"Chinh phục tôi..."
Giọng nói khàn khàn vô cùng câu nhân, như một ma chú đánh thẳng vào trái tim Hà Du, đầu óc cô ong ong, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, cả người hưng phấn như trúng thuốc.
Chẳng lẽ chị ấy hiểu được ý tứ của mình?
Nhưng cô không có kinh nghiệm, một lần duy nhất ngủ cùng nữ nhân vẫn là mơ mơ màng màng ngã xuống giường, vô thức mà làm, chỉ cảm nhận được vui thích.
Cố Cẩn Nhan hôn vành tai của cô, như là đang câu dẫn, môi mỏng mềm mại bao lấy vành tai, nhẹ nhàng trêu chọc cô.
Kỹ năng rất thành thạo.
Lập tức từ bị động thành chủ động.
Đây là một tay già đời!
Hà Du cường ngạnh ngang ngược trong xương, không muốn yếu thế nên quay đầu tránh công kích của cô, nắm lấy cằm cô, hôn lên đôi môi kia như để trả thù cùng thị uy.
Đôi môi mím chặt, lại có chút cứng ngắc vụng về, hô hấp hai người trao đổi lẫn nhau, mang theo nhiệt độ ái muội cùng ý niệm, máu bốc cháy.
Như củi khô gặp lửa.
Cố Cẩn Nhan thở hồng hộc, đáy mắt mang theo ý cười mị hoặc: "Quả nhiên là một con ngựa hoang hung hãn..."
“Không phải chị cũng là hoa hồng có gai sao?” Hà Du cười cúi đầu nhìn cô.
Bất tri bất giác, hai người đã ngã ra sô pha.
Cố Cẩn Nhan áp Hà Du, muốn thuần phục cô. Hà Du không cam lòng chịu trói, hai người đều vô cùng cường thế, lực đạo đều lớn, nhất thời chẳng phân biệt trên dưới.
Dưới ánh đèn, môi lẫn nhau đỏ tươi như máu, hấp dẫn như trái chín chờ hái.
"Không phải chị để cho tôi chinh phục chị sao?"
"Nhưng em sẽ không."
"Có thể hay không thử sẽ biết."
"Tôi không ngại dạy em trước."
Cuối cùng, Cố Cẩn Nhan chiếm được thế thượng phong, hôn Hà Du đến cả người nhũn ra, khi đang định tiếp tục bước tiếp theo, cô đột nhiên dừng lại, đưa tay lên nhìn đồng hồ.
"Hêt giờ rồi."
“Cái gì?” Hà Du không hiểu.
Cố Cẩn Nhan đỡ cô dậy, giải thích: "Thời gian của tôi đã được phân bổ và lên kế hoạch, tôi không thể buông thả chính mình, ngày mai còn có việc."
Vừa nói cô vừa vuốt lại mái tóc và quần áo rối loạn.
Hà Du ừ một tiếng, có chút thất vọng: "Phải đi sao?"
“Lần sau lại đến,” Cố Cẩn Nhan trấn an vuốt ve mặt cô, “Gần đây tôi bận, em để lại thông tin liên lạc cho tôi, được không?”
Giọng nói ôn nhu mềm mại giống như một viên sỏi ném vào tâm hồ của cô.
Rõ ràng vừa rồi còn rất cường thế.
Hà Du nắm lấy cổ áo cô, cúi người cắn nhẹ vào môi cô, sau đó buông ra, thờ ơ không nói, sau đó cầm điện thoại mở WeChat, "Quét cho tôi."
“Được.” Nụ cười trong mắt Cố Cẩn Nhan càng sâu.
Thêm WeChat, hai người tạm biệt, Hà Du không tiễn Cố Cẩn Nhan ra ngoài, người kia có chút lưu luyến nhưng vẫn rời đi. Cô ngồi một mình trong phòng riêng, uống nốt chỗ rượu còn lại.
Lần đầu tiên gặp được một người chủ động như vậy, khiến trong lòng cô mơ hồ cảm thấy bất an, nhưng không có cách nào, ai bảo cô thích?
...
Hà Du ngã xuống.
Cô không biết cảm giác động tâm có thể mãnh liệt như vậy, từ đầu đến chân, ngay cả lỗ chân lông cũng đang kêu gào, một chút cũng không che giấu được.
