- Haizzz... hai ác nữ kia thật là quá đáng hết sức... thừa lúc người ta đang trú đông mà đánh lén...
- Móa nó thật là vô sỉ... bất quá bổn Huyết tổ thích a... hí... hí...
Nhìn phía bờ tây bên kia chìm trong chiến hỏa khói lửa bay đầy trời, Trần Lâm không nhịn được lắc đầu một cái thầm than, cái bản mặt xạo chó tỏa ra vô cùng là tiến hận tựa như đang thương xót cho những con thây ma xấu số chết thảm trong cuộc đánh úp bất ngờ của Huyết tộc.
Đương nhiên làm gì có chuyện Trần Lâm sẽ thật lòng tiếc thương cho đám thây ma bên kia sông kẻ thù trực tiếp của Huyết tộc, hắn chỉ đơn giản là đang xạo chó thể hiện bản tính bẩn bựa của mình mà thôi.
Với thù hận thâm căn cố đế của hai đại tộc, Trần Lâm còn hận là không thể để đại quân Huyết tộc tiêu diệt càng nhiều hơn thi đàn nữa là làm gì có chuyện tiếc thương...
.
Đáng tiếc con sông Vân Hà quá lớn ngoại trừ việc lội nước ra thì cũng chỉ có đúng một cây cầu có thể dẫn qua bờ bên kia tiến vào lãnh thổ Thi tộc, Tịch Diệt và Liệt Hỏa hai đại sư đoàn của Huyết tộc thực tế vẫn chưa đưa được hết binh lực qua bên kia sông nhất là những thành phần sự nước không dám lội như bọn địa nham tích tham chiến, thế nên nhất thời không thể phát huy hết toàn lực được.
Đó cũng chính là lý do Long Ngữ Yên quyết định tấn công bến cảng trước tiên cốt yếu là để tận dụng giá trị của cánh thủy quân khi bộ binh vẫn chưa thể điều động được.
Đương nhiên tất cả chỉ là vấn đề thời gian không sớm thì muộn khi chiếm được những vùng nhất định Huyết tộc sẽ tạo ra được những cây cầu nối khác nối liền hai bờ sông Vân Hà, đại quân Huyệt tộc cũng sẽ có thể dễ dàng vượt sông trực tiếp tham chiến trên mảnh đất vừa lạ vừa quen kia.
Huống chi Huyết tộc còn là một chủng tộc biết "đẻ lính", chỉ cần những thi đàn quanh khu vực bờ sống hoàn toàn bị loại bỏ mở đường cho huyết thụ cắm rễ phủ đỏ mảnh đất bờ tây sông Vân Hà này, Huyết tộc sẽ có thể tạo ra quân lính ngay trên chiến trường nối tiếp đà tiến công của đại quân không cần phải điều từ Huyết Thành chạy đến.
Thi tộc lãnh địa nơi bờ tây sông Vân Hà chắc chắn sẽ nhuộm đỏ bởi huyết thụ và lửa chiến tranh càng lúc càng lớn dần.
.
Ngược lại đứng ngay bên cạnh Trần Lâm, Nguyệt Dạ nữ vương Lý Minh Nguyệt một thân quân phục anh khí bất phàm lại không nói gì chỉ đưa ánh mắt tràn ngập khát vọng chiến đấu nhìn qua bờ bên kia sông...
Nếu điều kiện cho phép Lý Minh Nguyệt thật sự rất muốn trực tiếp tham chiến đánh với Thi Hoàng một trận.
Nói gì thì nói mảnh đất mà Thi Hoàng đang chiếm đóng kia từng là ngôi nhà thứ hai của nàng, lúc bị Thi Hoàng đánh cho phải bỏ chạy như chó nhà có tang may nhờ Trần Lâm đến cứu mới giữ được mạng Lý Minh Nguyệt đã khắc sâu cái thù này rất muốn một ngày có thể đích thân trả thù.
