“Nhưng mà… trước kia anh…”
Nghĩ tới những chuyện trước kia, Lăng Trạch Hàm tự thấy ghê tởm, sau khi cuồng bạo làm tình, anh lại bắt ép cô uống thuốc tránh thai, vậy tại sao còn tòi đâu ra một thằng con như thế?
Lòng anh rối bời với bao ngổn ngang, sâu trong đáy mắt không thấy đáy chứa đựng bao xót xa, xen lẫn nhiều phần nghi hoặc.
“Thực ra, em không thật sự ngoan ngoãn nghe lời như những gì anh thấy đâu, những lần anh đưa thuốc tránh thai em đều không uống, mà có uống trước mặt anh thì sau đó em lại tìm cách nôn ra. Lúc đó em đã nghĩ, nếu chúng ta có một đứa con thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác đi. Vì thế, em luôn tìm mọi cách để thứ thuốc đó không ngấm vào người. Còn nữa, em và David chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, chưa từng động phòng.”
Thanh âm mang chút u ám, nhưng không nặng nề hay oán trách, khoé mi cô rưng rưng, nhưng miệng vẫn cố nhoẻn cười. Nói thật lòng, dù mọi chuyện đã qua nhưng thâm tâm cô vẫn mang đôi phần chua xót, có đôi lúc nhớ tới vẫn cảm thấy nhói trong tim. Dù sao thì đó cũng là mảng tối nơi đáy lòng cô, có thể cô sẽ không bao giờ quên, nhưng, sẽ không còn tê tái giống như trước.
“Dao Dao, xin lỗi, là anh không tốt, để em chịu khổ rồi.”
Vòng tay ôm chầm cô vào lòng, phảng phất ra luồng hơi ấm mãnh liệt, sưởi ấm tâm hồn cô, như bù đắp những khuyết thiếu và tổn thương mà anh đã từng gây nên.
“Mọi chuyện đã qua cả rồi. Sau lần này em mới nhận ra, hiện tại mới là thứ đáng để trân trọng nhất, bởi vì quá khứ đã qua không thể quay lại, tương lai chưa đến chắc gì đã có nhau. Đúng không?”
“Đúng, đúng, nữ hoàng của anh nói gì cũng đúng hết, thuộc hạ nhất định sẽ làm theo mệnh lệnh.”. ????hách thá????h tì???? được ( ???? r ù ???? ???? r ???? y ệ ????.V???? )
—————————-
Một tháng sau…
Hôn lễ được tổ chức tại resot năm sao ngoại thành, gang màu chủ đạo là trắng tinh khôi, hai bên lễ đường kết đầy hoa tươi mơn mởn, bên cánh là tấm mùng trắng mỏng được sắp xếp ngay ngắn, tung bay phất phới trong làn gió xuân, xung quanh đặt những bàn tiệc dành riêng cho khách mời.
Đến giờ tổ chức hôn lễ, cô dâu sánh vai chú rể bước vào lễ đường, họ tông xẹc tông trong bộ vest đầm trắng lộng lẫy, khoác chặt tay anh, cầm chặt hoa cưới, mỗi bước đi, mỗi nhịp thở đều phảng phất hương vị hạnh phúc.
Chủ hôn là Lăng Thiên Thiên, trong bộ vest đỏ rực rỡ, đứng trên bục sân khấu thênh thang, phía trước mặt đặt chiếc micro vừa tầm, trên tay cầm một mẩu giấy dài bằng sải tay.
Tuy nhiên, khi nhân vật chính đã trang trọng đứng vào vị trí, thì chủ hôn lại có vẻ ngập ngừng, không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Em cảm thấy con trai chúng ta không ổn.” Lộ Quân Dao ghé sát tai Lăng Trạch Hàm thầm thì, hé lên nụ cười bất ổn.
“Con trai vào vấn đề chính.” Lăng Trạch Hàm đưa mắt sang phía Lăng Thiên Thiên, nói ra lời gợi ý.
“Vâng…” Ngập ngừng một chốc thằng bé lại vu vơ hỏi ngược. “Nhưng vấn đề nào là chính?”
