CHƯƠNG 512: CHUYỆN NÀY ĐỂ TÔI GIẢI QUYẾT
Hướng Tình thực sự có chút tức giận.
Hướng Tình không nhận lấy ly nước trong tay anh, Lục Ly Dã cũng không nổi giận, tự uống một ngụm rồi bỏ ly xuống: “Vừa nãy em có nói không muốn sao? Đừng nói nhiều với cậu đây! Cơ thể của em, giống với tôi thôi!!”
“……”
Hướng Tình bỗng có cảm giác nước đổ đầu vịt .
Nhưng lại không thể không thừa nhận rằng lời anh nói đều là sự thật…
Vừa nãy cô không những không phản kháng, thậm chí còn… Còn không kìm lòng được đón lấy, mong muốn… Cô và anh giống nhau…
Bức thiết, muốn có được đối phương!
Lục Ly Dã mang ly nước mình đã uống đưa đến bên miệng cô: “Uống chút nước ấm đi, khử lạnh.”
Hướng Tình không cảm ơn, nhận lấy ly nước anh đưa đến, uống một hơi cạn.
Quả nhiên, lồng ngực lạnh buốt dần dần ấm lại, hỏi anh: “Khi nào chúng ta có thể lên món? Có chút đói rồi.”
“Sắp rồi.”
Lục Ly Dã lại rót cho mình một ly nước: “Đợi ba mẹ anh đến.”
“Ba mẹ anh?”
Hướng Tình trợn mắt, ngỡ ngàng nhìn anh.
Chưa kịp đợi Lục Ly Dã giải thích, cửa phòng đã vang ra tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Lục Ly Dã đứng dậy đi mở cửa.
Mở cửa ra liền thấy Lục Thanh Lâm và Lý Vân Họa đã đứng ở ngoài cửa.
“Ba, mẹ…”
Lục Ly Dã gọi một tiếng, nhường đường, tỏ ý hai ông bà bước vào, sau đó tiện tay đóng cửa lại.
“Bác trai bác gái!”
Hướng Tình liền đứng dậy, có chút ngượng ngùng chào hỏi hai ông bà.
Nói thật, bây giờ trong lòng Hướng Tình như đang ôm một con thỏ vậy, nhảy lên nhảy xuống, căng thẳng không thôi.
Đôi tay để ở phía trước đã vô thức đổ đầy mồ hôi.
Hướng Tình nào ngờ được, cái gọi là cùng ăn bữa cơm đaonf viên trong miệng Lục Ly Dã lại dẫn theo ba mẹ anh ta.
Với thân phận khó xử của cô bây giờ, nếu còn ngồi trên bàn ăn này nữa, trong lòng cô sẽ cảm thấy rất khó xử.
Hơn nữa, cô vẫn chưa khẳng định có phải Lục Thanh Lâm và Lý Vân Họa đã biết sự thật mình kết hôn hay không… Trong lòng Hướng Tình hồi hộp lo âu, thực sự không biết nên làm thế nào.
“Hướng Tình à, cháu đã đợi lâu rồi đúng không? Aizz, trên đường cao tốc kẹt xe dữ dội, sao hai đứa còn chưa lên món vậy! Sớm biết vậy nên gọi điện cho hai đứa, bảo hai đứa ăn trước, có phải đói lắm không?”
Lý Vân Họa vừa gặp Hướng Tình, thoáng cái liền vứt ngoài sau tai những tình trạng kẹt xe trên đường lúc nãy.
Kéo lấy tay Hướng Tình, ngồi xuống chỗ kế bên cô: “Ai da, lâu rồi không gặp con bé này, bác nhớ lắm đấy…”
Lý Vân Họa vẫn nhiệt tình như trước kia.
Với phản ứng này Hướng Tình đã hiểu, chuyện bản thân cô đã kết hôn, Lục Ly Dã vốn không nhắc với ba mẹ anh.
Lục Thanh Lâm ngồi xuống chỗ đối diện họ, ra hiệu con trai mình: “Chuẩn bị lên món đi, mẹ con bảo đói bụng từ lâu rồi.”
“Vâng.”
Món ăn đã được Lục Ly Dã chọn sẵn, rất nhanh, những người phục vụ đã bưng các dĩa thức ăn vào.
Lý Vân Họa không ngừng gắp thức ăn cho Hướng Tình: “Nào nào, ăn nhiều chút, con gái mập chút sẽ xinh hơn… Là ảo giác của mẹ sao? Sao cảm thấy không gặp một thời gian, khí sắc của cháu không tốt như trước kia?”
“Hả?”
Hướng Tình ngại ngùng mỉm cười, sờ vào mặt của mình: “Vẫn tốt ạ, có lẽ gần đây cháu hơi mệt!”
“Con gái phải chú ý nghỉ ngơi! chỉ khi cơ thể khỏe mạnh mới có được một cuộc sống tốt hơn, biết không?”
Lý Vân Họa xót xa Hướng Tình từ trong tận đáy lòng.