Đáng tiếc giờ Lý Minh Nguyệt đã khác xưa nàng đã là Nguyệt Dạ nữ vương đế vương chân chính của Huyết tộc, trách nhiệm trên vai Lý Minh Nguyệt là rất lớn có cả một Huyết tộc cần nàng lãnh đạo, việc trở thành một đại tướng quân rong ruổi trên sa trường tắm máu quân thù đã không phải việc mà nàng Lý Minh Nguyệt có thể thực hiện được nữa.
Không phải quân vương sợ chiến tranh mà là quân vương không thể bước ra chiến trường.
Mãi một lúc lâu chìm trong suy tư, Lý Minh Nguyệt mới nhìn qua tên xạo chó bên cạnh không nhanh không chậm nhạt như nước ốc hỏi:
- Ngài không định đi đến Nguyệt Lượng Thành là việc sao?
...
.
- Ách... ta chỉ mới trở về chưa lâu ngươi đã vội đuổi ta đi... bóc lột như vậy...
- Nguyệt Dạ nữ vương a... bộ người không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?
Nghe được những thời nói phũ phàng kia, Trần Lâm không khỏi bất ngờ lệ nóng chảy đầy mặt ai oán đáp.
Cái này Trần Lâm nói thật...
Sau cái đêm ăn nhậu quên trời đất đến nay cũng chỉ có mấy ngày, Huyết tổ đại nhân còn chưa kịp ăn chơi được bao nhiêu ngồi còn chưa nóng đít đã bị Lý Minh Nguyệt đuổi đi lao động khổ sai thật sự là quá đáng hết sức.
Nếu không phải Nguyệt Dạ nữ vương gánh team mạnh quá một tay chấp chưởng cả Huyết tộc để cho tên nào đó được sống vui sống khỏe, Trần Lâm thật sự có xúc động muốn đè nàng xuống hấp diêm tại chỗ hoặc chí ý cũng là đánh mông trừng phạt.
Đáng tiếc đời lại không như là mơ, tổng giám đốc mà dỗi không làm nữa thì thằng chủ tịch bá dơ chỉ có nước ăn shit, để duy trì cuộc sống ngồi chơi hưởng phúc của mình Trần Lâm nào dám làm càng với Lý Minh Nguyệt chỉ dám sủa dơ vài câu là cùng.
.
Cũng vì lẽ đó trước những tiếng than khóc như chó tru đó của Trần Lâm, Lý Minh Nguyệt chỉ bĩu môi một cái khinh bỉ không tim không phổi nói:
- Không có... trong mắt ta công việc là trên hết...
...
.
Phong thái đỉnh đạt, tư duy chiến lược, bá khí vô cùng, Lý Minh Nguyệt trên cơ bản là hoàn toàn không cho Trần Lâm nói nhảm một lệnh ban xuống tất cả phải nghe theo. Hơn ai hết Lý Minh Nguyệt biết rất rõ không thể chiều hư tên mặt phụ khoa này được, Huyết tộc đã có rất nhiều người chiều hắn rồi nàng không thể nằm trong số đó.
Ngược lại đau lòng thật là đau lòng, Trần Lâm chức bé địa vị thấp nào dám bật lại cấp trên chỉ có thể nuốt hận vào tim gượng cười nói:
- Được rồi... đi thì đi...
- Chỉ là bên kia ta cũng là sắp xếp ổn thỏa rồi, việc này cũng không cần phải quá gấp a...
...
.
Thấy cái bản mặt như shit ngâm của Trần Lâm còn toả ra bộ dạng đau khổ ai oán như một tiểu tức phụ bị ức hiếp...
Lý Minh Nguyệt không nhịn được cảm thấy buồn cười nghĩ nghĩ một lúc nhưng vẫn lắc đầu nói:
- Ngài nói đám thị nữ kia sao???
- Ta biết nhưng chúng ta đều có việc khác cần đến họ, không thể để họ cắm rễ ở thành phố Thanh Thủy được...
- Huyết tổ đại nhân tốt nhất vẫn là nhanh chân chạy đến Nguyệt Lượng thành chở khách đi a...
...
.
