Chương 9: Có phải đi nhầm chỗ không? (2)
Nhan Nhàn ngoại trừ là một sinh viên ở trường ra, cô còn là một người đam mê nhiếp ảnh, bình thường lúc rảnh rỗi cô thích nhất là đi vào trong rừng núi chụp một số động vật và thực vật.
Mà hôm nay có chút không bình thường, trên con đường rừng núi mà cô thường đi, một chút tiếng chim hót cũng không có.
Cô có chút khó hiểu, nhưng bước chân cũng không dừng lại mà đi về phía trước. Vẫn như cũ đi theo con đường những ngày qua đã đi, vào khu rừng núi nhân tạo được trông coi này.
Nhan Nhàn bước đi một cách cẩn thận, tuy rằng trong rừng núi này không có động vật ăn thịt lớn, nhưng vẫn có một ít động vật nhỏ có độc, cẩn thận một chút cũng không sai.
Bỗng nhiên cô dừng bước, phía trước truyền đến một trận tiếng nhai, âm thanh lớn như vậy, chắc chắn nhất định là động vật có chút thể tích đang ăn. Cô lặng lẽ trốn trong bụi cỏ, giơ máy ảnh trong tay lên, kéo bụi cỏ ra tạo một khe hở. Ngay sau khi cô mở bụi cây ra, cô đã bị sốc bởi cảnh tượng trước mắt mình!
‘OMG! Một con cừu đang ăn một con thỏ!’ Một hình ảnh trái với quy luật tự nhiên, trái với nhận thức chung của cô, làm cho cô tạm thời quên đi việc chụp ảnh. Lập tức, tố chất tâm lý tốt làm cho cô rất nhanh bình tĩnh lại, đồng thời chụp lại một màn hiếm thấy này.
Tiểu Dương ngửi thấy mùi người lạ, nó như có như không liếc mắt nhìn nơi của Nhan Nhàn đang đứng. Nó đã ở đây ngây người mấy ngày rồi, rời khỏi địa ngục không có thời gian bổ sung linh khí, chỉ có thể dựa vào máu thịt để duy trì sự sống.
Nếu như có người đến nghiên cứu bên trong cơ thể của nó, thì sẽ ngạc nhiên khi thấy rằng nó có một hệ thống tiêu hóa hoàn chỉnh. Cũng chính là nói nó chỉ là một kẻ săn mồi với lớp da cừu mà thôi.
‘Vừa rồi, mình đã bị phát hiện rồi? Không thể nào, nó chỉ là một con cừu! Nhưng... cừu ăn thỏ cũng có thể được coi là cừu?’ Nhan Nhàn cau mày, vẻ mặt chán nản.
'Có lẽ đây không phải là cừu, lẽ nào là sinh vật thượng cổ nào đó chăng?’ Nhan Nhàn nheo mắt lại, cân nhắc có nên ký khế ước với con thú này hay không. Dù sao Tiểu Dương ở trong lòng Nhan Nhàn, đã không còn là loài bình thường gì nữa.
Sau lưng Tiểu Dương đang ăn lạnh lẽo, quét qua bụi cỏ một cái, nó liền biết con người này có ý định xấu. Nhưng mà muốn đánh chủ ý lên nó, cũng phải xem có năng lực đó hay không.
Nhan Nhàn nắm chặt lòng bàn tay, phóng thích ra linh khí đạn ánh sáng màu cam. Tiểu Dương mắt phồng lên, không nghĩ tới trong loài người còn có chủng người cổ còn sót lại cho đến nay. Tiểu Dương quyết định nhanh chóng, vung vó cừu lên, lập tức chạy nhanh ra ngoài rừng núi, nó cảm thấy vẫn là tìm Tiểu Thanh thì tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!