Kết quả, cô hoài nghi nếu trước đây cô thực sự thích Ôn Ninh, sao cô có thể kiên nhẫn như vậy? Làm cho người khác đều không nhìn ra? Có lẽ căn bản cô không thích tới như vậy, có thể cô chỉ nhầm lẫn tình bạn với tình yêu, giờ cô mới thực sự sống lại.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Cố Cẩn Nhan tới hai lần, nhưng thời gian rất ngắn, ngồi uống 20 phút sau đều phải rời đi.
Hà Du luôn mỉm cười nghênh đón cô, mỉm cười để cô đi, cũng không làm nũng, cũng không giữ lại.
Không có nhiều thời gian để trò chuyện trên WeChat, cả hai đều bận rộn với sự nghiệp riêng.
Cô biết "con cá dưới sông" kỳ thực là Hà Du.
Cô cũng biết tên đầy đủ của "A Nhan" là Cố Cẩn Nhan.
Hà Du tìm kiếm tên của "Cố Cẩn Nhan" trên mạng, bách khoa toàn thư chỉ giới thiệu ngày tháng năm sinh và danh tính, thậm chí không có một bức ảnh nào, tâm tình cô phức tạp, biết lẫn nhau chênh lệch quá lớn, nhưng cô có thể nhìn đến.
Làm thế nào để chinh phục loại người này? Cô còn ít nhiều đã bị chinh phục.
Không biết tình duyên trong sương gió này có thể kéo dài bao lâu, cô để mình động tâm, để mình rơi vào vòng xoáy, cuối cùng có lột da cũng không sao, cô chỉ muốn oanh oanh liệt liệt một lần ở trong cuộc đời này...
Sau Giáng sinh, Cố Cẩn Nhan đã cho mình một kỳ nghỉ.
Trước đây mỗi mùa đông, cô đều đưa bọn trẻ đi nghỉ mát, bắt đầu từ khoảng hai tuổi, một năm ở nơi ấm áp và một năm ở nơi lạnh giá. Năm trước đã đi lặn ở New Zealand, năm nay quyết định đi trượt tuyết ở dãy Alps.
Cô gửi cho Hà Du một tin nhắn WeChat: [Đi nghỉ phép không?]
Hà Du: [Ở đâu?]
Cố Cẩn Nhan: [Thụy Sĩ]
Khi đó cô đang thu dọn đồ đạc ở nhà, hành lý mang theo không nhiều, người hầu đều bận rộn trật tự.
Hà Du: [Tôi đang ở Nam Phi, gần đây không có thời gian]
Sau đó, cô đăng một bức ảnh một con chim cánh cụt.
Cố Cẩn Nhan có chút tiếc nuóo nhìn bức ảnh chim cánh cụt, cô biết Hà Du thích đi du lịch, rất có khả năng sinh tồn một mình, giống như một con chim, bay đến bất cứ nơi nào muốn đi.
Cô không thể nắm bắt một người như vậy.
Nhưng càng nắm bắt không được lại càng muốn nắm bắt lại...
Cố Cẩn Nhan: [Chú ý an toàn, về nước gặp]
Hà Du: [Được]
Chỉ có một từ, hai người trò chuyện không gửi biểu tượng cảm xúc.
Cố Cẩn Nhan đưa tay lên, chạm vào môi.
Lần đầu tiên hôn nữ nhân, lần đầu tiên sinh ra dục vọng với nữ nhân, ngọn lửa cuồng nhiệt nhảy nhót trên môi đốt cháy ngón tay, cảm giác tim đập nhanh lại ùa về...
Cô cầm lòng không đậu mà nở một nụ cười vui sướng.
“Cố tổng—” trợ lý riêng gọi cô một tiếng, “Tôi đã sửa sang lại danh sách.”
Cố Cẩn Nhan định thần lại, nhìn xuống ipad mà trợ lý đưa cho, bên cạnh vệ sĩ, bảo mẫu, phi công, v.v., còn có ảnh và thông tin của một số nam nhân trẻ tuổi, phân biệt là một vài minh tinh tiểu thịt tươi trong nước, mỗi người đều soái khí tuấn mỹ, da thịt non mịn.
Cô lật vài trang, cau mày.
Thấy vậy, trợ lý riêng vội vàng giải thích: "Những thứ này là nhị tiểu thư an bài cho ngài, lịch trình phù hợp với thời gian của ngài. Nhị tiểu thư nói cho dù không cần, ngài vẫn có thể để mắt."
