Bên trong tuyến phòng thủ chằng chịt những bức tường bao xung quanh ngọn đồi như một thành lũy to lớn, gió nhẹ thổi qua đỉnh đồi cao có thể nhìn bao quát cả khu vực xung quanh một bóng người to lớn hùng vĩ đang lẳng lặng đứng đó đưa mắt nhìn về nơi xa mà trầm ngâm không nói gì, cái bóng lớn in xuống mặt đất sỏi đá toác nên vẽ thê lương lạ kỳ...
Bóng hình cao lớn khí thế bất phàm kia không ai xa lạ chính là Ngô Bình thống soái tối cao của quân đội của Vũng Hải, địa vị có thể nói là dưới một người trên vạn người, ấy vậy mà người có địa vị như thế lại nhíu chặt lông mày nhìn về nơi xa trầm mặc thể hiện nội tâm bất an trong lòng lão.
Liếc nhìn Ngô Bình đứng đó nhíu mày nhìn về trời nam xa xa, Lưu Cường tâm phúc số một số hai của lão không nhịn được bước lên nhỏ giọng nói:
- Ngô đại nhân ngài đang lo lắng Huyết tộc đánh tới đây sao?
- Chúng ta có vũ khí hạt nhân thủ hộ ta nghĩ Huyết tộc sẽ không dám làm căng đến mức đó đâu...
...
.
Dị biến phát sinh nhân loại trên cơ bản là ăn shit tập thể hoàn toàn không có tuổi địch lại được hung thú hay đại lượng thây ma tấn công, nhưng trong vô tận hắc ám đó vẫn có không ít thế lực nhân loại thành công xây dựng cứ địa người sống xem như tạo ra nơi lánh nạn cuối cùng của nhân loại trên hành tinh này.
Tuy nhiên nguyên nhân lớn nhất trong đó không phải vì nhân loại xuất hiện cứu thế nhân gánh team cực mạnh hay cộng đồng nhận loại quyết tâm đoàn kết chung sức chống trả kẻ thù mà đến từ một loại vũ khí từng được ví von là thứ sẽ diệt chủng nhân loại trong quá khứ, bom nguyên tử.
Sau một đoạn thời gian hoành hành hung thú lẫn dị sinh vật đều tiến cấp dần dần phát triển trí tuệ, cũng từ lúc đó chúng cũng ý thức được rằng nhân loại sở hữu một con bài tẩy đầy tính hủy diệt mang tên bom nguyên tử.
Thế nên mặc dù bom nguyên tử đã mất đi sức mạnh của thời kỳ đỉnh phong khi các tên lửa đạn đạo thứ đưa bom nguyên tử lên một tầm cao mới đã gần như không thể dùng được nữa, nhưng trước vũ khí khủng bố bậc nhất của nhân loại các chủng tộc bất kể hung thú hay dị sinh vật đều quyết định đặc ra một luật ngầm, đó là vẫn sẽ chèn ép nhân loại khi có thể xem như trả thù những việc làm của nhân loại trong quá khứ nhưng tuyệt đối sẽ không ép nhân loại đến bước đường cùng khiến nhân loại nổi khùng dùng đến thứ vũ khí mà tất cả đều phải chết kia.
Đó cũng là nguyên nhân rất nhiều các đại chủng tộc không tiến đánh cứ điểm người sống của nhân loại nửa, nhất là những vùng đất từng có sự xuất hiện của bom nguyên tử. Khoảng thời gian tươi đẹp của nhân loại xem như được mở ra và sẽ kéo dài mãi về sau ít nhất là đến khi cấp độ chưa giúp một sinh vật có thể chống lại được uy lực của bom nguyên tử.
Thế nên Lưu Cường thật sự không tin Huyết tộc dám đánh đến Vũng Hải, phải biết mặc dù Vũng Hải không có bom nguyên tử nhưng chính quyền Lôi Chấn có còn không phải một quả. Kèo này mà làm quá căng không có gì có thể đảm bảo chính quyền Lôi Chấn không cá chết lưới rách liều mạng một phen.
Tuy nhiên Ngô Bình lại không cho là thế lắc đầu khổ não nói:
- Không, Huyết tộc sẽ đến đây... ta có thể chắc chắn như thế...
