Cái gì? Hội đèn lồng?
Hạ Lan Phiêu ngạc nhiên nhìn Tiêu Mặc, cơ hồ không thể tin được đề nghị đó lại xuất phát từ miệng của hắn.
Mọi người không phải đều thích châu báu trang sức sao? Vì sao hắn chỉ định lợi dụng nàng ta, nhưng nàng ta lại để lộ biểu cảm khiến người khác không hiểu nổi thế kia? Ánh mắt đó, thật là hiếm thấy…
“Hoàng hậu không muốn xuất cung sao?” Tiêu Mặc hỏi ngược lại:
“Hội đèn lồng Đoan Ngọ của Đại Chu đã nổi tiếng khắp thế gian.”
“Muốn đi, muốn đi! Cám ơn ngươi!”
Hạ Lan Phiêu đặc biệt chân thành rạp mình trước Tiêu Mặc, sau đó vui mừng hớn hở đi thay quần áo. Nàng không nói cho Tử Vi chuyện mình sắp xuất cung, chỉ thu gom ít nữ trang vàng bạc đáng giá. Vì nàng biết, đây là cơ hôi tốt nhất để nàng thoát khỏi hoàng cung, nhất định không thể bỏ lỡ.
Khi cô bước lên xe ngựa của Tiêu Mặc, kinh ngạc phát hiện Tiêu Nhiên cũng ở trên xe. Tiêu Nhiên vẫn như cũ áo trắng hơn tuyết, còn Tiêu Mặc đã thay áo dài màu đen. Hai người giống như những quý công tử đi chơi đêm, vẻ mặt thảnh thơi mà hững hờ. Hạ Lan Phiêu đỏ mặt ngồi vào một góc trên xe ngụa, Tiêu Nhiên mỉm cười mở miệng:
“Nương nương, màu hồng nhạt rất hợp với ngài.”
Vương gia, lão gia ngài đang trêu chọc ta phải không! Ta biết tư sắc ta bình phàm, cũng không đáng được soái ca khen ngợi! Tuy rằng ta cũng, rất thích… (≧ω≦)
“Tạ ơn Vương gia. Đã xuất cung rồi, Vương gia cứ gọi ta là Phiêu nhi đi.” Hạ Lan Phiêu vừa cười vừa nói.
“Phiêu nhi?” Tiêu Nhiên ngẩn ra. Hắn liếc qua Tiêu Mặc, Tiêu Mặc chỉ nhìn ra ngoài xe, dường như không để tâm đến bất kì chuyện gì. Mặt Tiêu Nhiên hơi ủng đỏ, rồi hắn gắng gượng nói: “Vậy thì Nhiên sẽ mạo phạm nương nương.”
“Mọi người quen biết lâu rồi, khách khí quá.” Hạ Lan Phiêu sảng khoái vỗ vỗ vai Tiêu Nhiên.
“Khụ!”
Có thể do bị cảm lạnh, Tiêu Nhiên đột nhiên ho khan, mặt cũng ửng đỏ. Hạ Lan Phiêu tốt bụng vỗ vỗ sau lưng hắn, còn hắn thì ho càng kịch kiệt. Tiêu Mặc mỉm cười quan sát tình huống trước mặt, dịu dàng nói với Hạ Lan Phiêu: “Phiêu nhi nói rất đúng. Nếu đã xuất cung, đừng để cho ngoại nhân phát hiện ra thân phận của chúng ta, chỉ cần tận hưởng cảm giác tự do hiếm có là được. Lát nữa ta đi xem hội đèn lồng, mọi người phải cẩn thận, không nên tách ra. Nếu như đi tách ra, thì gặp lại ở cửa Bách Hoa lâu phía đông thành.”
“Đẹp… Đẹp quá!”
