Nơi ra vào của sân bay, ba người nhìn Diệp Lân, biểu tình của mỗi người không giống nhau.
Trên mặt nam mang theo một chút châm chọc, khinh thường.
Đứng bên cạnh hắn là một em gái có bộ dáng giỏi giang, đi đôi ủng dài, sắc mặt của cô ta không quá đẹp, hình như còn mang theo sự tức giận.
Một cô gái khác có một đầu tóc dài rối tung, trên người mặc một bộ váy dài màu trắng, khuôn mặt kiều diễm mang theo chút lạnh lùng. Ánh mắt nhìn Diệp Lân có ba phần phức tạp, ba phần hận, bốn phần ngạc nhiên!
“Đàn chị, chị quen biết Diệp Lâm?” Giang Uyển Uyển kinh ngạc hỏi.
Bạch Dao không nói gì, người đàn ông đứng bên cạnh cô ta mở miệng châm chọc nói: “Tất nhiên là quen biết rồi, đây chính là con trai nhà họ Diệp ở thành phố Lâm Hải.”
Giang Uyển Uyên ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Lân.
Nhà họ Diệp ở Lâm Hải chính là một gia tộc giàu có hàng đầu cả nước, nếu Diệp Lân là người của nhà họ Diệp ở thành phố Lâm Hải, việc cha mình đối đãi khách khí với anh ta có thể giải thích được.
Nhưng cô không nghĩ ra, cô từng thuê người điều tra quá khứ của Diệp Lân, trước đây Diệp Lân chỉ là một người công nhân bình thường đi làm ở công trường mà thôi.
Người của nhà họ Diệp còn phải đi làm ở công trường?
Không lẽ muốn trải nghiệm cuộc sống?
Lúc này người đàn ông kia lại mở miệng nói: “Chín năm trước anh ta chính là nhân vật nổi tiếng ở thành phố Lâm Hải, còn thanh danh sao… Ha ha!”
Diệp Lân cau mày!
Chuyện này liên quan đến việc vì sao hắn gia nhập Người Gác Đêm.
Diệp Lân xuất thân từ nhà họ Diệp của thành phố Lâm Hải, nhưng nhà bọn họ chỉ là chi thứ. Tất nhiên ở dưới cây đại thụ nhà họ Diệp, nhà của bọn họ cũng được coi là giàu có.
Hơn nữa lúc đó thành tích của Diệp Lân cũng không tệ, rất được trưởng bối trong nhà coi trọng.
Nhưng khi Diệp Lân 18 tuổi đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, lần ngoài ý muốn đó, tên của Diệp Lân đã bị trói chặt với sự sỉ nhục, thậm chí phải đối mặt với án tù. Vào thời khắc quan trọng, hắn đã bị một lão già lừa dối mang vào Người Gác Đêm!
Nhưng dưới cái nhìn của người nhà họ Diệp và thành phố Lâm Hải, Diệp Lân đã bị bỏ tù.
Ba người trước mặt này, Diệp Lân quen biết hai người trong số đó.
Bạch Dao là bạn học cấp hai cấp ba của hắn, lên đại học cũng vào cùng một trường, nhưng vừa mới nhập học không lâu Diệp Lân đã thôi học.
Người đàn ông này hắn cũng nhận ra, tên là Chu Thụy, người theo đuổi điên Bạch Dao điên cuồng.
Thời còn là học sinh, bởi vì Bạch Dao và Diệp Lân đi lại tương đối gần, hắn ta vẫn luôn không vừa mắt Diệp Lân. Thậm chí trong lúc học đại học còn tìm người bắt nạt Diệp Lân, lúc đó Diệp Lân còn chưa gia nhập Người Gác Đêm, cũng không tập võ. Hai tau khó địch nổi bốn tay!
Hình như lúc đó Bạch Dao không cảm thấy hứng thú với Chu Thụy, Diệp Lân cũng không nghĩ đến, chín năm trôi qua, hai người lại cùng nhau xuất hiện ở Giang Thành.
Còn với Bạch Dao, Diệp Lân lúc tuổi trẻ cũng từng nảy sinh tình cảm.
Cô ta cũng rất xinh đẹp, hai người quen nhau từ thời cấp 2, nhưng từ trước đến nay Diệp Lân chưa từng bộc lộ nỗi lòng.
Xuất thân của Bạch Dao quá tốt. Hơn nữa bản thân cô ta vô cùng cao ngạo, lúc trước Diệp Lân có thể đến gần Bạch Dao là do cơ duyên trùng hợp.
