Chương 104: Nể mặt mẹ nên tôi sẽ nhận
Lan Huyên lập tức đuổi theo, Lục Đồng Quân cũng không quan tâm đến việc giả què nữa, anh đứng lên khỏi xe lăn, ôm lấy Hạ Bảo và cũng đuổi theo sau.
Lan Huyên đuổi đến dưới lầu thì vừa hay nhìn thấy Tô Hạo Trần đang được khiêng lên xe, cô hét lên: “Các người là ai? Mau thả người xuống”
Hai người đàn ông nhìn nhau rồi nhanh chóng lên xe chạy mất.
Lan Huyên đâu thể đuổi kịp xe hơi, cô phản ứng nhanh nên đã lập tức ghi nhớ biển số xe.
“Rốt cuộc là ai đã bắt cóc Hạo Trần? Bây giờ em sẽ báo cảnh sát ngay” Lòng Lan Huyên nóng như lửa đốt, cô thật sự không nghĩ ra được là ai đã ra tay với Tô Hạo Trần mà còn bắt cóc ngay trong bệnh viện nữa.
“Đừng nôn nóng, nhất định anh sẽ tìm được cậu ấy về lại” Lục Đồng Quân chau mày, lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Hạ Vân, mau tìm người, biển số xe là..”
Phía Hạ Vân nhanh chóng hồi báo, anh ta nói với giọng nghiêm trọng: “Lão đại, là người của Thiên Dạ”
Tổ chức Thiên Dạ.
Lúc Lục Đồng Quân nghe thấy cái tên đó thì ánh mắt anh lập tức thoáng qua vẻ bất thường.
“Lục Đồng Quân, sao rồi?” Lan Huyên vô cùng sốt ruột.
“Không cần lo lắng, chắc Tô Hạo Trần sẽ không sao đâu” Lục Đồng Quân hạ giọng nói: “Lan Huyên, cho anh mượn sợi dây chuyền trên cổ của em đi”
“Dây chuyền?” Lan Huyên gỡ sợi dây chuyền ra giao cho Lục Đồng Quân với vẻ thắc mắc rồi nói: “Lấy cái này làm gì? Nó có liên quan gì đến việc Hạo Trần bị bắt cóc sao?”
Lan Huyên nhớ đến phản ứng kỳ lạ của Lục Đồng Quân trước đây, lúc anh nhìn thấy sợi dây chuyền này.
Bây giờ Lục Đồng Quân lại còn đặc biệt mượn sợi dây chuyền này nữa. Lan Huyên có thể khẳng định Lục Đồng Quân nhận ra được nó.
Lệ Quốc Phong nói đó là di vật của mẹ cô nhưng sao Lục Đồng Quân lại nhận ra nó chứ?
“Tô Hạo Trần đã bị một tổ chức có tên là Thiên Dạ bắt cóc, đó là một tổ chức nước ngoài, mấy năm trước chưa từng xuất hiện trong nước. Đợi anh quay về thì anh sẽ giải thích chỉ tiết hơn với em” Lục Đồng Quân cầm lấy sợi dây chuyền và nói: “Em đưa Hạ Bảo về trước đi, cứ giao chuyện của Hạo Trần lại cho anh”
Lan Huyên rất tin tưởng Lục Đồng Quân.
Cô cũng không giúp được gì, hơn nữa giờ còn có Hạ Bảo ở đó.
“Được, có tin gì thì nhớ báo cho em biết ngay”
Lan Huyên nhìn Lục Đồng Quân rời khỏi đó, rồi mới bế Hạ Bảo về lại nhà họ Lý.
Suốt dọc đường đi mí mắt của Lan Huyên cứ giật liên hồi, cô cứ cảm thấy sẽ có chuyện lớn gì đó xảy ra.
Lan Huyên vừa về đến nhà thì đã nhận được điện thoại của chị Anh, bảo mẫu của nhà họ Tô gọi đến: “Cô hai, không xong rồi, ông chủ đã xảy ra chuyện rồi. Lúc nãy bà chủ về nhà cãi nhau om sòm với ông chủ, ông chủ cầm theo một con dao vào phòng, nói là muốn tự sát, ông ấy cũng đã lập xong di chúc rồi”
Tô Khánh Thành muốn tự sát sao?
