Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lão Bà Kết Hôn Sao

Cuối thu sương dày đặc, gió lạnh thổi đến trên người Cố Trì Khê ẩm ướt, cô không khỏi rùng mình một cái.

Màn hình điện thoại trở về trang chính, ánh sáng yếu ớt khiến sắc mặt cô tái nhợt, cô nắm chặt tay, nhìn cuộc gọi nhỡ "Ninh Bảo" trong nhật ký cuộc gọi, trong lòng nhói đau.

Có phải Ninh Ninh bấm nhầm không? Hay là……

Thanh âm "cút đi" lại vang lên bên tai, cô không dám nghĩ tiếp, lập tức gạt bỏ ý nghĩ này.

Gần đó là một khu công nghiệp, dân cư thưa thớt, bên cạnh là một trường trung học và một trường dạy nghề, Cố Trì Khê nhìn tên biển báo dừng, gọi tài xế.

Khoảng nửa tiếng sau, cô lên xe về khách sạn.

Đã lâu không trở lại khách sạn, trong phòng mọi thứ đều xa lạ, Cố Trì Khê đứng bên cửa sổ một hồi, gọi đồ ăn, một mình chậm rãi ăn xong, đi phòng tắm tắm rửa.

Khăn tắm của Ôn Ninh treo trên kệ, sữa rửa mặt, bàn chải đánh răng, nước tẩy trang của Ôn Ninh ở trên bồn rửa mặt, chai lọ hình như vẫn còn mùi của Ôn Ninh. Cô trần truồng đứng trước gương, vươn tay ôm lấy không khí.

Một lúc sau, cô ngồi trong bồn tắm.

Mặt nước lăn tăn gợn sóng, hơi nóng bốc lên chốc lát vây lấy cô, cô hít sâu một hơi, lồng ngực khẽ phập phồng, nước ấm ôn nhu hôn lên cô, nhưng cô không cách nào thả lỏng.

Trong lòng cô như có một sợi dây, lúc lỏng lúc chặt, trọng lượng âm ỉ khiến cô khó thở.

Nếu như lúc trước cô trở về không đi tìm Ôn Ninh, làm theo chủ ý của mình, âm thầm kế thừa, âm thầm bảo vệ, duy trì quan hệ giữa lão bản và nhân viên, về sau sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Cô tự biết, biết mình không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt Ôn Ninh, càng không có tư cách mong chờ trở lại như trước, thậm chí còn chuẩn bị cho người yêu và người nhà của Ôn Ninh. Tuy nhiên, cô rơi vào "nhiệt tình" giống như trả thù của Ôn Ninh, một tia lửa đã bùng lên trong trái tim đã chết của cô.

Những ngày này, hai người đang thử lẫn nhau, khi thì ái muội khi thì xa lánh, ai cũng không chịu mở miệng nói trước.

Không.

Ninh Ninh đã mở miệng.

Nàng quan tâm đến cô.

Cố Trì Khê nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cảm thấy được thoải mái...

Tắm xong, cô lấy rượu đỏ ra, rót cho mình nửa ly nhỏ, đứng bên cửa sổ chậm rãi uống, thứ chất lỏng màu đỏ tím khiến ngón tay cô trông trắng nõn cùng thon dài.

Trời lại bắt đầu mưa.

Nửa đêm điện thoại vẫn không có động tĩnh.

Cố Trì Khê mở WeChat, nhấp vào hộp thoại có chữ "Ninh Bảo", chậm rãi gõ: [Chị đang ở khách sạn]

Đã gửi, hồi lâu không có phản hồi.

[Chị không có mối quan hệ tốt với người nhà, năm đó rời đi vì trong nhà xảy ra chuyện. Thực xin lỗi, lẽ ra chị không nên đột ngột biến mất mà không chào hỏi, chị không biết nói với em như thế nào, cho chị thêm chút thời gian, chị sẽ giải thích rõ ràng]

[Ninh Ninh, cảm tình không thể giả vờ...]