Sau khi họ xuống xe ngựa, Hạ Lan Phiêu nhất thời bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn. Kinh thành sầm uất của Đại Chu dưới ánh đèn hoa đăng đủ màu sáng như ban ngày, các con dân Đại Chu ăn mặc trang phục lông lẫy, mặt mày rạng rỡ đi ngang qua người họ, cả ngã tư đường thoang thoảng mùi thơm của hoa cỏ và thức ăn. Những cô gái đi ngang qua, đều xấu hổ liếc nhìn Tiêu Mặc và Tiêu Nhiên, sau đó cả đội trừng mắt nhìn Hạ Lan Phiêu nhan sắc tầm thường bên cạnh họ, trong lòng chắc chắn đang thầm nghĩ hai mỹ nam này bị long não mới đi đứng chung với con ranh đó. Hạ Lan Phiêu bị các mỹ nữ dòm ngó mặt đã đỏ đến mang tai, không nhịn được nói móc:
“Hai vị công tử phong thái siêu quần, tiểu nữ thật không dám ngắm chung đèn lồng với các công tử nữa.”
“Vậy ngươi nên hồi cung?” Tiêu Mặc lẳng lặng hỏi.
“Ha, không cần ~~ ngắm đèn, ngắm đèn.”
Hạ Lan Phiêu tâm tình khoái trá, bất ngờ lè lưỡi làm mặt quỷ với Tiêu Mặc, sau đó tràn đầy hăng hái hòa vào dòng người. Tiêu Mặc nheo mắt lại, nhìn Hạ Lan Phiêu mỉm cười vô tư dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, nhìn bóng dáng nàng xa dần. Chỉ cần chìa một tay ra, là hắn có thể kéo Hạ Lan Phiêu về bên mình một lần nữa, nhưng hắn không làm vậy. Hắn chỉ thản nhiên nhìn hình bóng Hạ Lan Phiêu đi xa, nói với Tiêu Nhiên: “A Nhiên, bắt đầu thôi.”
Ơ, người đâu? Sao vừa quay đầu đã không thấy ai cả?
Trong đám người, Hạ Lan Phiêu ngạc nhiên quay đầu lại, phát hiện hai cái bóng một đen một trắng kia đã mất tăm mất tích. Nàng ngỡ ngàng nhìn đoàn người xa lạ, ngã tư đường xa lạ, cuối cùng bên môi nở nụ cười nham hiểm:
“Xem ra là, lạc mất rồi… Ha ha, thật tốt quá! Vậy ta khỏi cần vắt óc nghĩa cách chạy trốn! Dù sao còn ba tháng nữa mới phát độc, rời đi trước rồi tính sau! Các mỹ nam Đại Chu, em tới đây! Ha ha ha ~~ “
Hạ Lan Phiêu mỉm cười đắc chí, quyết tâm ngắm hội đèn lồng xong sẽ rời khỏi kinh thành, trốn đến nơi nào xa xa, không để ai tìm được. Nàng lững thững đi tới trước một tửu lâu tráng lệ, ngay tức khắc bị mùi son phấn nồng nặc trong đó hấp dẫn. Nàng tò mò mở to hai mắt, chỉ thấy mặt trên có ba chữ to màu vàng ” Bách Hoa Lâu “. Có rất nhiều nam nhân ra ra vào vào Bách Hoa lâu, trên mặt đều mang nụ cười ám muội đến cùng cực.
Bách Hoa lâu? Chẳng lẽ đây chính là… thanh lâu trong truyền thuyết?, Tiêu Mặc chọn chỗ này để gặp lại, đúng là quá đỗi quen thuộc với nghiệp thanh lâu! Đồ háo sắc!
Hạ Lan Phiêu giận dữ nghĩ tới đây, nhưng cuối cùng không kiềm chế nổi tính tò mò. Nhân sĩ hiện đại thông thường đều sẽ có tình tiết ” thanh lâu “, nàng cũng không ngoại lệ. Vì vậy, để hoàn thành mộng tưởng trong lòng, nàng bất chấp nguy cơ bị phát hiện mua một bộ nam trang, còn tự vẽ lên mặt mình hai vệt ria mép, thoạt nhìn trông như một gã đàn ông thấp bé hèn hạ. Nhờ vào phục trang như vậy, Hạ Lan Phiêu thành công trà trộn vào Bách Hoa lâu. Nàng dũng cảm quăng ra một thỏi hoàng kim, tú bà đã cười đến híp cả mắt lại: “Tiểu gia, ngài thích cô nương kiểu gì ? ”
” Gọi hoa khôi của các người ra đây” Hạ Lan Phiêu ra vẻ lão làng nói.