Ông ấy đã phải chịu đả kích lớn như thế nào thì mới phải đi đến bước đường đó?
“Ừm, tôi sẽ về ngay” Lan Huyên tắt máy, liếc nhìn đồng hồ thì thấy lúc này đã sắp mười một giờ rồi.
“Bé Bảo, em vào nhà trước đi, chị ra ngoài một lát” Lan Huyên giao.
Hạ Bảo lại cho người làm của nhà họ Lý rồi vội vã lái xe rời khỏi đó.
Xe của Lan Huyên lướt ngang qua xe của Lý Thái đang trở về nhà ở cổng khu dân cư.
“Chị..” Lý Thái hạ kính cửa sổ xe xuống và gọi cô.
Nhưng Lan Huyên không hề nghe thấy nên cô đã lái xe đi mất.
Lý Thái thắc mắc, đã trễ vậy rồi mà cô còn định đi đâu nữa?
Lan Huyên chạy một mạch về nhà họ Tô, lúc cô đến nơi thì đã gần mười hai giờ.
Mấy nhà hàng xóm của Lan Huyên đã tắt đèn ngủ hết rồi, chỉ có mỗi nhà họ Tô là vẫn còn chong đèn sáng.
Lan Huyên nhấn chuông cửa, chị Anh mở cửa ra, nhìn thấy Lan Huyên thì lo lắng nói: “Cô hai, cô mau vào xem thử đi, tôi đã khuyên cả buổi rồi mà cũng không có tác dụng gì.”
Lan Huyên đảo mắt nhìn quanh nhà, đâu đâu cũng bừa bộn, hồ cá, ti vi, bình hoa, thứ gì đập được thì đều đã bị đập vỡ hết.
Lan Huyên hỏi: “Là do Tân Huệ Mẫn làm sao?”
“Vâng, bà chủ dắt theo hai người đàn ông đến, nói là nếu như ông chủ muốn ly hôn thì phải chia đều tài sản, còn không thì bà ấy sẽ không ly hôn” Chị Anh thấy tức giận thay, nói: “Bà chủ cũng ép người quá đáng thật, là do bà ấy ngoại tình trước, đã phản bội ông chủ rồi mà còn có mặt mũi đòi bồi thường khi ly hôn nữa.”
Tân Huệ Mẫn không phải người đàng hoàng, nhất định bà ta sẽ không dễ dàng chịu ly hôn, càng đừng nói đến chuyện ra đi với hai bàn tay trắng.
Nhìn từ hiện trường thì có thể thấy được cuộc chiến của họ đã diễn ra rất khốc liệt.
“Tôi lên lâu xem trước đã” Lan Huyên lên lầu, cửa phòng đã bị Tô Khánh Thành khóa trái.
Lan Huyên gõ cửa, rồi nói: “Tổng giám đốc Tô, là tôi đây. Nếu như ông vẫn chưa tự sát thì hãy mở cửa ra trước đi”
Lan Huyên vẫn không gọi “cha”.
Mấy phút trôi qua nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
“Nếu như không mở cửa thì tôi sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát đến phá cửa đấy. Đến lúc đó, chuyện ông bị Tân Huệ Mẫn tìm người đánh đến tận nhà bị truyền ra ngoài thì người mất mặt không phải là tôi đâu”
Lan Huyên rất biết cách năm điểm yếu của đối phương.
Cô vừa dứt lời chưa được một lúc thì cửa đã được mở ra.
Lan Huyên nhìn thấy Tô Khánh Thành đứng ở cửa thì ngây mặt ra.
Mặt và cổ của Tô Khánh Thành đầy vết máu do bị tay cào, quần áo.
cũng rách rưới, đến cả ống quần cũng bị kéo rách mất một ống, đầu tóc.
thì bù xù.
Dáng vẻ đó mà không đi làm ăn mày thì thật đáng tiếc lắm.
