Từng người mẫu từ trong đi ra khoác trên người những bộ đồ đặt sắc màng trình diễn cứ thế trôi qua đến khi bộ thiết kế cuối cùng được người mẫu sải bước trên sàn nhà thiết kế cũng xuất hiện, Gia Kì bước ra với thần thái tự nhiên cô cũng xinh đẹp ko thua kém gì dàn người mẫu, mọi người dưới khán đài không ngừng vỗ tay chúc mừng, Gia Kì xinh đẹp đứng nở một nụ cười thật tươi, phía bên phần ghế vip có một ánh mắt đang nhìn cô say đắm không rời đó là Vu Quân, Gia Kì liếc nhìn hắn một cái, xong quay mặt đi, Lâm Nghiệm từ bên dưới cầm một bó hoa đi lên tặng cho Gia Kì, cô cười dịu dàng với anh ta nói.
" Cám ơn anh rất nhiều".
Vu Quân mặt bỗng tối sầm lại hắn đứng lên định rời khỏi, một sự cố bất ngờ đã xảy ra phía sau tấn áp phích bỗng có tiếng nổ lớn, Gia Kì bảo Lâm Nghiệm đi xem có vấn đề gì, mọi người cũng từ từ giãn ra, lại một tiếng nổ lớn nữa tấm áp phích giữ sân khấu đã bắt đầu rực lửa, ngọn lửa lan nhanh, do sự cố chập điện, mọi người đã đi ra bên ngoài, chỉ có một mình Gia Kì cô đứng đó nhìn ngọn lửa nước mắt cứ thế tuôn ra ngọn lửa cháy bùng trong đôi mắt của Gia Kì khiến nhớ về năm năm trước, nỗi ám ảnh ảnh sợ hãi đó đã đi theo cô đến tận bây giờ cô không thể nào thoát ra được, Gia Kì ngồi bệt xuống sàn đôi chân mền nhũn không thể bước đi được nữa vì nỗi sợ đó quá lớn xém chút nữa là đã lấy đi sinh mạng của hai mẹ con cô, nước mắt Gia Kì đầm đìa khắp mặt thần trí bắt đầu không ổn đi, cô cứ lắc đầu lẩm bẩm một câu nói.
" Cứu tôi, cứu tôi với ".
Một thanh sắt của tấm áp phích đã bị ngọn lửa thiêu đốt sấp rơi xuống mà Gia Kì vẫn ngồi trên sân khấu không di chuyển, Tiểu Minh thấy Gia Kì không nhúc nhích liền gọi lớn.
" Gia Kì chạy ra khỏi chỗ đó mau, cậu sao vậy nguy hiểm lắm".
Vu Quân đứng đó chứng kiến được mọi chuyện, hắn không biết cô đã phải chịu nhiều đã kích rất lớn nên mới phản ứng như vậy, Vu Quân không hề do dự một giây một phút nào hắn. chạy nhanh lao về phía Gia Kì thanh sắt đã rơi xuống tự do trong không trung, Vu Quân dùng cơ thể của mình để che chắn cho Gia Kì hắn đã bị thanh sắt rơi trúng vai vì quá đau đớn nên Vu Quân nhăn mặt lại vai hắn bắt đầu chảy máu những gương mặt Vu Quân vẫn không biến sắc hẳn nhanh chóng đưa tay bế lấy Gia Kì đi khỏi đó.
Tiểu Minh dắt Ái Như và Tiểu Ân đi theo về phía hai người họ, Gia Kì vẫn còn sợ hãi run rẩy không ngừng, Tiểu Ân đi đến hỏi thăm cô.
" Mẹ ơi mẹ có sao không ?".
Gia Kì nghe tiếng của con mình mới bắt đầu tỉnh táo lại cô ôm chầm lấy Tiểu Ân nói.
" Mẹ không sao, mẹ không sao ".
Vu Quân nhìn thằng bé con giống mình y như đúc lại gọi Gia Kì là mẹ, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác đau thương, cô đã giấu hẳn nuôi đứa con của hai người khôn lớn như thế này chắc Gia Kì đã rất vất vả và cực khổ suốt khoảng thời gian qua, hắn nhìn hai mẹ con Gia Kì mà quên luôn cơn đau ở trên vai tâm trạng khó tả, Lâm Nghiêm vội vàng chạy ra. bởi vì từ nảy đến giờ anh ta loay hoay phụ giúp mấy người công nhân sửa chữa một vài thứ phía dưới hiện trường.
" Hai mẹ con ổn chứ ".
Gia Khi bế Tiểu Ân nói với Lâm Nghiêm.
" Mẹ con em không sao".
Vu Quân từ nảy đến giờ chỉ biết nhìn Tiểu Ân chết lặng mà không biết mình bị thương, một tên vệ sĩ của hắn đi đến nói.
"Thiếu gia anh chảy máu rất nhiều mau chóng lên xe đến bệnh viện băng bó vết thương đi thiếu gia".
Mọi người nghe tên vệ sĩ nói đều đổ dồn mọi ánh mắt về phía Vu Quân đúng thật là máu đã chảy thấm hết cả áo của hắn, vì để cứu Gia Kì hắn mới bị thương như vậy nên cô vội vàng đi đến khách sáo nói với hắn.
"Cảm ơn anh đã giúp tôi, anh mau đến bệnh viện băng bó vết thương đi".
Vu Quân nhìn cô lòng đầy đau thương tại sao cô lại đối xử với hắn xa cách đến như vậy như một người xa lạ thật sự, thật ra trong lòng Gia Kì cũng đang thấy rất lo lắng cho hắn, nhưng cô không thể nào bộc lộ cảm xúc ra ngoài Lâm Nghiêm đi đến đề nghị.
"Hay là để tôi đưa anh đến bệnh viện tôi sẽ chi trả mọi khoảng phí cho anh".
Vu Quân nhìn Lâm Nghiệm lạnh lùng nói.
"Tôi chỉ cứu vợ mình có liên quan gì đến anh".
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!