“Mẫu Đơn cô nương hôm nay không khỏe, cho nên…”
“Cạch!” Lại hai thỏi hoàng kim.
“Tiểu gia chờ chút, Mẫu Đơn cô nương sẽ tới ngay. Người đâu, mang rượu và thức ăn lên!”
Tú bà hớn hở cầm vàng uốn a uốn éo đi ra cửa, còn Hạ Lan Phiêu cũng lần đầu tiên nếm trải niềm khoái cảm tiêu tiền như nước. Mỹ thực liên tiếp bày biện trước mặt nàng như mây trôi nước chảy, mùi vị từng cái đều ngon đến tột cùng. Ngay khi nàng đang miệt mài ăn, một tiếng nói ngọt lịm vang lên: “Vị lão gia này đừng ăn vội, vẫn chưa chịu nhìn ta kìa. Chẳng lẽ ta còn khó coi hơn cả thức ăn trên bàn sao?”
Ai đó?
Hạ Lan Phiêu ngẩng đầu, chỉ thấy trước mắt là một vùng trắng như tuyết, trắng đến mức chói mắt. Một người xinh đẹp đang độ xuân thì mặc váy lụa mỏng hở hang, da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện, thật khiến cho người ta liên tưởng xa xôi. Nàng nuốt nước miếng theo bản năng, học theo dáng vẻ sắc lang trên tivi cười khà khà với Mẫu Đơn: “Mẫu Đơn cô nương, đến uống rượu với đại gia nào!”
Mẫu Đơn mặt mày co giật. Nếu không phải ma ma đã nói cho cô ta biết trước người này là nữ, cô ta nhất định sẽ không tin có thể có nữ giả trang nam lẻn vào thanh lâu, còn ăn mặc thành bộ dáng bỉ ổi như vậy. Dáng vẻ này, biểu cảm này, cực kỳ giống với loại đàn ông thối! Mà còn là cái loại háo sắc nhất!
“Nếu tiểu gia muốn ta uống, Mẫu Đơn nhất định phục vụ.”
Mẫu Đơn kiềm chế cơn sóng trong lòng, nhu nhược tụa vào bên người Hạ Lan Phiêu, rót cho cô một ly rượu ngon thơm nức mũi. Hạ Lan Phiêu tửu lượng không có mấy, nhưng lại có gan uống rượu. Thế nên, nàng giả vờ phóng khoáng nâng cốc uống một hơi cạn sạch, vuốt ve khuôn mặt của Mẫu Đơn: “Thật mịn.”
Mẫu Đơn tức thì đen mặt. Cô ta suýt chút nữa không kiềm chế được chính mình mà run rẩy đẩy cô ra, cắn răng cười nói: “Nếu tiểu gia thích, uống them một chén nào.”
“Được.”
Được Mẫu Đơn vồn vã mời rượu, Hạ Lan Phiêu choáng váng mơ hồ uống luôn năm chén lớn, không còn kiểm soát được cơ thể. Giữa lúc mơ màng, dường như nàng nhìn thấy Mẫu Đơn đang cởi bỏ quần áo của mình, động tác cực kỳ thành thạo.
Hở, sao ta chưa gì đã say? Lẽ nào Mẫu Đơn cô nương muốn cùng ta XXOO? Không được, ta là con gái đó! Mà tôi thật sự, rất buồn ngủ…
Sau đó, thế giới là một màu tối đen.
Khi Hạ Lan Phiêu tỉnh lại lần nữa, thì đã qua hai canh giờ. Cổ tay, cổ chân nàng đều bị trói bằng dây thừng thô nhám, không thể động cựa. Nàng đang định lớn tiếng kêu cứu, nhưng Mẫu Đơn đã cười khanh khách nhìn nàng: “Cô tỉnh rồi?”
“Cô… cô muốn làm gì?” Hạ Lan Phiêu hoảng hốt nhìn cô ta.
“Cái này phải hỏi cô mới đúng. Cô là con gái, sao lại muốn đến thanh lâu? Cô có phải người của quan phủ không?”