"Em ấy muốn tuyển vài người?"
"Vâng……"
"Còn nói gì nữa?"
"Không còn gì cả."
Ngành giải trí là ngành nhỏ nhất trong ba bộ phận chính của gia đình, em gái Cố Cẩn Nhiên rất thích, từ nhỏ đã truy tinh, truy một cách có tổ chức, có kế hoạch, có chuyên nghiệp. Sau đó, công việc kinh doanh này đơn giản được giao cho nàng.
Kể từ đó, Cố Cẩn Nhan thường nhận được những "kinh hỉ" từ em gái, nhưng cô đã nguyện vẹn gửi lại.
Không thú vị.
Thần sắc Cố Cẩn Nhan có chút không kiên nhẫn, lạnh giọng nói: "Để cho em ấy giữ lấy một mình hưởng thụ đi."
"……Vâng."
Chiều ba ngày sau, đoàn người đến Thụy Sĩ.
Cố Cẩn Nhan có hai sản nghiệp ở đây, một trong số đó gần Jungfraujoch, khu nghỉ mát trượt tuyết ở gần đó, cô sống ở tầng ba với bọn trẻ, những người hầu lần lượt sống ở tầng một và tầng hai.
Bốn phía là tuyết, bông tuyết đầy trời lả tả rơi xuống, hoa cỏ trong sân đều bị bao phủ.
Trời đã tối, Cố Cẩn Nhan chơi với bọn trẻ trong tuyết một lúc, ăn tối rồi đăng cập nhật vị trí trong khoảnh khắc. Trở lại phòng, cô nhờ bảo mẫu đưa bọn trẻ đi tắm, cô cũng thoải mái dễ chịu đi tắm.
Ba giờ trước, thư ký để lại cho cô một tin nhắn:
[Cả hai chiếc xe đều là cậu út Khâu gia đứng tên, thông tin chi tiết và lộ trình lái xe đều có trong hồ sơ]
Ở dưới là một tài liệu.
Cô mở ra xem, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Khâu gia có năm người con, cô với con trai cả và con gái lớn có chút giao thoa, gặp người con cả thứ tư trong hôn lễ của Cố Trì Khê, không có giao tình sâu.
Chẳng lẽ Hà Du có ân oán gì đó với Khâu gia?
Cô nhấp vào hộp trò chuyện của Hà Du, gõ ba từ: Em ngủ chưa?
Sau khi do dự một lúc, cô lại xóa đi.
—— Cộc cộc cộc.
Cửa vang lên, sau đó bị đẩy ra, hai đứa nhỏ mặc đồ ngủ khủng long đáng yêu chạy tới: "Mẹ —— "
Cố Cẩn Nhan lập tức đặt điện thoại xuống, dẫn đầu ôm con gái đang lao tới, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu: “Thơm quá, bảo bối.” Cô vừa nói vừa hôn lên mặt con gái.
"Mẹ, lần nào mẹ cũng ôm em gái trước..." Bé trai dựa vào bên giường, ủy khuất nhìn mẹ.
Cố Cẩn Nhan sửng sốt, vội vàng ôm con trai hôn một cái, "Đều là bảo bối của mẹ."
Dỗ con xong, cô cũng quên nghi hoặc, chơi với bọn trẻ một lúc, cũng đến lúc tắt đèn đi ngủ.
...
Ngày hôm sau, ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh dậy, Cố Cẩn Nhan thay đồ, đưa bọn trẻ đến khu nghỉ mát trượt tuyết.
Về nhà ăn cơm, cô đột nhiên nhận được tin nhắn của Hà Du.
Một vị trí quán bar gần đó.
Hà Du: [Tới đây]
Ngữ khí ra lệnh.
Cố Cẩn Nhan sửng sốt, nhưng phản ứng đầu tiên là tài khoản của Hà Du có khả năng bị hack hay không, ai đó đã gửi cho cô địa chỉ này, sau đó nghĩ đến hành tung của cô đã bị lộ, còn có rất nhiều khả năng...
Lẽ ra hôm qua cô không nên đăng vị trí kia lên.
Cô lập tức nhờ bảo mẫu bế bọn trẻ lên lầu, thay quần áo rồi cùng hai vệ sĩ ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò những vệ sĩ còn lại tăng cường cảnh giác.