Đến tận khi Diệp Lân xảy ra chuyện, biến mất ở Lâm Hải, tất cả mọi người cho rằng hắn đã bị bỏ tù.
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, biểu tình của Diệp Lân khôi phục lại sự bình tĩnh.
Giang Uyển Uyển lại rất tò mò, nói: “Nhân vật nổi tiếng? Nổi tiếng như thế nào?”
“Nhà họ Diệp là thế gia giàu có, còn Diệp Lân phạm tội bỏ tù, làm nhà họ Diệp mất hết thể diện, bồi thường một số tiền khổng lồ, cả nhà Diệp Lân bị nhà họ Diệp xóa tên khỏi gia phả.” Chu Thụy cười như không cười nói: “Tôi nói không sai chứ, phạm tội cưỡng gian!”
Ba chữ này tuôn ra, Giang Uyển Uyển ngẩn người.
Sắc mặt của Bạch Dao càng thêm phức tạp.
Diệp Lân nhíu mày, hắn không để ý đến lời nói của Chu Thụy, nhìn thoáng qua Bạch Dao, bình tĩnh nói: “Tôi bị oan uổng.”
Sắc mặt Bạch Dao không có bất cứ dao động nào, sau đó lắc đầu nói: “Đã qua, tôi cũng không để bụng.”
Diệp Lân gật đầu, hắn giải thích một câu là đủ rồi, Bạch Dao tin tưởng hay không cũng không còn quan trọng nữa, thời gian chín năm cũng đủ để một chút tình cảm kia bị chôn sâu dưới đáy lòng.
Thấy không khí có chút xấu hổ, Giang Uyển Uyển ho khan một tiếng nói: “Chúng ta đi trước đi, xe đã dừng ở bên ngoài.”
Bạch Dao gật đầu, đi ra bên ngoài sân bay, đi được hai bước, đột nhiên cô ta dừng chân nói: “Diệp Lân, mấy người họ là đàn anh đàn chị của tôi, muốn ôn lại chuyện với tôi, cậu không cần đi cùng!”
Giang Uyển Uyển hơi nhíu mày nhưng không mở miệng nói chuyện.
Diệp Lân không sao cả nhún vai.
Chu Thụy đứng bên cạnh liếc nhìn Diệp Lân, lộ ra một nụ cười đắc ý.
“Dao Dao nói cũng đúng, ăn mặc bây giờ của mày không thích hợp đi chung một chỗ với chúng tao.” Chu Thụy cười nhạo, nói.
Thậm chí Bạch Dao chưa từng xoay người, sau khi nói xong câu kia đi thẳng ra bên ngoài.
Giang Uyển Uyển nở một nụ cười xin lỗi với Diệp Lân, sau đó cũng chạy theo ra ngoài.
Chu Thụy đứng lại cuối cùng, hắn ta nhìn Diệp Lân, cười nhạo nói: “Tao còn tưởng rằng mày phải ở trong ngục giam cả đời, không nghĩ đến mới qua chín năm mày đã đi ra, nói cho mày một chút, tao và Bạch Dao sắp kết hôn. Nhưng nói cho mày cái này cũng không có ý nghĩa gì, bây giờ mày đã không còn là người cùng thế giới với chúng tao nữa.”
Nói xong, hắn ta để lại một ánh mắt khinh thường, trực tiếp chạy ra ngoài.
Nhìn bóng dáng của mấy người kia, Diệp Lân sờ sờ mũi của mình, nói: “Quả thật không phải người cùng thế giới.”
Nhà họ Diệp cũng được, nhà họ Bạch cũng vậy, hoặc nói gia tộc của Chu Thụy cũng vậy, bây giờ trong mắt Diệp Lân không là gì cả.
Lúc trước sau khi gia nhập Người Gác Đêm, hắn ngẩn người 6 năm, ban đầu phía trên nói cho hắn, chỉ cần chấp hành xong nhiệm vụ Giang Thành hắn có thể trở về Lâm Hải một chuyến.
Nhưng khi đến Giang Thành, hắn bị thương mất trí nhớ, nhoáng cái đã qua ba năm.
“Chờ sau khi chuyện bên này chấm dứt phải trở về một chuyến mới được, có một số chuyện cũng nên chấm dứt.” Diệp Lân sờ sờ mũi: “Hơn nữa mình đã không gặp cha mẹ chín năm rồi.”
Nói xong, hắn xoay người, nhìn qua icon, đi đến chỗ tàu điện ngầm.
Mua một tấm vé, hắn đi vào bên trong tàu điện ngầm, người bên trong tàu không quá nhiều, hắn tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.
Sau một lúc lâu, đột nhiên hắn híp hai mắt lại.