“Tôi không phải người của quan phủ! Mâu Đơn tỷ tỷ, tôi sai rồi! Tôi không nên giả dạng đàn ông vào thanh lâu chơi đùa, nhưng mà tôi cũng chỉ tò mò thôi! Xin chị niệm tình, thả tôi đi!” Hạ Lan Phiêu nhìn Mẫu Đơn van nài.
“Còn định chạy sao?” Mẫu Đơn cười khẽ.
“Dạ, dạ!” Mỉm cười lấy lòng, gật đầu như gà con mổ thóc.
“Đáng tiếc cô không chạy đi được nữa rồi.” Mẫu Đơn có vẻ tiếc nuối: “Bởi vì ma ma đã quyết định bán cô đi.”
“Cái… Cái gì? Ban ngày ban mặt, trời cao đất dày, các người lại có thể lừa bán con gái đàng hoàng?”
“Đúng vậy. Nếu cô không phải là thiếu nữ còn non, ma ma đã sớm giết cô. Yên tâm, ma ma nhất định sẽ tìm cho cô một lão gia quyền thế, sẽ không làm hại cô.”
Mẫu Đơn nói xong, cực kỳ dịu dàng nhéo mặt Hạ Lan Phiêu một cái. Hạ Lan Phiêu run rẩy toàn thân, tập trung vào một từ: “Thiếu nữ? Ha ha, đại tỷ lại giỡn chơi rồi…”
“Ma ma đã duyệt qua vô số người, ta cũng đã nhìn thấy tận mắt, không thể sai. Sao hả, định giả bộ đã lập gia đình rồi, để không cho bọn ta bán cô đi? Nếu như cô không phải thiếu nữ, thì cô thế này ai chịu mua cô? Thế nên cô sẽ chết đó.”
Mẫu Đơn cười khanh khách nhìn Hạ Lan Phiêu, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt mà thỏa mãn. Cô ta đứng lên, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, bình tĩnh địa nói: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta phải đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Đương nhiên là đi bán cô. Đấu giá thanh quan của Bách Hoa lâu rất có tiếng đó. Chúng ta đi thôi.”
Vì vậy, Hạ Lan Phiêu bị một cái bao gai bọc lên đầu. Nàng bị quẳng lên mặt đất cứng rắn, nghe tiếng đám đàn ông đua nhau ra giá, nỗi sợ hãi trong lòng ngày một dâng cao. Vậy mà nàng vẫn còn thời gian tự hỏi một vấn đề bí hiểm, vì sao nàng vẫn là xử nữ.
Có lầm không chứ! Rõ ràng cuộc sống rất phóng đãng, rõ ràng có vô số nam sủng, Hạ Lan Phiêu sao có thể vẫn còn là xử nữ? Chẳng lẽ là đám ma ma ở thanh lâu nhầm lẫn? Không, vậy càng không thể. Thế thì, lẽ nào tất cả những hành vi phóng đãng của Hạ Lan Phiêu đều là dối trá? Vì sao cô ta phải làm như vậy?
Không đúng, cho dù cô ta có không ***** với nam sủng, nhưng nàng còn nhớ rõ Tiêu Mặc đã đè nàng xuống! Tại sao nàng vẫn còn là xử nữ? Chờ một chút! Lẽ nào Tiêu Mặc hắn… bất lực? Cho nên, hắn mới có thể có lòng mà không có sức, mới có thể để cho Hạ Lan Phiêu tìm nam sủng bên ngoài? Chắc chắn vậy rồi!
Ha ha, Tiêu Mặc, ngươi thật là đáng thương! Sự thật đã chứng minh, đàn ông có thể đẹp trai, còn có thể vừa đẹp trai lại vừa thông minh, nhưng cái loại đàn ông như thế cũng không được cho là đàn ông bình thường! Tiêu Mặc, ngươi thoạt nhìn còn rất đàn ông, thật không thể ngờ hóa ra ngươi lại bị bất lực! Ha ha ha ~~
Hạ Lan Phiêu sung sướng nghĩ đến đây, tạm quên mất bản thân còn đang bên bờ vực nguy hiểm. Đúng vào lúc nàng đang hăng hái bừng bừng YY Tiêu Mặc, cái bao gái bọc quanh nàng đột nhiên mở ra. Hóa ra, có một quý nhân bỏ ra mười lượng vàng, mua nàng về.
