Lâm Nghiệm hơi khó hiểu hỏi lại.
"Em định quay về Mỹ à ?"
"Em muốn về bên đó một thời gian".
" Nhưng sao lại gấp như thế ?".
"Anh giúp em nha, cám ơn anh".
Lâm Nghiêm không hỏi gì thêm anh nghĩ chắc có việc gì gấp cô mới quay về nhưng thật ra là cô sợ nhà họ Bạch lại tìm đến bắt con cô đi, bây giờ cô chỉ có Tiểu Ân làm điểm tựa duy nhất để vượt qua mọi khó khăn nếu họ bắt thằng bé đi cô không biết sống thế nào.
Lâm Nghiệm trả lời.
"Được rồi anh sẽ mua vé giúp em".
Về phía bà Hạnh Nghi, bà đang rất sốc sau những chuyện Gia Kì vừa nói, bà vội chào hỏi bai
mẹ Gia Kì rồi ra về, thật ra là đến nhà Vu Quân hỏi tội Lệ Mỹ. Xe vừa đậu trước cổng nhà bà liền mở cửa đi vào.
"Lệ Mỹ đầu ra đây cho tôi ".
Lệ Mỹ đang uống trà sau vườn thì người hầu đi đến nói.
"Thưa cô Lệ Mỹ phu nhân muốn gặp cô".
Lệ Mỹ nghe cô người hầu nối liền quát mắng.
" Tôi đã nói phải gọi tôi là thiếu phu nhân rồi mà tôi đã sống ở đây năm năm rồi đó sao các người vẫn không hiểu ý của tôi vậy hả".
Cô người hầu sợ hãi cúi đầu nói.
" Dạ thưa thiếu phu nhân".
Cô ta từ từ đi vào nhà, thấy bà Hạnh Nghi đang ngồi trên ghế sofa Lệ Mỹ liền đi đến nói.
" Con chào mẹ".
Bà Hạnh Nghi tức giận đứng lên tát vào má cô ta một cái thật mạnh quát lớn.
"Ai là mẹ cô chứ hạng phụ nữ xấu xa như cô không xứng đáng gọi tôi là mẹ chỉ có Gia Kì mới là con dâu của tôi thôi".
Lệ Mỹ phẩn nộ khi bị tát vô cớ cô ta cũng nói lại.
" Gia Kì lúc nào mở miệng ra cũng Gia Kì cô ta đã chết lâu lắm rồi bây giờ chỉ còn lại một bộ xương khô mà thôi, mẹ à mẹ nên chấp nhận đi Vu Quân đã để con sống bên cạnh anh ấy mấy năm qua cũng đã ngầm chấp nhận con rồi mẹ nên hiểu điều đó".
Bà Hạnh Nghi nổi cơn xung thiên bà định giơ tay đánh Lệ Mỹ thêm một cái nữa nhưng liền bị cô ta giữ lại.
"Đủ rồi đó suốt mấy năm qua tôi luôn nhẫn nhịn với bà để mong được bà chấp nhận, lúc nào gặp tôi bà cũng tát cũng đánh tôi là sao?".
Bà Hạnh Nghi giật tay lại nói.
"Người tâm địa xấu xa như cô không xứng đáng vào nhà này tôi chưa giết cô là may mắn cho cô lắm rồi ".
Lệ Mỹ nhếch mép cười nói.
"Vậy ai mới là người xứng đáng, Gia Kì sao nếu muốn thì hãy ra mộ cô ta đào xác lên tiếp tục làm con dâu nhà họ Bạch đi".
Bà Hạnh Nghi nghe Lệ Mỹ nói tức giận quát lớn.
" Gia Kì nói vẫn còn sống, cô đừng hòng trốn thoát được tội lỗi của mình".
Lệ Mỹ không thể tin được cô cười nói.
" Bà đang đùa tôi đấy à, người chết sao có thể sống lại chứ ".
"Tôi không muốn đôi co với hạn người như cô tin hay không là tùy cô, nó còn xin cho nhà họ Bạch một đứa cháu trai nữa là ".
Lệ Mỹ hoang mang cô lùi về phía sau va vào thành ghế ngã xuống sàn bà Hạnh Nghi đi đến trước mặt cô ta nói tiếp.
" Nó đã nói cho tôi biết cô đã âm mưu giết hại nó như thế nào rồi bây giờ cô hãy chờ ngày vào tù ngồi đi ".
Bà Hạnh Nghi rời đi Lệ Mỹ sợ hãi níu chân bà Hạnh Nghi lại nói.
" Sao có thể chứ rõ ràng chính mắt tôi đã nhìn thấy cô ta kêu gào thảm thiết trong đám cháy mà sao cô ta có thể sống lại chứ bà đang nói đùa tối đúng không".
Bà Hạnh Nghi giật chân mình ra khỏi tay Lệ Mỹ nói.
" Giải thích với cô cũng vô ích, chờ ngày vào tù mà ngồi để xám hối tội lỗi của mình đi".
Lệ Mỹ lắc đầu liên tục miệng cứ lẩm bẩm.
" Không thể nào có chuyện đó được, không thể nào".
Cô ta mất hết lý trí đứng lên tiến về phía bà Hạnh Nghi kéo bà lại như một kẻ điên miệng cứ lẩm bẩm.
" Không thể nào, không thể nào".
Bà Hạnh Nghi tức tối giật tay lại nhưng cô ta không buông hai người tiếp tục giằng co bà Hạnh Nghi không giữ được thăng bằng ngã từ cầu thang xuống máu từ đầu bà chảy ra rất nhiều đám người hầu sợ hãi chạy đến đỡ bà rồi gọi cấp cứu, còn Lệ Mỹ lúc này mới định thần lại được những gì mình đã gây ra cô ta sợ hãi nhìn xuống dưới thấy bà Hạnh Nghi đã bất tỉnh sợ hãi chạy vào phòng thu dọn đồ đạc rồi bỏ trốn.
Sau khi bà Hạnh Nghi được đưa đến bệnh viện, trong trạng thái hôn mê, tất cả mọi người nghe tin đều tức tốc chạy đến bệnh viện, Vu Quân và Vu Hạo lo lắng đứng đợi ở ngoài cửa, một bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu nói.
" Tình trạng của bà ấy chuyển biến rất xấu có thể sẽ nằm liệt giường nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đều trị cho bà ấy".