Chương 10: Có phải đi nhầm chỗ không? (3)
"Đi thôi, trò hay sắp bắt đầu rồi." Lâm Thanh mỉm cười nói, anh thấy cái gọi là cuộc chiến giữa những quân tử cũng chỉ là một trò náo nhiệt mà thôi, cho đến bây giờ anh cũng không xem mình là con người.
"Ừm." Nhan Thượng đáp ứng, là một ẩn sĩ, sự tồn tại của bọn họ để giữ cân bằng cho đất trời, bảo vệ sự tồn tại của con người. Nhưng đồng thời bọn họ cũng phải tuân theo quy tắc, không thể tùy tiện nhúng tay vào cuộc chiến của con người được.
Hai người thong dong ngồi lên xe: "Lâm Thanh, tôi thấy anh ra ngoài đều không dùng xe, không biết lái sao?" Nhan Thượng ngồi vào ghế lái, hỏi Lâm Thanh ngồi bên.
"..." Anh có thể nói là ở địa ngục đều "bay" không? Dù sao ở địa ngục cần canh giữ bảo vật của trời đất nên những công cụ hiện tại đều bị cấm sử dụng, những thứ bọn họ thông dụng đều là linh khí mây. Mà những công cụ hiện đại này chỉ thấy trên đường bỉ ngạn mới có, chỉ có con trai của địa ngục mới có thể vào đường bỉ ngạn, nếu như những người canh gác khác vào nơi này sẽ đều nhận những thương tổn không nhỏ. Cho nên cũng chỉ có anh mới có thể vào đường bỉ ngạn, một nơi "hoang vu" như vậy, một chút anh cũng không muốn ở.
"Khụ... Đừng để ý, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi." Lâm Thanh im lặng khiến không khí trong xe càng trở nên xấu hổ hơn. Anh quyết định sau khi về sẽ đi học lái xe. Nơi này không thể sử dụng linh khí, sau này ra ngoài còn phải dựa vào những chiếc ô tô này.
Bên này Lâm Thanh và Nhan Thượng lái xe còn Nhan Nhàn ở bên khác cũng đang đuổi theo Tiểu Dương, không ngừng đến gần bọn họ.
"Thú nhỏ, mày còn không chịu dừng lại sao?" Nhan Nhàn rất không hài lòng với chuyện không bắt được nó, nhưng ở nơi này có rất nhiều người đi đường, cho dù cô có bao nhiêu sức mạnh thì cũng không thể dùng được.
"Cô nghĩ tôi ngốc lắm sao, dừng lại để bị người xấu xa như cô bắt sao?" Một giọng nói của trẻ em bảy tám tuổi phát ra từ con cừu.
"Mày! Quả nhiên mày không phải là con vật bình thường!" Trong lòng Nhan Nhàn đã xác định nó chính là con cháu của một linh thú thượng cổ. Dù cho chỉ là một con thú thượng cổ bình thường cũng không thể nói rõ ràng như vậy được.
"Hứ! Những loại sâu kiến như thế sao có thể so với bản tôn được." Bộ tộc của bọn chúng, đời trước đời trước nữa đều là những bậc anh hùng làm mọi người say đắm, cho nên sự kiêu ngạo của nó với bộ tộc của mình chưa bao giờ dừng lại.
"Bản với chả tôn, mày cũng chỉ là một con thú nhỏ mà thôi." Nhan Nhàn không khỏi đen mặt, cái con thú nhỏ này bốc phét mà không biết ngượng, giống như tốc độ chạy trốn của nó vậy, không tệ chút nào: "Đừng chạy, tao chỉ muốn cùng mày thương lượng một chuyện mà thôi." Nhan Nhàn thấy uy hiếp không được nên đành phải lấy lợi ích ra dụ dỗ.
"Thương lượng cái gì? Cứ như vậy mà nói đi." Dù sao cũng không ai sánh được sức mạnh của bản tôn.
"Tao muốn mày làm thú khế ước của tao." Vẻ mặt Nhan Nhàn vô cùng thành thật, có một thú khế ước mạnh cũng tương đương với việc có một trợ thủ mạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!