“Chúc mừng vị đại gia này! Bây giờ, thanh quan(1) này đã thuộc về ngài, ngài cứ việc mang về thích chơi đùa thế nào thì chơi!”
Giữa những tiếng cười dâm đãng đang tràn ngập, bao gai nhốt Hạ Lan Phiêu được mở ra, ánh nến chiếu rọi cả căn phòng làm nàng không mở nổi mắt. Một gã đàn ông đầu to bụng phệ sau khi thấy rõ dung mạo của nàng thì thở dài thất vọng, nhưng vẫn rộng lượng nắm tay nàng: “Còn tưởng là một tiểu mỹ nhân, không ngờ là một đứa nít ranh! Thôi thôi bỏ đi, nể tình ngươi là một thanh quan, theo lão gia về nhà có cơm no rượu say! Chỉ cần ngươi hầu hạ lão gia cho tốt, ngươi sẽ được sống sung sướng!”
Gã đàn ông đó nói xong, thô bạo nắn bóp khuôn mặt của Hạ Lan Phiêu, làm Hạ Lan Phiêu đau đến mức suýt kêu ra tiếng. Nàng hung dữ trừng mắt với gã đàn ông đó, theo phản xạ cắn vào tay gã ta. Gã đó đau đớn kêu lên một tiếng, tát lên mặt Hạ Lan Phiêu một cái thật mạnh: “Tiện nhân! Ngươi mà cũng dám cắn ta, đúng là chán sống rồi! Trả hàng!”
“Đại gia, xin đừng!” Tú bà cuống quýt mỉm cười lấy lòng: “Con nhóc này vẫn còn là gái chưa chồng, sợ người lạ cũng là tự nhiên. Chờ đến khi đại gia dạy dỗ xong, lại chả thành động lòng người ngay?”
“Thật không?” Gã đàn ông hơi nghi ngại nhìn Hạ Lan Phiêu: “Mặt mũi tầm thường thì thôi miễn, tính cách lại còn như thế, ai mà ưa nổi.”
“Không ưa thì ông cũng đừng có mua!” Hạ Lan Phiêu cất tiếng châm chọc: “Tuổi đã lớn ngần nấy rồi, còn không biết dưỡng sức, lại cứ tự làm mình bẽ mặt.”
“Ngươi!”
Gã đàn ông giận dữ, hung hăng tát thêm mấy phát lên mặt Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu đương nhiên biết bây giờ nàng càng nói là càng dại, nhưng khi nàng nhìn thấy cái mặt béo như mặt lợn của gã thì không nhịn được mà châm chọc. Gã mặt lợn bình tĩnh nhìn nàng, đột nhiên cười: “Được, đáo để lắm, ta thích! Nhóc con, lão gia ta sẽ dạy dỗ ngươi thật kỹ, cho ngươi nhận thức được sự dịu hiền mà phụ nữ cần phải biết! Đi theo ta!”
Gã mặt lợn nói xong, một tay vác Hạ Lan Phiêu lên sắp đi ra ngoài cửa. Hạ Lan Phiêu ra sức giãy dụa, thật hận không thể liều mạng với gã mặt lợn. Gã mặt lợn ném nàng lên xe ngựa, không hề tốt bụng như Tiêu Mặc mà cởi luôn quần áo định Bá Vương Ngạnh Thượng Cung *rape*. Hạ Lan Phiêu vừa đánh vừa chửi hắn, còn vừa cắn vừa đá, nước mắt đã rơi đầy mặt. Nhưng đúng vào lúc nàng hoàn toàn tuyệt vọng, xe ngựa dừng lại.
“Sao thế?” Gã mặt lợn thò đầu ra khỏi xe ngựa: “Kẻ nào dám cản đường ta?”
“Người đang ngồi trên xe của ngươi, là vợ ta.” Tiêu Mặc mỉm cười nhìn gã mặt lợn, tuấn lãng tựa thiên thần: “Ngươi có thể trả nàng lại cho ta không?”
“Nói phét! Con nhỏ này là ta mua được, liên quan gì đến ngươi!”
“Tiếc quá. Nếu không trả nàng lại cho ta, ta chỉ có thể lấy mạng của ngươi.”