Ở tình huống không cần phải đối mặt, gõ ra mấy từ này không khó khăn như vậy.

Cô đã gửi.

Liên tiếp mấy ngày, hai người không có liên lạc.

Cố Trì Khê bận rộn công việc, cố tình an bài lấp đầy thời gian của mình, giống như một cỗ máy không biết mệt mỏi.

Tháng 11 hàng năm là mùa ế hành khách.

Báo cáo tài chính cho thấy doanh thu từ hoạt động kinh doanh của công ty là 3,7 tỷ, tăng 5% so với cùng kỳ năm ngoái, sau khi trừ chi phí và các khoản nợ trước đó, lãi ròng chỉ hơn 100 tỷ. So với năm trước, báo cáo tài chính này thực sự rất xấu, nhưng so với tình trạng nợ nần chồng chất nửa đầu năm thì tốt hơn nhiều.

Ít nhất là lợi nhuận.

Điều này nằm trong dự đoán của Cố Trì Khê, cô hiểu sau khi khủng hoảng đi qua, sau này chỉ có thể cầi an ổn, không thể chịu đựng được mở rộng quá mức nào.khác.

Lễ khai trương căn cứ Giang Thành đang được bí mật chuẩn bị. Nhân lực được điều chuyển, cơ đội được thành lập, kế hoạch cho chuyến bay đầu tiên cùng kế hoạch tiếp thị đều đang được lặng lẽ thực hiện.

Nương theo lần đánh tráo vật liệu bay cùng cải chính nội bộ, Cố Trì Khê đã rút được một nửa "cái đinh" trong danh sách. Cuối cùng, La Khiêm không thể ngồi yên, nói chuyện với cô về chuyện này.

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, trong công ty sẽ không còn bao nhiêu người.” Hắn nửa đùa nửa thật nói.

Cố Trì Khê lật xem văn kiện, bình tĩnh nói: "Thêm máu tươi là chuyện tốt."

"Các tân binh còn thiếu kinh nghiệm."

“Có đôi khi người cũ còn phiền phức hơn người mới.” Cô cười nhẹ, khép tập tài liệu lại đẩy qua, “Ông thấy thế nào?”

La Khiêm nhìn một chút: "Đây là?"

"Kế hoạch tác chiến căn cứ Giang Thành."

"Không phải đình chỉ sao?"

"Nhìn xem."

Dưới ý bảo của cô, La Khiêm mở tập tài liệu, nhìn thấy ngày tháng, "Việc chuẩn bị sẽ bắt đầu vào tháng 5 năm sau? Giấy tờ phê duyệt sẽ hết hạn."

"Sẽ không."

"..."

Kế hoạch rất chi tiết, từ hoạch định thị trường đến điều hành cơ đội và lộ trình, mọi thứ đều rõ ràng, đó là một bí mật thương mại tuyệt đối.

Đôi mắt của La Khiêm tối sầm lại.

"Ông là lão nhân trong công ty, lại có kinh nghiệm lái máy bay, ông hiểu biết về hàng không dân dụng hơn tôi nhiều, giao cho ông tôi càng yên tâm hơn." Ánh mắt Cố Trì Khê rực lửa nhìn ông, bày tỏ cảm kích của mình.

Những lời này đánh thẳng vào chỗ đau trong lòng La Khiêm.

Hắn không cười, có một tia sáng lạnh trong đôi mắt đang rũ xuống của hắn.

Sau khi người kia rời đi, Cố Trì Khê từ trong ngăn kéo lấy ra một kế hoạch tác chiến khác, mở ra xem, ngày tháng viết là ngày 19 tháng 12 năm nay...

Cô cất tài liệu vào két sắt.

Trong bữa trưa, Cố Trì Khê gửi cho Ôn Ninh hình ảnh bữa trưa như thường lệ. Mấy ngày nay Ôn Ninh không trả lời bất kỳ tin nhắn nào cô gửi đến, giống như một viên sỏi ném xuống vực sâu không dậy nổi bọt nước, không một tiếng động.