“Trao nhẫn, hôn.” Câu hỏi hồn nhiên mang đầy tính khôi hài của con trai khiến vợ chồng Lăng Trạch Hàm cười lên không ngớt.
Từ trong không khí yên tĩnh vang lên chất giọng thảnh thót như hoạ mi: “Xin chào các vị khách quý đã có mặt trong buổi lễ hôm nay. Sau đây, xin mời các vị cùng mong chờ màn trao nhẫn cưới của cô dâu và chú rể.”
Chiếc nhẫn lấp lánh trao vào tay cô dâu rồi đến chú rể, tuy không phải lần đầu tiên nhưng cảm giác cứ bỡ ngỡ như chưa từng trải qua, cảm giác như mọi thứ đã xoay vần một vòng tròn quỹ đạo, đến cuối cùng vẫn quay về điểm xuất phát ban đầu.
Điểm xuất phát của họ là hôn nhân không tình yêu, quay một góc chín mươi độ là cãi vã, quay thêm góc chín mươi độ nữa là ly hôn, thêm chín mươi độ gặp lại, rồi trở về vị trí kết hôn. Dường như sự luân hồi ấy không theo lẽ thường, mà ngược lại rất phóng khoáng.
“Tiếp theo mời, cô dâu và chú rể hôn nhau.”
Lời nói vụng về trong sự hồn nhiên của con trẻ khiến cả hội trường được pha cười bò. Không thể phủ nhận thằng bé có tư chất giống ba, tự tin quảng đại giống mẹ, nhờ vậy mà nó luôn toả sáng trong ánh hào quang.
Đôi bàn tay anh ôm lấy eo cô, cúi nhẹ đầu đặt nụ hôn lên làn môi êm ngọt, hơi thở nam tính quấn chặt lấy người cô, nụ hôn cuồng bạo và thắm thiết, như đang vỡ oà trong niềm hạnh phúc vô bờ.
Thời gian họ bên nhau thấm thoát đã gần mười năm, có vui vẻ hạnh phúc, có đắng cay ngọt bùi, có gần gũi, có chia xa, tất cả đều là mùi vị của cuộc sống, dường như đã bị nhấn chìm trong sự vô hạn của thời gian.
Tháng năm có thể nhạt nhoà, kí ức rồi sẽ đi vào dĩ vãng, duy chỉ có tình yêu vĩnh cửu sẽ mãi mãi không bị lu mờ. Thời gian có thể khiến con người đổi thay, nhưng không bao giờ thay đổi được một trái tim con người, càng không cách nào khiến dòng máu bên trong đó ngưng chảy. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, trên đời này không có bất cứ ai ngăn cấm được tình yêu, càng không có ai làm chùn bước được hạnh phúc.1
Có lẽ đó là điều ngọt ngào nhất mà tạo hoá ban tặng cho con người.
Dù sóng gió gập ghềnh hay bằng phẳng trơn tru thì trên con đường đời của mỗi người rồi sẽ gặp được một tình yêu mỹ mãn, có thể ngắn, có thể dài, có thể được ở bên nhau, cũng có thể vĩnh viễn không thuộc về nhau, nhưng, tình yêu khắc cốt ghi tâm ấy sẽ đi theo con người ta suốt một đời. Thời gian có thể làm lu mờ đi hình ảnh người ấy, nhưng không có khả năng xoá đi kỉ niệm.
Cũng giống như tình yêu mà Lộ Quân Dao và Lăng Trạch Hàm đã dành cho nhau, rõ ràng là họ đã gặp được người tốt hơn người cũ, nhưng lại không thể động lòng, bởi vì vướng bận một chữ yêu. Nghiệt duyên tàn nhẫn với họ, nhưng họ lại không thể tàn nhẫn với người mình không yêu. Cuối cùng, sau bao thăng trầm gian khó, hôm nay họ cũng đứng sánh vai trên lễ đường. Không phải gượng ép như lần đầu, mà là xuất phát từ tình yêu, họ muốn yêu và được yêu, muốn ở bên và được gắn bó, muốn cùng khóc và cùng cười, muốn cùng buồn và cùng vui, hơn hết, là họ muốn trọn đời bên nhau.