Tiêu Mặc nói xong, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu gã mặt lợn, gã mặt lợn liền mềm oặt rồi ngã xuống. Hắn đến gần Hạ Lan Phiêu, không nói câu nào cởi áo ngoài ra choàng lên người nàng. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn hắn, không nói gì, ánh mắt hoảng sợ giống như một con mèo nhỏ đang bị thương. Tiêu Mặc nhẹ nhàng thở dài, xoa đầu nàng: “Không sao rồi, mọi thứ đã qua.”
“Oa…”
Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng òa khóc. Nàng nhào vào lòng Tiêu Mặc, khóc mà không thành tiếng. Tiêu Mặc ngẩn ra, hơi đờ đẫn để mặc Hạ Lan Phiêu gào khóc nỉ non trong lòng mình. Hạ Lan Phiêu lấy áo hắn lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Sao giờ ngươi mới đến! Ta sợ quá!”
Tiêu Mặc ngây ngẩn cả người. Trong hai mươi lăm năm qua, chưa từng có người nào nói chờ hắn, cần hắn, hắn cũng không thể tưởng tượng được sao lại có người yếu đuối đến thế. Chẳng qua là một tên địa chủ thôi, mà có thể làm hại nàng ta, không ngờ nàng ta còn cắn người? Vẫn luôn tưởng rằng, lúc chống đối hắn,Hạ Lan Phiêu mới cắn người, hóa ra trong lòng nàng ta, hắn cũng giống như gã đàn ông tướng mạo xấu xí kia? Chà…
“Theo ta về cung đi.”
“Ta không muốn.” Hạ Lan Phiêu bốc đồng nói.
“Vì sao?” Tiêu Mặc nguy hiểm nheo hai mắt.
“Ta muốn uống rượu.”
…
“Đừng thử thách tính nhẫn nại của ta.”
“Ta cứ thử thách đấy, làm sao nào? Ai bảo các người tiện thể hẹn gặp ở Bách Hoa lâu! Nếu không đến chỗ đó, làm sao ta bị bắt được?”
“Ta bảo Bách Hoa lâu ở đông thành, mà chỗ ngươi đến là hắc điếm nổi tiếng…. ở tây thành”
“Hả? Vậy… Vậy cũng là lỗi của các người!”
Hạ Lan Phiêu trừng mắt nhìn Tiêu Mặc, không được như ý thì không bỏ qua, trút hết nỗi uất ức mà mình phải chịu lên người Tiêu Mặc. Tiêu Mặc câm nín nhìn Hạ Lan Phiêu giống như người đàn bà đánh đá, bất chợt nghiêm mặt: “Có người tới.”
“Hả?”
“Chắc hẳn là truy binh của Bách Hoa lâu.”
“Sao có thể!” Hạ Lan Phiêu không thể tin nổi nhìn ra ngoài cửa sổ, quả thật trông thấy rất nhiều người mang đuốc cháy đang chạy về phía họ.
“Đã nghe từ lâu rằng Bách Hoa lâu có cung cách phục vụ bậc nhất, bán người còn bảo đảm áp tải về nhà, xem ra quả đúng như thế.”
“Này, giờ không phải lúc nghĩ chuyện này! Chúng ta làm thế nào đây?”
“Chạy.”
Tiêu Mặc nói ngắn gọn, một cước đá gã mặt lợn ra khỏi xe ngựa, sau đó lái xe chạy như điên. Hạ Lan Phiêu chỉ nghe thấy tiếng chửi bậy vang lên ở phía sau, nàng ở trên xe ngựa cũng bị xóc đến thất điên bát đảo. Để tránh bị rơi khỏi xe ngựa, nàng nắm chặt ống tay áo Tiêu Mặc. Nhưng đến cuối cùng họ cũng sắp bị truy binh đuổi kịp.
“Tiêu Mặc, làm sao đây?” Hạ Lan Phiêu gần như sắp khóc: “Đối phương có gần một trăm người, chúng ta chỉ có hai người, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ! Ngươi có thể đánh lại chúng không?”
“Không thể.”
“Nếu bị bắt được, thì chết chắc rồi!”
“Chúng ta sẽ không bị bắt.”
“Cái gì?”
