ dàng như vậy.”
Vũ Phong nghĩ, cho dù hai người họ ầm ĩ to hơn nữa, cãi nhau gay gắt hơn nữa, anh cũng không dám nói ra hai chữ ‘Ly hôn’.
Bởi vì, sợ nói xong cô sẽ lập tức gật đầu đồng ý, sau đó, thì hai người không còn đường lùi.
“Em…”
Hốc mắt Thùy Sam đỏ bừng.
“Anh cam đoan với em, sau này sẽ không tùy ý ra vào quán bar nữa…”
“Em không phải trách anh… được rồi!” Thùy Sam bĩu môi, thở dài: “Em cũng cam đoan, sau này sẽ không xem phim cùng người đàn ông khác nữa.”
“Anh không cần cái này…”
Vũ Phong lắc đầu: “Anh chỉ cần em hứa với anh, sau này gặp phải loại chuyện này đừng giấu diếm anh là được! Giữa vợ chồng, thẳng thắn là tốt nhất…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!