Lan Huyên không nhịn được cười, nói: “Đây đều là kiệt tác của Tân Huệ Mẫn sao? Rất có tính sáng tạo đấ Mặt Tô Khánh Thành tối sầm lại rất khó coi, ông ta nói: “Con đến để cười cha hay là đến để ra mặt giúp cha?”
“Tôi đến xem thử ông đã chết hay chưa” Lan Huyên độc miệng, cô thấy Tô Khánh Thành chưa tự sát thì liền thấy nhẹ nhõm trong lòng, bước vào trong phòng và nói: “Chẳng phải thường ngày ông rất có bản lĩnh sao? Sao hôm nay lại để Tân Huệ Mẫn dắt người đến tận nhà đánh đến mức xì hơi cũng không dám lại còn phải rụt cổ trốn vào trong phòng thế kia?”
Lan Huyên còn tưởng là Tô Khánh Thành định lấy dao tự sát thật nhưng lúc cô nhìn thấy quả táo đã được gọt vỏ ở trên bàn thì khóe miệng liền giật nhẹ.
Ồn ào cả buổi trời, thì ra là cầm dao vào gọt táo.
“Bà ta có nhiều người, cha không đánh lại được” Lúc Tô Khánh Thành nói ra câu đó thì như có đôi phần ấm ức. Ông ta ngồi vào ghế sô pha, tiếp tục gọt táo và nói: “Sao con lại đến đây? Lại vì hai đứa trẻ đó sao?”
“Cô nhi viện đã bị đóng cửa rồi, tài liệu của mấy năm trước đều đã bị đốt sạch, viện trưởng nói hai đứa trẻ đó đã được nhận nuôi, nhất thời không thể tìm lại được” Lan Huyên nói: “Tôi nghe chị Anh nói ông đòi tự sát, vậy di chúc đâu? Cho tôi xem thử ông đã chia tài sản thế nào, tôi được chia bao nhiêu?”
Tô Khánh Thành trừng Lan Huyên rồi nói: “Con có còn là con gái của cha không? Cha còn chưa chết mà con đã nhòm ngó đến việc chia tài sản rồi à”
“Đứa con gái Tô Lan Ninh mà ông yêu thương nhất không phải là con ruột của ông, bây giờ ông chỉ có mỗi mình tôi là con gái thôi. Không đúng, chúng ta cũng không còn quan hệ gì nữa, suýt chút nữa thì tôi đã quên mất, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, ông sống hay chết hình như cũng không có liên quan gì đến tôi nữa. Vậy tôi đi đây”
Lan Huyên nói xong thì làm tư thế đứng dậy, định rời khỏi đó.
Tô Khánh Thành vội vã nói: “Đi đâu mà đi, đây là nhà của con, con thù dai vậy sao? Dù cho có cắt đứt quan hệ thì con cũng là con gái của cha, cha đã làm giám định DNA rồi…
‘Tô Khánh Thành nhận ra mình đã nhỡ mồm nên lập tức dừng lại, cúi đầu, gọt táo với vẻ chột dạ.
Lan Huyên cười lạnh lùng rồi nói: “May mà mẹ tôi chết sớm, nếu bà ấy mà nghe thấy câu nói đó của ông thì chắc sẽ bị ông làm cho tức chết”
Đến bây giờ mà Tô Khánh Thành vẫn còn nghi ngờ lòng chung thủy mà mẹ cô dành cho ông ta.
“Cha cũng chỉ vì bị Tân Huệ Mẫn lừa đến phát sợ rồi nên mới muốn phòng bất trắc thôi” Tô Khánh Thành lén liếc nhìn Lan Huyên, quan sát sắc mặt của Lan Huyên, sau đó rón rén đưa giấy chuyển nhượng cổ phần mà mình đã chuẩn bị sẵn đến trước mặt Lan Huyên và nói: “Con xem thử đi”
Lan Huyên liếc mắt nhìn sang, nhìn thấy mấy chữ “chuyển nhượng cổ phần” thì cũng không cảm thấy ngạc nhiên là mấy.
“Để tránh Tân Huệ Mẫn chia tài sản của ông, tôi thấy ông nên chuyển hết xe, nhà, bất động sản và các khoản đầu tư mang tên ông qua hết cho tôi đi”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!