- Bởi vì chỉ huy sự đoàn Huyết tộc đối đầu với chúng ta là Lôi Uyển Nhi...
...
.
Nghe Ngô Bình nhắc đến cái tên Lôi Uyển Nhi, Lưu Cường không nhịn được thoáng ngây người một lúc rồi lắc nhẹ đầu trầm ngâm...
Tạo ngộ bất hạnh của Lôi Uyển Nhi quan chức cấp cao như Lưu Cường ít nhiều cũng biết được chút ít trong đó, mà đâu cần quan chức cấp cao nạn dân bình thường ở Vũng Hải chỉ cần có chút thông minh đều có thể nghe được mùi chính biến bên trong đó, Lôi Uyển Nhi thuần túy chỉ mà một tiểu nhân vật bất hạnh dưới sự biến đổi của thời đại ai ai cũng rõ ràng.
Cổ nhân có câu thù giết cha không đội chung trời huống chi là cả cha lẫn mẹ, thù oán của Lôi Uyển Nhi và chính quyền Vũng Hải không cần phải nói nhiều Lưu Cường có thể tưởng tượng ra được, chỉ là lúc đó không một ai nghĩ rằng tiểu nữ nhân kia có thể trở mình nàng sống được đã là rất may mắn rồi...
Ấy vậy mà đời không ai biết được chữ ngờ, bằng một cách vi diệu nào đó Lôi Uyển Nhi lại đột nhiên trở thành sư đoàn trưởng sư đoàn phía đông của Huyết tộc một bước lên mây trực tiếp đối đầu với cả chính quyền Lôi Chấn khiến tất cả được một phen ngỡ ngàng ngơ ngác đến bật ngửa, thậm chí vì việc này mà nội bộ Lôi Gia lục đục không nhẹ có kẻ tức giận và cũng có kẻ oán trách tại sao lúc đó nhổ cỏ tận gốc diệt luôn mối họa này.
Hiển nhiên lúc sa cơ thất thế thì không nói nhưng giờ Lôi Uyển Nhi đã có thực lực trong tay, không gì có thể chắc chắn được nàng sẽ không lấy việc công trả tư thù kéo quân đánh đến Vũng Hải trả món nợ máu năm xưa.
Rất nhiều người tin Lôi Uyển Nhi sẽ làm như thế và cũng có những người còn hoài nghi không tin nàng dám đánh thẳng đến đây, trong đó có cả Lưu Cường hắn không tin Lôi Uyển Nhi dám bất chấp chơi lớn người chết ta sống với Vũng Hải cũng như không tin Huyết tộc sẽ để mặc nàng thích làm gì thì làm, theo Lưu Cường việc một sư đoàn trưởng như Lôi Uyển Nhi có thể làm cùng lắm là chỉ tạo sức ép bên ngoài đồng bằng Vũng Hải phá đám việc săn bắt và tìm kiếm tài nguyên của thợ săn mà thôi.
Đáng tiếc sự thật lại như một cái bạt tai đau điếng tác thẳng vào mặt Lưu Cường cũng như những người con ôm lấy tâm lý may mắn, rất nhanh thôi họ sẽ nhận ra Lôi Uyển Nhi là một người điên...
Rất may Ngô Bình lại tin, thế nên lão mới quyết định đích thân đến đây tọa trấn pháo đài tuyến đầu này gần như mặc kệ mọi chuyện trong Vũng Hải để mặc Lôi Thành tự giải quyết...
..
...
Cứ như thế thời gian chầm chậm trôi qua hết ngày rồi đến đêm, đến khi không khí dần dần chuyển lạnh đón chào mùa đông sắp đến thì sự chờ đợi của Ngô Bình cũng đã được đền đáp theo cái cách mà không ai mong muốn...
Vào buổi sáng sớm tinh mơ, từ phía đồng cỏ phương nam xa xa một chiếc xe máy bằng tốc độ không hợp với luật giao thông đường bộ chạy như chó đuổi trên con đường sỏi đá kéo theo một cột khói dày đặc phía sau...
Ngay lập tức khi trông thấy được một người một xe chạy như bay kia, nhất là dải ruy băng màu đỏ tươi theo gió bay phấp phới phía sau đuôi xe báo hiệu một điềm không lành, tổ đội quan sát trên đỉnh đồi không nhịn được hít một ngụm lãnh khí vội vàng bật còi báo động.