Hóa ra là cô đã suy nghĩ quá nhiều.
Quán bar có nhiều người thuộc mọi màu da, đen, trắng và vàng, một số nhỏ giọng nói chuyện phiếm với bạn bè, một số lặng lẽ uống rượu một mình, phía trước sân khấu, trên sân khấu có một chiếc micrô rất có cảm giác niên đại.
Hà Du đang đứng trên sân khấu, mặc một chiếc váy hoa văn màu nâu, một chiếc áo khoác bông màu trắng nhạt, mái tóc dài hơi xoăn buông xõa, đang thâm tình mà hát.
"Es ist mir ganz egal wer der schuldige war...In eine welt ohne dich..."
Cô cầm micro trên tay, vẻ mặt say sưa, trong miệng thốt ra ngôn ngữ xa lạ, cơ thể nhẹ nhàng lắc lư theo giai điệu triền miên cùng bi thương, khuôn mặt thuần tịnh, lộ ra một cổ oánh nhuận tinh tế dưới ánh đèn cam ấm áp.
Chú ngựa hoang khó thuần đã trở thành một chú mèo hoang kiều mị mê người.
Giọng hát của cô trầm thấp, từng câu từng chữ đều mang theo tang thương, cũng như đau lòng khó có thể miêu tả.
Cố Cẩn Nhan nhìn đến thất thần.
Hà Du nhìn thấy cô.
Hai ánh mắt chạm nhau, đan vào nhau như tơ nhện.
Sau khi bài hát kết thúc, Hà Du xuống sân khấu, đi về phía Cố Cẩn Nhan, nhìn cô chằm chằm một lúc, nắm lấy tay cô ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh, trên bàn có hai ly rượu.
"Không phải đang ở Nam Phi sao?"
"Tôi nhớ chị nên tới đây."
Hà Du chống cằm, ánh mắt như lửa đốt nhìn cô: "Tôi hát thế nào?"
"Rất êm tai," Cố Cẩn Nhan cong môi, "Em có thể nói tiếng Đức sao?"
Dứt lời, cả hai cùng nâng ly, chạm vào một chút.
Hà Du uống một ngụm rượu, ghé sát vào tai cô hạ thấp giọng nói: “Có thể nói 'ich liebe dich' có tính không?" Thuận thế mổ vành tai cô.
Cố Cẩn Nhan hít một hơi thật sâu, nắm lấy cổ tay của người kia, "Cách nhanh nhất để học một ngôn ngữ là bắt đầu bằng những lời thô tục hoặc là... những lời âu yếm."
"Tôi không biết chửi bậy, em dạy tôi đi?"
"Nói lời âu yếm là đủ rồi."
Hai người cùng nhau xoa xoa vành tai, giống như bên cạnh không có ai.
Uống rượu xong, ngồi được một lúc thì bảo mẫu gọi điện nói Miko và Joe đang cãi nhau muốn gặp mẹ. Cố Cẩn Nhan đáp lại vài câu, cúp điện thoại, nắm lấy tay Hà Du, "Đi thôi, đến chỗ của tôi."
“Chị ở đâu?” Hà Du đứng lên.
"Nhà."
"?"
...
Bên cạnh quán bar là một khách sạn, Hà Du đi lên lấy hành lý, mặc áo khoác ngoài rồi ngồi xe Cố Cẩn Nhan đi một mạch về "nhà".
Sau đó cô mới nhận ra nhà này không phải là căn nhà, mà chỉ là một căn hộ mà thôi.
"Mẹ……"
Vừa vào cửa, hai đứa nhỏ liền chạy tới, như trang sức mà ôm eo Cố Cẩn Nhan, còn chưa kịp nói chuyện, liền tò mò nhìn Hà Du.
Hà Du sững người tại chỗ.
Mẹ?
Nữ nhân có chồng?
Trong đầu cô "oành" một tiếng, hoàn toàn chết lặng.
“Bảo bối, đây là dì Hà, bạn của mẹ.” Cố Cẩn Nhan cười giới thiệu, xoa đầu hai đứa nhỏ.
Hai tiểu gia hỏa lần lượt nói: "Chào dì Hà."
Khóe miệng Hà Du giật giật, ngượng ngùng cười: "Chào..."
Thật là cái rắm!
Cô đã trở thành tiểu tam!