Điều này khiến Hướng Tình càng áy náy hơn, nghe lời căn dặn của bà, cô chỉ có thể một mực gật đầu, trong lòng cô có cảm giác tội lỗi đã lừa dối người lớn.
Hướng Tình thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Lục Ly Dã ở bên cạnh, so với sự căng thẳng của cô, Lục Ly Dã bình tĩnh hơn nhiều.
“Mẹ, mẹ đừng gắp thức ăn cho cô ấy nữa, chén cô ấy sắp chứa không hết rồi!”
Lục Ly Dã vừa nói, vừa gắp một ít rau xanh từ trong chén Hướng Tình ra: “Vốn dĩ suốt ngày cô ấy đã đòi giảm cân rồi, đợi ba mẹ vừa đi thôi, cô ấy lại phải liều mạng nhịn đói!”
Nghe những lời tựa như không để tâm của Lục Ly Dã, trái tim Hướng Tình hơi đau nhói.
Bây giờ, cho dù có mập thành một con heo, cô cũng không dám nói giảm cân nữa.
“Ai da, với dáng người như vậy còn giảm cân gì nữa chứ! Con gái các cháu thật là không biết chăm sóc bản thân, bác thấy bây giờ vừa vặn đấy! Có chút mỡ mới tốt, mùa đông không sợ lạnh, sau này sinh con cũng dễ dàng hơn.”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy…”
Nghe thấy lời của mẹ, khuôn mặt đẹp trai của Lục Ly Dã bỗng chốc ảm đạm đi.
Sinh con?
Sinh con cho ai? Morri sao?!
Đột nhiên, Lục Ly Dã thực sự có chút hối hận mình không nên tiêm thuốc ngừa thai gì đó, mà thứ đó phải hai tháng mới hết hạn nữa chứ!
Nếu ban đầu không tiêm, có phải bây giờ Cao Hướng Tình cô đã sớm mang thai con của Lục Ly Dã anh không… Nghĩ đến trong phòng lúc nãy, những lời Morri trả lời mẹ anh ta, sắc mặt Lục Ly Dã càng âm u hơn.
“Mẹ nói có sai sao? Hai đứa đã không còn nhỏ nữa, đã đến lúc bàn về chuyện kết hôn rồi, nếu đã kết hôn, chẳng phải sinh con là chuyện bình thường sao?”
Lời của Lý Vân Họa khiến hai người trẻ tuổi ở bên cạnh đều im miệng.
Ngay cả Lục Thanh Lâm cũng nhìn thấy manh mối từ trong đó, không nhịn được ngẩng đầu nhìn về hai người ở đối hiện, hồi lâu thấy họ không lên tiếng mới trầm giọng nói: “Sao vậy? Không lẽ hai đứa không định có con sao?”
“Aizz, bỏ đi bỏ đi! Còn chưa kết hôn mà đã nói đến chuyện con cái rồi, là người làm mẹ như chúng ta nóng vội thôi!”
Lý Vân Họa thấy sắc mặt của con trai mình và con dâu tương lai không tốt, liền đứng ra giảng hòa: “Chuyện này cũng phải xem duyên phận, không thể ép buộc! Chúng ta vẫn nên lo liệu cho việc kết hôn trước chắc ăn hơn! Tình Tình à, cháu xem ba mẹ cháu khi nào rảnh rỗi, đang dịp Tết chúng ta có nên hẹn nhau ra ăn một bữa cơm và gặp mặt không, cháu thấy thế nào?”
Hướng Tình nghe thấy vậy bỗng có chút luống cuống tay chân.
“Bác gái, cháu…”
Hướng Tình bỗng chốc nói năng lộn xộn.
“Mẹ.”
Cuối cùng Lục Ly Dã cũng lên tiếng: “Về việc hai gia đình cùng ăn cơm thì thôi đi!”
“Sao có thể thôi được chứ? Thằng nhóc này, sao lại nói những lời không hiểu chuyện như vậy!”
Lý Vân Họa có chút tức giận.
Lục Ly Dã khựng lại rồi nói: “Mẹ, chuyện của hai chúng con, mẹ đừng quan tâm đến nữa! Sau bữa cơm này, con sẽ chia tay với cô ấy.”
“Cái gì?”
Lý Vân Họa sững sờ, gần như tưởng mình nghe nhầm vậy.
Lục Thanh Lâm cũng trợn mắt nhìn con trai mình, nổi giận thốt ra một câu: “Hoang đường!!”
Tay cầm đũa của Hướng Tình vô thức siết chặt lại.
Khi anh nói ra hai chữ “chia tay”, trái tim cô không kìm được thắt chặt lại… Lý Vân Họa vứt đôi đũa trong tay đi: “Con cố tình muốn ba mẹ không vui trong Tết này, đúng không?”
Vốn dĩ, Lục Ly Dã muốn khiến ba mẹ mình vui vẻ mới cố tình giữ Hướng Tình lại cùng ăn bữa cơm này, nhưng, anh phát hiện mẹ của anh quá kỳ vọng vào mối duyên phận này của họ, cũng giống như bản thân anh đã dành một sự mong đợi tha thiết cho cuộc hôn nhân này vậy… Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn!