Ở bên trong tầm mắt của hắn xuất hiện một bóng dáng lửa đỏ, đi từ cửa tàu điện ngầm đi vào. Khoảnh khắc bóng dáng này đi vào trong tàu điện ngầm đã thu hút không ít ánh mắt của người trong xe, Diệp Lân cũng nhìn theo bóng hình đó!
Một người phụ nữ mặc bộ váy màu đỏ, đeo kính râm, kéo vali đi đến chỗ thùng xe.
Không phải Hoa Hồng Đỏ còn là ai nữa!
“Không ngờ cũng ngồi tàu điện ngầm!” Trong lòng Diệp Lân hơi ngạc nhiên.
Đây chính là sát thủ hàng đầu, mỗi người đều có vô số của cải, không ngờ cô ta lại lựa chọn ngồi tàu điện ngầm, Diệp Lân thật sự không ngờ đến.
Hoa Hồng Đỏ liếc nhìn xung quanh, sau đó xoay người, đi đến chỗ ghế trống bên cạnh Diệp Lân và ngồi xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong khoang xe có vô số ánh mắt hâm mộ ghen ghét hướng về chỗ Diệp Lân.
Đặc biệt là phía đối diện Diệp Lân, một người đàn ông đeo kính, để kiểu tóc Địa Trung Hải, hắn ta nhìn Hoa Hồng Đỏ, nuốt nước bọt, liếm liếm môi.
Vừa thấy đã biết là một tên háo sắc!
Trong hơi thở một một mùi hương hoa hồng nhàn nhạt, Diệp Lân rất hưởng thụ, cầm điện thoại chơi tiếp.
“Anh đẹp trai, anh là người Giang Thành hả?” Lúc này Hoa Hồng Đỏ dùng ngón tay trắng nõn thon dài của cô ta chỉ về phía bả vai của Diệp Lân hỏi.
Diệp Lân giương mắt nhìn cô ta, cô ta gỡ kính râm xuống, lộ ra một khuôn mặt hoàn mỹ không có chút tỳ vết nào.
“A, đúng… Coi như vậy!” Diệp Lân ho khan một tiếng.
Dưới cái nhìn của Hoa Hồng Đỏ, cô ta cảm thấy bởi vì chính mình lớn lên quá xinh đẹp nên Diệp Lân có chút khẩn trương. Thấy Diệp Lân nhìn qua, cô ta nở một nụ cười.
“A, đây là lần đầu tiên tôi đến Giang Thành, không biết thành phố này của các anh có chỗ phong cảnh nào đẹp không, có thể đề cử một nơi không? Mặc dù trên mạng cũng có một ít, nhưng tôi cảm giác dân địa phương đề cử sẽ tốt hơn.” Hoa Hồng Đỏ mở miệng nói.
Diệp Lân yên lặng suy nghĩ, giả vờ không quen biết người này, vội vàng nhiệt tình giới thiệu nói: “Giang Thành chính là thành phố du lịch, phong cảnh rất nhiều, đi vào Giang Thành cần phải đi đến tháp Voi Trắng, cảnh đêm rất thơ mộng! Hơn nữa nếu đến gần bờ sông, phong cảnh càng đẹp hơn…”
Diệp Lân thành thật giới thiệu cho cô ta.
Nói chuyện với nhau một lúc, đột nhiên Hoa Hồng Đỏ mở miệng cười nói: “Anh hiểu biết rất nhiều, mời anh làm người dẫn đường cho tôi được không.”
Nói xong, cô ta lại nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Chắc anh sẽ không từ chối chứ!”
Lông mày của Diệp Lân hơi nhướng lên, nhìn về phía Hoa Hồng Đỏ nói: “Làm dẫn đường… Không thành vấn đề, nhưng cái đó… Có tiền không?”
Hoa Hồng Đỏ hơi sửng sốt một chút.
Cô ta cho rằng chính mình chủ động mời Diệp Lân làm dẫn đường cho cô ta, chắc chắn Diệp Lân không cần suy nghĩ liền đồng ý mới đúng, kết quả không nghĩ đến Diệp Lân lại đòi tiền!
“Tiền sao, có thì có, nhưng lấy đồ vật khác làm bồi thường không phải càng tốt hơn sao?” Những lời này của cô ta mang theo sự dụ hoặc vô tận!
Bất cứ một người đàn ông nào nghe được câu nói này chỉ sợ đều có phản ứng! Diệp Lân cũng không nhịn được nuốt nước miếng!
Đồng thời trong đầu hắn cũng hiện lên tư liệu của Hoa Hồng Đỏ!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!