Im lặng còn đáng sợ hơn bùng nổ.

Cô nhìn vào trang yên tĩnh, thoát khỏi hộp trò chuyện, nhấp vào Khoảnh khắc, ảnh đại diện của Ôn Ninh hiện ra bên cạnh chấm đỏ nhỏ, cô nhanh chóng nhấp vào.

Ôn Ninh: [Nếu như hành trình nhất định sẽ gian nan, ta nguyện bồi ngươi cùng nhau mạo hiểm]

Hình ảnh đi kèm là một cảnh quay từ một bộ phim.

Nhìn những chữ này, Cố Trì Khê nghẹn thở, mơ hồ cảm thấy có hàm ý sâu xa, tim cô đập liên hồi, lại cảm giác như đang bày tỏ cảm tưởng sau khi xem phim.

Cô tra tên phim.

Là phim mới, kể về những cuộc phiêu lưu để điều chế ra một loại thuốc đặc biệt, nữ chính phải đi sâu vào một hòn đảo hoang để tìm nguyên liệu, vì quá nguy hiểm nên lúc đầu cô giấu nam chính, sau đó hai người cãi nhau, dưới chất vấn của nam chính thì nữ chính nói ra tình hình thực tế, sau đó hai người quyết định đồng hành cùng nhau, trải qua đủ loại gian nan nguy hiểm trên đảo, cuối cùng tìm được nguyên liệu và bình an trở về.

Thoạt nhìn chỉ là một "hạt bỏng ngô".

Cập nhật mới được đăng một phút trước, điều đó có nghĩa là Ôn Ninh đang ở trên mạng, hẳn là đã xem tin nhắn cô gửi mấy ngày nay.

Cố Trì Khê tùy tay bấm.

Một cuộc điện thoại đến...

Thời điểm trang thay đổi, cô còn tưởng rằng là Ôn Ninh gọi đến, nhưng ý nghĩ kinh hỉ chỉ kéo dài một giây, khi nhìn thấy tên người gọi, cô lập tức chuyển sang chán ghét.

Dương Nghi.

Cô không trả lời.

Điện thoại rung một lúc rồi im bặt, cô chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại rung lên. Vẫn là Dương Nghi, rất có khí thế không bỏ cuộc cho đến khi cô bắt máy.

Cố Trì Khê cau mày, kết nối, nhấn loa ngoài, không kiên nhẫn nói: "Lại muốn bao nhiêu tiền?"

Hai mẹ con đã gần ba tháng không liên lạc, căn bản không nhớ đến sự tồn tại của nhau.

Chỉ có khi cần tiền mới liên lạc với cô.

"Khê Khê, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi..." Một giọng nữ hoảng hốt từ trong ống nghe truyền đến, sau đó dừng lại.

Cố Trì Khê im lặng, chờ đợi những lời tiếp theo của bà.

"Khê Khê?"

"Cứ nói đi."

Dương Nghi khóc trong điện thoại: "Dự án dưỡng sinh mà mẹ đầu tư đã bị báo cáo rồi... Aiz, một hai câu nói không rõ, con mau trở về đi..."

Hô hấp Cố Trì Khê ngưng trệ, nhắm mắt lại, "Tự xử lý đi!"

Nói xong liền cúp máy.

Thế mà không đòi tiền, đổi thành muốn cô lau mông.

Thái dương đau nhói, tâm tình càng lúc càng phiền muộn, giống như điềm báo có chuyện sắp xảy ra. Cố Trì Khê dựa lưng vào ghế, điện thoại lại rung lên, trong đầu cô vo ve như ruồi bay.

Cô không còn cách nào khác đành phải nhấc lên, còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe thấy tiếng Dương Nghi kêu lên: “Khê Khê, con không thể mặc kệ mẹ a… Người sáng lập mang tiền bỏ trốn, nếu là tìm mẹ phiền toái, mẹ phải ngồi tù đó..."