Nói xong Lý Minh Nguyệt vô cùng tự nhiên ngồi xuống đối diện với Trần Lâm còn nhanh tay giành lấy ly rượu trong tay hắn một hơi uống cạn, ý tứ bảo ngươi cút nhanh vô cùng rõ ràng...
Nhìn ly rượu đỏ mới uống được một nửa đã bị cướp mất rồi nhìn lại Lý Minh Nguyệt khuôn mặt ửng hồng vì rượu mạnh quyến rũ vô cùng, Trần Lâm không khỏi thất thần một lúc rồi nhếch mép mỉm cười đê tiện nói:
- He... he... muốn ta đi cùng được...
- Chỉ là cho ta thân một cái... thế nào...
...
.
- Cút...
Nghe được yêu cầu quá đáng kia, Lý Minh Nguyệt đương nhiên là không đồng ý hừ lạnh một tiếng đáp.
Đáng tiếc không đợi Lý Minh Nguyệt nói hết câu, Trần Lâm bằng vào cấp độ siêu việt một thân thực lực phi phàm lấy thế sét đánh không kịp bưng tay hôn nhẹ lên đôi môi anh đào còn đọng lại chút rượu của nàng rồi co giò bỏ chạy.
Hôn trộm Nguyệt Dã nữ vương không chạy nhanh chắc chắn sẽ bị đánh chết.
Ngược lại bị Trần Lâm bất ngờ tập kích Lý Minh Nguyệt không khỏi ngây người ra, đến khi ý thức được mình vừa bị con heo nó cắn Lý Minh Nguyệt vừa thẹn vừa giận cả khuôn mặt đỏ bừng như quả táo lập tức có xúc động muốn thọc tiếc heo.
Đáng tiếc Trần Lâm đã sớm cao bay xa chạy không thấy bóng dáng chỉ để lại mình Lý Minh Nguyệt giận dỗi dậm chân.
...
..
Cùng lúc đó cũng ở phía tây nhưng mà là vùng đất phía tây xa xôi của lãnh địa Thi tộc...
Một trận chiến thảm khốc cũng đang diễn ra cướp đi sinh mạnh của hàng vạn sinh linh vô tội và đối tượng một lần nữa có dính đến Thi tộc, tuy nhiên khác với việc bị Huyết tộc đánh úp rồi tiêu diệt trên chiến trường sông Vân Hà phía đông thì ở đây Thi tộc là kẻ chinh phạt và đối tượng bị chinh phạt lại là một cái căn cứ người sống khá lớn của nhân loại.
Nói gì thì nói dù vẫn đặc lợi ích của bản thân và Huyết tộc lên hàng đầu nhưng người dân Việt Long quốc phải mang ơn Trần Lâm, cũng vì sự xuất hiện của một cái Huyết tộc vô tình trở thành một thành lũy bất khả xâm phạm ngăn cản sự bành trướng của Thi tộc về phía đông gián tiếp bảo bộ cho Việt Long quốc.
Đương nhiên Trần Lâm cũng không phải thiện nam tính nữ gì, lãnh thổ mà Huyết tộc đang thống trị và sắp thống trị đều là của Việt Long quốc, thậm chí nếu không phải Việt Long quốc có bom nguyên tử thủ hộ Trần Lâm cũng đã không nể cái gì là tình xưa càng không thiện lành tốt tính đến như vậy. Nhưng dù là thế cũng không thể phủ nhận được rằng Huyết tộc tốt tính hơn Thi tộc rất nhiều và trong mắt nhân loại Trần Lâm chắc chắn là đẹp trai dễ thương hơn Thi Hoàng rất nhiều.
Nếu ai còn nghi ngờ điều đó có thể trực tiếp hỏi người dân Thái quốc...
Không có một cái Huyết tộc cản trở và cũng như không có quả bom nguyên tử thủ bộ, Thái quốc chính là miếng mồi ngon treo trước miệng Thi Hoàng.
Không ngoài sở liệu khi không thể đánh được về phía đông đối đầu cùng Huyết tộc, Thi Hoàng quyết định mở rộng lãnh thổ về các hướng khác và Thái quốc chính là chiến trường tốt nhất.