Hiển nhiên chiếc xe kia là của tổ trinh sát đang cảnh giới bên ngoài gửi về, còn dải ruy băng màu đỏ kia báo hiệu nguy hiểm đang đến.
Tiếng còi báo theo đó vang lên inh ỏi khắp cả tuyến phòng thủ khiến cho cả những quân nhân thiện chiến nhất cũng phải giật mình run sợ vội vàng bò khỏi giường mà ôm lấy vũ khí nhanh chân chạy lên tường thành sẵn sàng chiến đấu, lớp lớp tường bao đều được lấp đầy bởi quân nhân và súng ống, từng ụ súng máy được lắp đạn nhắm về phía trời nam xa xa, từng khẩu đại pháo lập tức được dựng lên sẵn sàng khai hỏa, cả khu phòng thủ bắt đầu điên cuồng vận động chờ đợi điềm báo từ phương nam đến gần.
Rất nhanh trước ánh mắt chờ đợi của toàn thể tuyến quân nhân bên trong khu phòng thủ dựa lưng vào ngọn đồi lớn, mặt đất dưới chân bắt đầu rung lên nhè nhẹ như ai đó đang đóng cọc gần đây, chỉ là sự rung chuyển này lại càng lúc càng mạnh và càng lúc càng gần làm cho trái tim của những người ở đây bất giác rung lên, từng giọt mồ hôi nặng nề chảy xuống những khuôn mặt đang ngập trong lo lắng rồi rơi xuống mặt đất đang run rẩy...
.
Phía chân trời xa xa nơi những tiếng Ầm... Ầm... như đất lở không ngừng vang lên...
Cái gì đến rồi cũng phải đến, trước sự chờ đợi của đại quân Vũng Hải một đàn trâu đen lên đến hàng nghìn con, kích thước vô cùng to lớn gần bằng một chiếc xe tải, cả người còn bao phủ bởi lân giáp trong tựa như một đàn thiết giáp ma thú bước ra từ trong thần thoại ầm ầm chạy đến tuyến phòng thủ của đại quân Vũng Hải kéo theo một cột khói dày đặc phía sau...
Không chỉ thế trên lưng đàn trâu không khác gì những chiến xa di động kia đều chở theo hàng chục chiến sĩ giáp trụ đen kịt một đường lao về trước như muốn nghiền nát mọi thứ trên đường đi của chúng, trên bầu trời từng con chim lớn mang theo những tinh linh thiếu nữ xinh đẹp động lòng người vươn cánh bay lượn trên thiên không mở đầu vây kín cả bầu trời trước tuyến phòng thủ báo hiệu một trận chiến lớn sắp diễn ra.
Nhưng hơn tất cả ngay phía sau đại quân “chim phủ bầu trời và trâu cày đại địa” kia là một cự thú khổng lồ mà Vũng Hải hết sức quen thuộc đang chầm chậm bước theo phía sau, cái đầu khổng lồ tràn ngập vảy giáp khiến nạn dân Vũng Hải nhiều đêm ác mộng lạnh lùng ngước lên nhìn về phía ngọn đồi xa xa, trên lưng nó một lá huyết lam kỳ tung bay theo chiều gió như một lời khẳng định đại quân của Huyết tộc đã đến, còn hung thú khủng bố kia không ai xa lạ chính là Kỳ Kỳ đại hung thú trấn thủ phía đông Huyết tộc và cũng là biểu tượng cho sư đoàn Kinh Lôi dưới trướng Lôi Uyển Nhi.
Kỳ Kỳ ở đây Lôi Uyển Nhi hiển nhiên cũng đã đến…
.
Từ bên trong hầm trú ẩn bước ra nặng nề nhìn đại quân Huyết tộc đông nghịt vây kín cả cánh đồng cỏ phương nam lũ lượt kéo đến rồi dừng lại trước tuyến phòng thủ, Ngô Bình bất giác thở dài một tiếng ảo não lòng buồn dạt dào, đối mắt đục ngầu nhìn vào bóng hình quen thuộc đang đứng trên đầu cự thú kỳ đà khổng lồ kia.