“Ngồi tù không phải tốt hơn sao?” Cố Trì Khê cười lạnh.

Tốt nhất là kết án bà chung thân, ngồi tù cho đến hết đời.

Hẳn là không ngờ cô lại nói như vậy, Dương Nghi nhất thời nghẹn họng nói: "Sao con dám nói như vậy? Ta là mẹ ruột của con đấy! Con thấy chết mà không cứu cũng không sao, không có lương tâm! Còn bỏ đá xuống giếng!"

"Cầu xin tôi đi."

"..."

"Cầu xin tôi, tôi sẽ giải quyết cho bà." Khóe môi của Cố Trì Khê nhếch lên.

Tiếng thở dốc tạm dừng, ngắn ngủi im lặng, hô hấp nặng nề phát ra. Khi cô nghe thấy tiếng hít mũi của Dương Nghi, có lẽ còn lau nước mắt cho mình, cô lập tức cảm thấy rất vui vẻ, nụ cười càng sâu.

Dương Nghi lại mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Khê Khê, mẹ sai rồi, mẹ không nên hung dữ với con, con thật sự không thể bỏ mặc em... Cầu xin con..."

"Được." Cố Trì Khê tùy ý nói, "Tối nay tôi trở về."

Cô cúp máy.

Điện thoại nặng nề đặt trên bàn.

Các công cụ dưỡng sinh mà Dương Nghi đầu tư đã bị báo chí tuyên truyền sai sự thật, quảng cáo thổi phồng nhưng thực tế không có tác dụng gì, có người nộp thuế đã mua về nhà cho người già dùng, họ nhập viện trong đêm, dưỡng sinh dưỡng không thành, suýt nữa thì mất mạng.

Sau khi sự việc trở nên nghiêm trọng, nhiều người mua từng bị lừa trước đó đã đứng ra lên tiếng, hóa ra có hơn một người gặp phải vấn đề tương tự nhưng bị lời nói của đại lý dụ dỗ nên không kịp phản ứng.

Các bộ phận liên quan bắt đầu điều tra tỉ mỉ, lúc này người sáng lập mang gia sản bỏ chạy, để lại một số người bị kéo vào ngơ ngác nhìn.

Biệt thự Trung Lam rực rỡ ánh đèn.

Dương Nghi ngồi ở trên sô pha, đầu tóc rối bù, khuôn mặt đẫm nước mắt, lộ ra vẻ tiều tụy, "Ta không có làm thương thiên hại lý... Ta chỉ là đầu tư... sớm biết vậy lúc trước đã nghe lời con, aiz, mẹ thật sự không kiếm ra tiền mệnh, hai trăm vạn liền ném đá trên sông như vậy... còn có khả năng phải ngồi tù..."

"Đừng gào nữa." Cố Trì Khê không kiên nhẫn nói.

"..."

"Chuyện đã xảy ra rồi, nên phải giải quyết, bà ở chỗ này khóc lóc có ích lợi gì?"

"Mẹ không phải... không có cách nào giải quyết sao..." Dương Nghi vội vàng ôm lấy cánh tay của cô, mặt tươi cười nói: "Ta biết Khê Khê chúng ta có bản lĩnh nhất, nhất định sẽ giải quyết được."

Những giọt nước mắt trong mắt bà bị vắt ra, trượt xuống theo di chuyển lên trên của đuôi mắt, trông thật buồn cười cùng dối trá.

Trong lòng Cố Trì Khê không có gợn sóng, chỉ là giả vờ không thấy, phủi tay, "Tôi sẽ giải quyết, bất quá tôi có điều kiện."

"Con nói đi."

"Từ nay về sau, bà an phận cho tôi một chút, về sau đừng đụng đến loại chuyện này."

"Được, mẹ đảm bảo!" Dương Nghi dứt khoát đồng ý, rơi nước mắt thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cố Trì Khê không thèm nhìn bà nữa, đứng dậy định rời đi, nhưng cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, cô quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt vui tươi nịnh nọt của Dương Nghi, có linh cảm bà định nói cái gì.