“Mẹ, con với anh trai con đã làm xong trò chơi ghép hình lớn, mẹ vào xem đi.” Miko giật giật góc áo của mẹ, giọng nói non nớt như sữa của đứa nhỏ mềm mại mà làm nũng.
Cố Cẩn Nhan không chịu được đứa nhỏ làm nũng, xương cốt đều mềm, nhưng cô cũng không quên dàn xếp cho Hà Du trước, ôn nhu dỗ dành, "Ngoan, mẹ sẽ qua sau, các con lên lầu trước được không?"
"Dạ được."
Là anh trai, Joe tự giác hiểu chuyện, không nói gì liền dẫn em gái lên lầu.
Cố Cẩn Nhan quay đầu lại, thấy sắc mặt Hà Du không được tốt lắm liền sửng sốt, tựa hồ hiểu ra cái gì, ôm cô giải thích nói: "Tôi còn chưa từng kết hôn, Joe và Miko là thụ tinh nhân tạo, sinh đôi."
Hà Du: "..."
Cô hiểu rồi.
Một nữ nhân ở cấp bậc này cũng có thể độc thân nuôi con.
Là cô nghĩ nhiều.
“…Ò.” Hà Du xấu hổ xoa xoa chóp mũi, chuyển đề tài: “Tôi ở đâu?”
Lòng đang ảm đạm bỗng có mây và nắng.
Cố Cẩn Nhan nắm tay cô, nói, "Đương nhiên là ở với tôi."
...
Phòng ngủ chính trên lầu ba rất rộng, hơn 100 mét vuông, chỉ ngăn cách phòng bọn trẻ bằng một cánh cửa kéo.
Cố Cẩn Nhan bảo Hà Du đi tắm trước, sau đó xoay người đi sang phòng bên cạnh, thời gian ở bên bọn trẻ luôn trôi qua rất nhanh, hôm nay không biết vì sao cô có chút nóng nảy, muốn đưa bọn trẻ đi ngủ.
Cuối cùng, bọn trẻ cũng đã ngủ say, cô gấp không chờ nổi muốn trở lại phòng ngủ chính, vừa lúc Hà Du từ phòng tắm đi ra, mặc một chiếc váy ngủ hai dây mỏng trong suốt đi đến trước mặt cô.
Cố Cẩn Nhan nhìn chằm chằm đôi chân dài trắng nõn của cô, cổ họng hơi lăn lộn: "Mặc cái này đi ngủ không lạnh sao?"
“Càng mặc ít càng ngủ ngon.” Hà Du cũng không coi trọng, vặn vòng eo thon thả như liễu mềm mại leo lên giường lớn.
Ánh mắt Cố Cẩn Nhan tối sầm, xoay người đi vào phòng tắm, không nói một lời.
Một lúc sau, cô mặc áo choàng tắm bước ra.
Hà Du nằm trên giường đọc sách, hai bắp chân thon dài như giấy trắng giơ lên, vạt áo theo động tác mà vén lên, cảnh tượng thơm ngát.
“Ngày mai chúng ta cùng đi trượt tuyết đi?” Cố Cẩn Nhan thuận miệng hỏi, lặng lẽ đến gần.
Hà Du ừ một tiếng, đang định ngẩng đầu lên thì sau lưng đột nhiên chùng xuống, có thứ gì đó vừa mềm vừa nóng áp lên người cô, cô sững người một lúc, vô thức giãy giụa.
Cố Cẩn Nhan ghé ở trên lưng Hà Du, đầu gối cánh tay chống ở hai bên thân thể cô, cúi đầu hôn lên vành tai của cô, "Hôm nay tôi rất vui..."
Một luồng khí nóng thổi vào cổ.
Hà Du run rẩy, hít mũi nói: "Để tôi đứng dậy."
"Không, " Cố Cẩn Nhan cười khẽ một tiếng, chậm rãi kéo dây lưng áo ngủ của mình ra, "Tôi muốn thuần phục tiểu ngựa hoang em."
"Nằm mơ!"
"Thử xem thế nào?"
"Chỉ dựa vào chị..."
Cô còn chưa nói xong, Cố Cẩn Nhan đã nhanh chóng trói tay cô lại, thắt nơ rồi dùng sức lật cô lại.
Hà Du hoảng sợ, nghiến răng nói: "Cố Cẩn Nhan, hỗn đản ưm..."
Môi bị chặn.