Huyết tộc có thể ra lính bá đạo vô cùng nhưng với Thi tộc kẻ địch chính là lính của bản thân tính ra còn bá đạo hơn rất nhiều, từ đó gọi Thi tộc là một chủng tộc sinh ra để xâm lược thật ra cũng không sai.
.
Chỉ thấy từng mảnh tường đá thê lương sụp đổ...
Hàng vạn con thây ma như một trận hồng thủy chết chóc tràn vào bên trong cứ địa mở màn cho cuộc thảm sát.
Trước thi triều khủng bố ầm ầm lao đến những nạn dân đáng thương bên trong cứ điểm người sống này chỉ biết cắm đầu bỏ chạy như một đàn ong vỡ tổ bay láng loạn, chỉ có những quân nhân Thái quốc kẹt lại trên tường thành là tuyệt vọng chống đỡ không ngừng xả đạn xuống thi triều bên dưới như để phát tiết nội tâm sợ hãi đến cùng cực của mình.
Đánh tiếc tất cả chỉ như muối bỏ biển, bất kể là ai những quân nhân đang điên cuồng xả đạn như những kẻ điên hay những nạn dân đang chạy loạn như những con ruồi không đầu, đón chờ tất cả họ chỉ có đúng một kết cục đó là cái chết... à không đúng hơn là trở thành một con thây ma dưới trướng Thi Hoàng.
Chỉ là hơn có phần đánh thương cho Thi Hoàng hồn nhiên không hề biết rằng trong lúc hắn đang đánh kẻ khác thì hậu phương phía sau đã bị Huyết tộc đánh lén, lúc Thi Hoàng chỉ biết đúng một điều đó là tận hưởng vinh quang chiến thắng ngạo nghễ đứng trên đầu một con quái vật khổng lồ nhìn những con sâu cái kiến bên dưới.
Một cảm giác thống trị chưa từng có tràn ngập trong lòng Thi Hoàng giống đúng như cái cảm giác Trần Lâm đứng trên Thiên Cung Chiến Hạm hình những sinh linh nhỏ bé bên dưới mặt đất, cái view này đúng thật là tuyệt khiến người ta say mê mà chỉ những đại gia mới có được.
Đương nhiên cũng giống như Trần Lâm để đạt được cái view từ trên cao nhìn xuống chúng sinh này quái vật dưới chân Thi Hoàng tuyệt đó không phải phàm vật.
Đó là một con quái vật với vẻ ngoài nhìn như một con sâu lớn ngoài hành tinh, lớp da màu tím đặc trưng của loài thây ma bao phủ toàn thân như một lời khẳng định nguồn gốc của nó, nhưng đặc biệt nhất sâu lớn màu tím sở hữu một kích thước cực kỳ đồ sộ chí ít phải cao gần 15-20m thể trang to béo vô cùng như một quả núi di động, mọi bức tường thành trước mặt nó dường như đều trở nên vô nghĩa.
Không nói đâu xa bản thân cái tường thành phòng hộ cứ điểm người sống của Thái quốc này cũng chính là bị sâu tím một húc đánh sập không hơn không kém, bá đạo như thế nó tuyệt đối là ác chủ bài của Thi Hoàng đủ để san bằng tất cả, thậm chí nếu không phải thứ chia cách Huyết tộc và Thi tộc là một con sông lớn còn con sâu tím này lại không biết bơi thì mọi chuyện có lẽ đã khác hoặc ít nhất Nguyệt Dạ nữ vương cũng sẽ phải đau đầu chống địch hơn rất nhiều.
Đương nhiên cự thú hệ Thi tộc gần như chấp mọi tường thành này không phải tự nhiên mà có cũng không phải Thi Hoàng đã hack được sức đề kháng của các loài động vật hệ, nó là kết tinh bởi máu thịt của trăm vạn sinh linh và cũng là một cái mối nguy mà Trần Lâm đã bỏ quên hay đúng hơn là không quản đến được.
Tên của nó là Tâm Kén...