"Tôi không có tiền."

“Sao… sao có thể?” Trên mặt Dương Nghi tràn đầy ý cười gợi lên nếp nhăn, có chút xấu hổ, “Gần đây mẹ rất tiết kiệm, tuyệt đối không có tiêu xài hoang phí, quần áo trái mùa cùng với túi hiệu mẹ đều bán hết rồi, cũng đã lâu không đi mua sắm..."

"Không có tiền." Cố Trì Khê không dao động.

"Tiền tiêu ở chỗ nào rồi?"

"Đưa cho vợ tôi."

Dương Nghi sửng sốt: "Con —— "

"Sao, bà có ý kiến?" Cố Trì Khê nhướng mày nhìn bà.

"Con đã đưa bao nhiêu?"

"3000 vạn."

Dương Nghi trợn to hai mắt, quát: "Con là óc heo à! Chẳng qua là gả cho một đứa không lên được mặt bàn mà thôi, còn cho nhiều tiền như vậy! Cô ta chính là vì tiền của con! Đối với mẹ mình thì keo kiệt bủn xỉn, đối với người ngoài thì hào phóng! Đến lúc đó còn không biết con có dọn đi hay không!"

Giọng nói của bà lanh lảnh, bình thường giọng nói nhỏ nhẹ kiều mị, nhưng khi lớn tiếng liền giống như lệ quỷ kêu khóc.

Cố Trì Khê bình tĩnh nhìn bà: "Ôn Ninh không phải người ngoài, mà là vợ hợp pháp của tôi, của tôi là của em ấy, hiểu không?"

"Được lắm, con..."

Lồng ngực Dương Nghi kịch liệt phập phồng, chỉ vào cô một hồi lâu không nói nên lời, quay đầu nhìn bốn phía, cầm lấy trong tay dây sạc kéo cô một cái, "Đưa tay ra! Ta đánh chết cái đứa không lương tâm bại gia tử... “Miệng hùng hùng hổ hổ, gân xanh nổi lên.

Cố Trì Khê vươn tay dễ dàng đẩy Dương Nghi ngã xuống sô pha, nắm lấy dây sạc kéo ra, ném sang một bên, lạnh lùng nhìn bà: "Bà tưởng là khi còn nhỏ sao?"

"..."

Dương Nghi thở hổn hển, run lập cập.

Cách đó không xa, "Tiểu chó săn" trẻ tuổi trốn sau cửa hông, lặng lẽ dùng điện thoại quay lại cảnh này. Khi vòng tròn màu xanh lá cây đã đầy, hăn buông tay ra, video được gửi đi.

[Dương Nghi cầu xin tam tiểu thư dọn dẹp đống lộn xộn cho bà ta, đòi tiền tam tiểu thư, vũ nhục vợ tam tiểu thư, đánh tam tiểu thư]

Một báo cáo ngắn gọn.

Ghi chú WeChat là "lão bản".

Rất nhanh, "lão bản" đáp: [Không sao, tam tiểu thư tự giải quyết được. Gần đây để Dương Nghi hòa hoãn một chút, cậu tiếp tục hống bà ta, để bà ta tin tưởng cậu 100%, chờ tôi thông báo rồi mới hành động]

[Được, nhưng nếu liên lụy đến tam tiểu thư thì làm sao bây giờ?]

[Tôi có biện pháp của riêng mình]

...

Đêm tối, thành phố được thắp sáng rực rỡ.

Một chiếc xe thể thao màu bạc nhàn nhã chạy trên đường, đi ngang qua một tiểu khu đông đúc, Cố Trì Khê vươn tay bật nhạc, bài "lốc xoáy".

Cảnh vật bên ngoài cửa sổ rút đi với tốc độ không đổi, ánh đèn nhiều màu lướt qua mặt cô như đàn cá bơi lội, ở ngã tư phía trước, đi thẳng đến khu vực sân bay, rẽ phải vào Vịnh Thiên. Cô đi thẳng trên đường, nhưng mắt lại nhìn sang bên phải.