Mặc dù đã đoán được chuyện này sớm hay muộn gì cũng sẽ diễn ra nhưng khi nó thật sự đến chút may mắn nhỏ bé trong tâm triệt để biến mất, Ngô Bình vẫn cảm thấy hiện thực thật tàn khốc lòng nặng nề vô cùng.
Nếu được chọn Ngô Bình chắc chắn sẽ muốn mình đoán sai.
Đáng tiếc Ngô Bình đã đoán đúng Huyết tộc hay đúng hơn là Lôi Uyển Nhi đã thật sự đánh đến đây bất chấp việc này có thể kích động chính quyền Lôi Chấn dùng đến bom nguyên tử.
Đương nhiên đó là điều mà không ai mong muốn trong đó có cả Ngô Bình nhưng ngặt nỗi quyền chủ động không phải nằm trong tay lão hay Lôi Chấn mà quyền quyết định trong cuộc chơi lại thuộc về Huyết tộc, Ngô Bình chỉ có thể chấp nhận hiện thực đánh đến đâu tính đến đó.
…
.
- Lôi Uyển Nhi à… Lôi Uyển Nhi…
- Người chết cũng đã chết rồi… ngươi việc gì phải đuổi cùng giết tận như vậy…
- Trận chiến này nổ ra không một ai có lợi kể cả Huyết tộc…
Nhìn đại quân Huyết tộc chỉ cách tuyến phòng thủ chưa đến 50m trận chiến có thể nổ ra bất cứ lúc này, Ngô Bình vẫn không nhịn được khàn giọng gào lên, giọng nói trầm thấp vang vọng cả ngọn đồi đến cả đại quân Huyết tộc đang đứng.
Xét theo một góc độ nào đó đây có thể là đòn tâm lý chiến của Ngô Bình.
.
Tuy nhiên trước lời chất vấn của Ngô Bình, Lôi Uyển Nhi lại không chút quan tâm chỉ nhẹ nhàng bước ra lặng lẽ đứng trên đầu Kỳ Kỳ nhìn tuyến phòng thủ trước mặt.
Một thân quân phục màu xám tro toát lên vẻ anh thư nhưng cũng không kém phần lãnh khốc, Lôi Uyển Nhi chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn Ngô Bình đang đứng trên bức tường lớn dưới chân ngọn đồi nơi đầu tuyến phòng thủ, cơ thể có phần nhỏ bé mảnh khảnh hiện ra trước mắt đại quân Vũng Hải nhưng không một ai dám khinh thường nàng vì dưới chân nàng là đại hung thú Kỳ Kỳ, là đại quân Huyết tộc.
Mãi một lúc lâu Lôi Uyển Nhi mới cười lạnh đáp:
- Lúc ta và mẫu thân bị đuổi ra khỏi nội thành các ngươi cũng đâu có tha cho chúng ta…
- Giờ lại giở giọng đạo đức giả… Ngô Bình lão không thấy nhục sao?
…
.
- Nhưng Lôi Chấn đã tha cho người…
- Là lão ra tay bảo hộ nên ngươi mới có thể sống đến ngày nay…
Nghe Lôi Uyển Nhi nói thế, Ngô Bình có chút thẹn trong lòng nhưng vẫn khàn giọng gào lên mong Lôi Uyển Nhi có thể nể tình Lôi Chấn mà kết thúc ân oán này.
Tuy nhiên phụ mẫu chết thảm, Lôi Uyển Nhi đã chờ ngày này quá lâu rồi sao có thể nói bỏ là bỏ.
Trước lời khuyên của Ngô Bình, Lôi Uyển Nhi chỉ cười lạnh ma tính trong mắt càng lúc càng thịnh lạnh giọng nói:
- Đó là sai lầm của các ngươi, nhưng ta là người có nợ tất trả…
- Nể tình Lôi Chấn ta cho các ngươi một con đường sáng… dễ thôi… đem đầu Lôi Thành đến đây ta tự khắc sẽ lui quân ân oán kết thúc từ đây…
- Thế nào một sinh mạng đổi lấy cơ hội sống cho hàng vạn người… một người có đạo đức cao như Ngô đại nhân chắc biết phải chọn bên nào rồi nhỉ?