Lục Ly Dã đụng nhẹ vào cánh tay Hướng Tình: “Chẳng phải em còn việc bận sao? Đi trước đi!”
Sợ Lý Vân Họa bám víu lấy Hướng Tình hỏi này hỏi nọ, anh vẫn không muốn làm khó cô.
Hướng Tình dĩ nhiên biết rõ ý của Lục Ly Dã, cũng không yên tâm để anh ta ở lại một mình, càng e ngại cứ như thế bỏ mặc ba mẹ anh ta rời khỏi.
“Nói rõ với bác trai bác gái trước đi…”
Hướng Tình nói nhỏ một câu.
Lý Vân Họa nghe vậy thực sự rất đau lòng: “Hướng Tình, cháu nói thật với bác, có phải hai đứa thực sự đã chia tay rồi không? Không có đúng không? Chỉ lừa bác thôi đúng không? Chẳng phải bấy lâu nay tình cảm hai đứa đều rất tốt sao?”
Hướng Tình khó xử liếm môi, nhìn vẻ thất vọng của Lý Vân Họa, trong lòng Hướng Tình cũng không thoải mái hơn bao nhiêu.
“Bác gái, cháu xin lỗi…”
“Có phải thằng khốn này lại dây dưa với người phụ nữ khác không? Cháu nói với bác, bác sẽ làm chủ cho cháu!!”
Lý Vân Họa trừng mắt lườm con trai mình, trông vô cùng nghiêm khắc.
“Không, không phải, bác gái, thật ra là cháu…”
“Phải! Mẹ, là con đã yêu người phụ nữ khác!!”
Lục Ly Dã chặn lời của Hướng Tình lại.
Anh chỉ theo bản năng không muốn để mẹ anh biết sự thật Hướng Tình đã kết hôn.
Không biết là sợ mẹ anh sẽ thất vọng, hay là muốn bảo vệ hình tượng của Hướng Tình trong lòng mẹ anh… Tóm lại, chuyện này, anh không hi vọng để ba mẹ biết được!
Hướng Tình nghiêng đầu nhìn anh.
“Thằng khốn!! Thật không biết cân nhắc!!”
Lý Vân Họa tức đến hận không thể đấm hai cú lên người con trai mình, may rằng được Hướng Tình ngồi ở giữa kéo lại.
“Bác gái…”
“Cháu đừng kéo bác, để bác đánh chết thằng khốn không ra gì này!! Suốt ngày chỉ biết ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!!”
Lý Vân Họa đứng dậy, bước đến sau lưng con trai đánh anh.
“Mẹ…”
Lục Ly Dã có chút buồn bực, đứng dậy, nắm lấy cú đấm của mẹ anh: “Mẹ đừng như vậy…”
“Bác gái, chuyện này thực sự không thể trách Ly Dã!!”
Hướng Tình đứng giữa hai người họ, sợ họ sẽ vì mình mà cãi nhau: “Bác gái, thật ra chuyện này đều là lỗi của cháu…”
Cô lấy hết can đảm muốn nói sự thật ra, nhưng đột nhiên bị Lục Ly Dã quát to: “Cao Hướng Tình, chuyện này không hề liên quan đến em! Ra ngoài…”
Hướng Tình biết anh muốn bảo vệ cô, vì vậy mới cố tình ôm hết mọi chuyện lên người mình, cho dù phải chịu sự quở trách của mẹ anh cũng không sao.
“Bác gái, chuyện này thực sự không liên quan đến Ly Dã chút nào!”
Cuối cùng Hướng Tình vẫn dự định nói sự thật ra.
“Rốt cuộc là chuyện gì, hai đứa nói rõ cho mẹ.”
Lý Vân Họa cũng có chút nóng lòng.
“Mẹ, có chuyện gì, lát nữa con sẽ nói với mẹ sau!”
Lục Ly Dã vừa dứt lời liền kéo Hướng Tình ra ngoài.
Tiện tay lấy luôn chiếc áo lông của cô.
“Ly Dã…”
Hướng Tình bị anh kéo ra ngoài cửa phòng.
Lục Ly Dã không nói lời nào, liền lôi cô vào nhà vệ sinh.
Hướng Tình dựa vào sau cửa, thở dốc nhìn anh: “Ly Dã, anh muốn làm gì?”
“Lời này phải là anh hỏi em mới đúng!”
Lục Ly Dã dường như hơi nổi nóng.
Hướng Tình dựa lên cửa, cúi đầu: “Em chỉ không muốn bác gái hiểu lầm anh thôi.”
“Nói chung, chuyện này, tự cậu đây sẽ giải quyết, em không cần quan tâm!”
“Anh không muốn bác gái biết chuyện của em?”
Hướng Tình có chút không hiểu nhìn anh.
Chuyện này đã thành sự thật, giấu diếm thì có ích gì?
“Phải! Anh không muốn bà ấy biết!”
“Tại sao?”
“Nào có nhiều tại sao như vậy?!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!