“Lại đây.”
Trong khi Hạ Lan Phiêu còn chưa kịp phản ứng lại, Tiêu Mặc đã bất ngờ ôm lấy nàng rồi nhảy xuống xe ngựa. Họ cùng nhau trốn trong bụi cây, im lặng quan sát truy binh. Tiêu Mặc lặng lẽ che miệng Hạ Lan Phiêu, Hạ Lan Phiêu thì đến cả tiếng thở mạnh cũng không dám phát ra.
“Ra đi! Biết các ngươi ở đây rồi, mau ra đây!”
Truy binh cầm đuốc soi giữa bụi cây rậm rạp, có vài lần suýt nữa soi đến chỗ họ. Hạ Lan Phiêu nắm chặt tay Tiêu Mặc, kiềm nén cảm xúc hoảng sợ muốn hét lên. Còn Tiêu Mặc nói khẽ bên tai nàng: “Xem ra, trốn không thoát rồi đây. Ngươi có thể bế khí không?”
“Cái gì?”
“Chúng ta trốn vào trong hồ đi.” Tiêu Mặc mỉm cười chỉ vào một cái hồ nước rộng trước mặt: “Bọn chúng chắc chắn sẽ không ngờ đến.”
“Được.”
Vì vậy, hồ nước mát lạnh, chỉ trong nháy mắt đã bao bọc lấy họ. Hạ Lan Phiêu rất muốn trồi lên khỏi mặt nước, nhưng Tiêu Mặc đã giữa chặt nàng lại. Mội hắn dịu dàng nhưng kiên quyết áp lên môi nàng, từ từ truyền khí cho nàng. Cái hôn của Tiêu Mặc, khiến cho Hạ Lan Phiêu ngây ra như phỗng, cũng khiến lòng nàng yên bình khôn tả. Nàng biết, trong thời khắc nguy hiểm thế này, nàng không phải một mình. Có người, vẫn luôn đồng hành bên cạnh nàng.
Khi họ trồi lên khỏi mặt nước lần nữa, truy binh đã rời đi. Tiêu Mặc bò lên trên bờ, sau đó một tay kéo Hạ Lan Phiêu lên. Quần áo của họ đã bị ước khi ngâm người trong hồ, lộ ra đường cong cơ thể. Hạ Lan Phiêu đỏ mặt, gần như không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Mặc, Tiêu Mặc dường như không chú ý tới mấy chuyện này. Hắn tìm được ít củi, lấy đá lửa ra châm lửa. Trong ánh lửa, hắn nhìn Hạ Lan Phiêu cười: “Được rồi, cởi quần áo đi.”
“Ngươi… Muốn làm gì!” Hạ Lan Phiêu nhìn hắn cảnh giác.
“Hoàng hậu nhạy cảm quá. Cởi quần áo, hơ trên lửa, để tránh bị nhiễm lạnh.”
“Không cần đâu, ta thích mặc đồ ẩm ướt.”
“… Tùy ngươi.”
Tiêu Mặc thoáng mỉm cười, sau đó chỉ tập trung vào chuyện riêng tự cởi áo ngoài ra, từ từ hơ trên lửa. Vóc dáng hắn rắn rỏi đẹp đẽ như thế, động tác hắn thành thạo như thế, không có điểm nào giống với một hoàng đế sống an nhàn sung sướng trong thâm cung. Hạ Lan Phiêu lắng nghe tiếng củi lửa tóe ra “đôm đốp”, cuối cùng không nhịn được nói: “Cám ơn ngươi.”
“Cám ơn ta cái gì?”
“Cám ơn ngươi đã cứu ta. Nếu như ngươi không đến, thì ta đã sớm bị tên cầm thú kia ức hiếp rồi.”
“Chỉ mong sau này ngươi cũng nghĩ như vậy.”
Tiêu Mặc nói một câu khó hiểu, sau đó lấy áo khoác đã hơ khô ném lên người Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn choàng thêm áo ngoài, thân thể lạnh như băng cũng ấm lên tức thì. Nàng nghiêng đầu nhìn Tiêu Mặc, hơi hoài nghi nói: “Tiêu Mặc, ngươi không xấu xa như ta tưởng tượng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!