Đấu tranh trong lòng trở nên dữ dội hơn.

Ninh Ninh đang ở nhà...

Cô rất muốn gặp nàng.

Khi đến gần giao lộ, Cố Trì Khê liếc nhìn kính chiếu hậu, đang định bật đèn xi nhan thì phát hiện biển số xe màu đen xéo sau lưng nhìn quen mắt - chính là chiếc xe lần trước đi theo cô.

Đầu óc cô ong ong, lập tức từ bỏ ý định đi Vịnh Thiên, tiếp tục đi thẳng.

Đèn xanh, qua ngã tư thuận lợi.

Càng xa thành phố xe càng ít, con đường rộng rãi thẳng tắp, hai bên đèn đường màu cam sáng rực, khu vực xung quanh hiển nhiên yên tĩnh hơn trước rất nhiều.

Trong gương chiếu hậu, chiếc xe màu đen vẫn đang bám theo.

Hai tay Cố Trì Khê nắm chặt vô lăng, mím môi mỏng thành một đường thẳng, nhịp tim dần dần tăng nhanh.

Giống như gió lạnh luồn vào trong cổ áo, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi không nói nên lời, không khỏi lạnh sống lưng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, trơn trượt.

Mỗi khi đến một ngã tư, cô rẽ vào góc, đi trên một con đường mà cô không quen thuộc, cố gắng thoát khỏi chiếc xe phía sau. Đi một vòng, xe phía sau bám sát như ruồi, theo đến cầu Lạc Giang.

Cô gần như từ bỏ giãy giụa.

Xuống cầu không bao lâu, trong gương chiếu hậu không thấy bóng dáng chiếc xe màu đen nào.

Cố Trì Khê chậm rãi thở ra một hơi, vì căng thẳng mà dựa vào lưng ghế, nhưng hai tay vẫn nắm chặt vô lăng, không dám thả lỏng, cẩn thận quan sát xung quanh.

Cho đến khi bước vào tầng hầm của khách sạn...

Sau khi đỗ xe tắt máy, cô ngồi phịch xuống ghế, nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng. Trong xe kín gió, cô có thể nghe rõ tiếng thở của mình, như sắp ngạt thở.

Ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu vào mặt cô, xuyên qua mi mắt cô, cô đưa tay lên che mặt, môi khẽ run.

Lần trước bị theo dõi, cô kiểm tra biển số xe, hồi lâu mới biết chiếc xe này là của một công ty cho thuê ô tô, chủ nhân phía sau cửa hàng cũng không biết danh tính, sau này cũng không gặp lại, vấn đề này đã bị lãng quên. Đương nhiên, một lý do khác là cô hiểu không thể tìm ra nghĩa là gì.

Thế lực người sau lưng cô lớn hơn, đẳng cấp cao hơn cô.

Giống như trải qua một cuộc phiêu lưu, cô chỉ có một mình trong cuộc hành trình khó khăn, không có nơi nào để trốn thoát. Đã chật vật như vậy, giữ tôn nghiêm có ích lợi gì?

Ngồi yên lặng một lúc lâu, Cố Trì Khê buông tay xuống, xách túi xuống xe, khóa cửa lại, đi về phía thang máy.

Toàn bộ tầng trống rỗng.

Những bức tranh sơn dầu trên tường của sảnh đã chuyển sang màu xám, trông có vẻ mờ nhạt, cô đi xuyên qua sảnh, đẩy cánh cửa trượt ra, cảm nhận công tắc trên tường, nhấn một cái, căn phòng lập tức sáng lên.

Bóng người trên sô pha làm cô giật mình.

"... Ninh Ninh?"

Ôn Ninh ngước mắt lên, nhìn cô một lát rồi đứng dậy đi đến trước mặt cô, "Chúng ta nói chuyện đi."
Nhấn Mở Bình Luận