" Em biết rồi lúc này đi trên đường em đã quan sát rất kỹ không có ai bám theo nên mới đến đây , người ta vì anh mà bị tát ra nông nỗi này không hỏi thâm còn trách móc".
Đinh Tùng vội đi đến ngồi xuống cạnh Lệ Mỹ ôm cô vào lòng xoa dịu bằng những lời mật ngọt.
" Được rồi anh xin lỗi được chữa nhưng từ nay phải chú ý hơn có biết chưa".
Sau khi nghe nghe những lời đường mật của Đinh Tùng Lệ Mỹ đã bắt đầu làm nũng nói.
"Được rồi em chấp nhận lời xin lỗi".
Rồi cô ta nhớ ra chuyện cần nói đẩy Đinh Tùng ra nói.
" À em đến đây là có chuyện cần nói, không biết cái con nhỏ Gia Kì từ đâu xuất hiện, Vu Quân đã lấy cô ta làm vợ, em sợ cô ta sẽ cản trở kế hoạch của chúng ta ".
Đinh Tùng cười nhếch mép đắc ý nói.
" Em đừng bận tâm, cô ta cứ để anh lo"
Lệ Mỹ hoài nghi nhìn Đinh Tùng hỏi.
" Bằng cách nào ?"
Đinh Tùng đứng lên bỏ tay vào túi quần đi đến bàn làm việc vừa đi vừa nói.
" bằng cách chia rẽ hai người họ làm cho cô ta trở thành con đàn bà hư đốn lăng loàn trắc nết làm xấu mặt Bạch gia khiến cho cô ta không còn chỗ đứng trong nhà họ Bạch nữa".
Lệ Mỹ đã hiểu ý của Đinh Tùng cô ta cũng cười đắc ý nói.
" Anh đúng là tàn nhẫn quá đó, Vậy Gia Kì giao cho anh xử lý, còn em sẽ toàn tâm toàn ý quyến rũ Vu Quân để hắn quay về yêu em như ngày xưa, để em tha hồ lợi dụng hắn"
Đinh Tùng đi đến bóp lấy cằm Lệ Mỹ nói.
"Đừng để hắn làm cho mê mẩn làm phá vỡ kế hoạch của chúng ta có biết chưa ".
Lệ Mỹ hất tay Đinh Tùng ra nói.
"Em biết rồi, anh không cần lo bởi vì em đã có anh rồi mà".
(D)
Đinh Tùng hôn lên môi Lệ Mỹ một cái rồi nói.
" Về sớm đi đừng để người khác nghi ngờ ".
Lệ Mỹ dường như không muốn về đưa tay vòng qua eo Đinh Tùng nũng nịu nói.
" Em không muốn về, chỉ muốn ở bên anh thôi".
Đinh Tùng mệt mỏi hình lên trần nhà hít một hơi rồi gạt tay Lệ Mỹ ra nói.
"Được rồi sao này anh sẽ bù đắp cho em mau về đi".
Nghe Đinh Tùng nói xong Lệ Mỹ mới chịu buông tay ra về.
Lệ Mỹ về nhà sớm hơn Gia Kì lúc ngồi trên xe đi về cô lấy son trong túi ra bởi lên mặt chỗ bị tát để nhìn nó đỏ hơn, có vẻ rất nghiêm trọng hơn.
Về đến nhà cô ta thấy Vu Quân từ trên lầu đi xuống chợt nghĩ ra chuyện gì đó cười đắc ý, tiến về phía Vu Quân gương mặt trở nên dịu dàng đáng thương cố ý xoay người để Vu Quân thấy vết thương trên mặt, đúng như kế hoạch của cô ta Vụ Quân đã chú ý đến vết thương hắn níu mày lại hỏi.
" Mặt em bị làm sao vậy ?"
Lệ Mỹ nói với giọng đáng thương.
" Không sao đâu anh, chỉ là vết bầm nhỏ thôi ".
Vụ Quân gằn giọng hỏi một lần nữa.
" Có phải mẹ anh tát em không ?"
Lệ Mỹ đưa gương mặt bất ngờ khi Vụ Quân biết sự việc.
"sao anh biết ?, có phải Thiên Ngọc nói không, con bé đó em đã dặn là không được nói mà ".
Vụ Quân gương mặt không chút biểu cảm nói.
"Được rồi anh thay mặt mẹ xin lỗi em".
Lệ Mỹ tiến lại gần nắm lấy tay Vu Quân nói.
" Bác ấy không có lỗi gì hết, mọi chuyện đều là tại em, tại em đến đây ở khiển cho bác ấy không vui, nhưng em chỉ muốn được ở bên anh nên mới làm như vậy".
Nói rồi cô ta nước mắt đầm đìa, đưa tay lau đi tỏ vẻ yếu đuối.
Vụ Quân hừ một cái đưa tay đặt lên vai an ủi Lệ Mỹ.
" Được rồi đừng khóc nữa, sao này anh sẽ đối xử tốt hơn không để em chịu thiệt thòi nữa đâu"
Lệ Mỹ nghe Vu Quân nói xong liền xà vào lòng ôm lấy hắn thút thít nói.
" Hình như vợ anh cũng không thích em, lúc sáng chính cô ấy đã gọi mẹ anh đến, em sợ lắm nhưng vì em yêu anh nên mới bất chấp ở lại đây"
Vu Quân nghe Lệ Mỹ nói chính Gia Kì là người đã gọi mẹ hắn đến có phần hơi bất ngờ hỏi lại.
"Chính Gia Ki là người gọi mẹ anh đến sao"