Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 107: Trong bụng có em bé

Dưới ánh lửa, ánh mắt của Lan Huyên trông rất cương nghị, khuôn mặt thanh tú của cô có sức hấp dẫn đến khó tả.

Trong khoảnh khắc ấy, Chu Văn Triệt sửng sốt một hồi lâu. Anh ta cứ nhìn chăm chằm Lan Huyên, mãi mới định thần lại.

“Cậu chủ Chu, chúng ta đi trước thôi” Vệ sĩ cõng Chu Văn Triệt trên lưng, ngay cả xe lăn cũng không cần.

Chu Văn Triệt hoàn hồn trở lại, vội vàng nói với Lan Huyên: “Lên xe đi, chúng ta cùng nhau đi”

“Mấy người đi trước đi” Lan Huyên nghiêm mặt nói với vệ sĩ: “Nhất định phải đưa người trở về an toàn, mấy người có nghe tôi nói không.

Nếu cậu chủ Chu có chuyện gì thì mấy người cũng khó tránh khỏi liên quan”

“Dạ” Không biết tại sao mà vệ sĩ lại nghe theo mệnh lệnh của Lan Huyên răm rắp.

Có một con đường phía sau nhà máy bị bỏ hoang, Chu Văn Triệt và những người khác lái xe đi từ con đường phía sau đó.

Chu Văn Triệt ngồi ở trong xe, anh ta nhìn theo bóng dáng của Lan Huyên cứ xa dần xa dần mà bỗng nhiên trong lòng cuống lên: “Mau dừng xe lại, mấy người đàn ông chúng ta lại để một người phụ nữ cản đường phía sau sao? Thật là hèn nhát mà”

“Cậu chủ Chu à, đối phương là người của tổ chức Bóng Đêm đó.

Bọn họ giết người không chớp mắt, chắc chắn là hướng đến cậu rồi. Chỉ cần chúng ta rời đi thì cô Tô sẽ không sao cả” Người vệ sĩ không dừng lại mà còn tăng tốc và lái xe nhanh hơn.

Sau khi Lan Huyên thấy mọi người rời đi thì cô dập tắt chậu than rồi chạy theo con đường nhỏ phía sau.

Lan Huyên chạy mãi, chạy mãi và bị lạc đường lúc nào không hay.

Ở đây quá hẻo lánh, cỏ dại lại cao đến nửa thân người nên căn bản là cô không thể nhìn rõ phương hướng.

Chân của Lan Huyên đau đến mức chịu không nổi nữa, vết thương trên trán đã khô máu nhưng vẫn đau âm ỉ.

Năm nay đúng là một năm đầy xui xẻo mà, cô đã bị tai nạn xe cộ hai lần rồi, may mà cô vẫn còn sống.

Đột nhiên, Lan Huyên nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân và tiếng cỏ dại bị vạch ra hai bên.

Có người đang đuổi theo cô.

Lan Huyên quay đầu lại nhìn, bởi vì trời tối và cỏ dại chắn tâm nhìn của cô nên cô chỉ có thể đại khái nhìn thấy có một người đàn ông đang đuổi theo cô.

Lan Huyên hơi lo lắng, cô không tiếp tục đi về phía trước nữa mà tìm một nơi có cỏ dại rậm rạp hơn để trốn vào đó.

Lan Huyên căng thẳng đến mức lòng bàn tay của cô đổ đầy mồ hôi, tim đập thình thịch.

Cô nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần hơn thì sợ hãi nhắm mắt lại, trong lòng lẩm nhẩm.

“Không bị phát hiện, không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi.” Lan Huyên sợ hãi không dám mở mắt, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô khiến cô sợ hãi tới mức nhảy dựng lên.

“Mấy người tìm sai người rồi, đừng giết tôi. A” Lan Huyên bị người ta ôm lấy, cô sợ tới mức cứ hét lên một cách cuống quít và vẫn không dám mở mắt ra.

“Lan Huyên, mở mắt ra đi” Giọng nói quen thuộc bên tai khiến Lan Huyên bình tĩnh trở lại, cô mở mắt ra và quay đầu lại.

Lục Đồng Quân tháo mặt nạ trên mặt xuống.

Lan Huyên ngẩn người ra, cô trợn to hai mắt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Lục Đồng Quân? Sao lại là anh vậy? Cuối cùng thì anh cũng đến rồi. Nếu anh không đến thì chắc là em đã bị phơi thây nơi đồng không mông quạnh này rồi” Dường như Lan Huyên đã tìm được chỗ dựa đáng tin cậy nên sự mạnh mẽ kiên cường mà cô cố gắng gồng lên lúc nãy giờ đây lập tức sụp đổ. Cô ôm Lục Đồng Quân vừa khóc vừa cười.

“Không sao rồi, đã có anh ở đây rồi. Sau khi em bị mất tích, anh điều tra mới biết được em đã bị Chu Văn Triệt đưa tới đây nên anh liền đến đây ngay” Lục Đồng Quân nhìn thấy vết máu trên trán Lan Huyên thì ánh mắt chùng xuống: “Sao lại bị thương vậy? Còn có chỗ nào bị thương nữa không?”

“Chỗ nào cũng đau hết. Chỗ này, chỗ này cũng đau” Lan Huyên chỉ chỉ vào tay chân của cô, cô cảm thấy toàn thân đau nhức, hai chân như mềm nhữn ra. Cảm giác căng thẳng vừa rồi đã biến mất. Lục Đồng Quân đã tới đây rồi nên cô không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa.

Lục Đồng Quân bế cô lên: “Chu Văn Triệt làm em bị thương phải không?” Lan Huyên nghe thấy sát khí trong giọng điệu của Lục Đồng Quân thì vội nói: “Lần này không liên quan gì đến anh ta. Lục Đồng Quân, trước đó anh đã chặt một chân của anh ta rồi. Em chỉ bị thương nhẹ thôi, không có gì đâu. Anh không được phép trả thù cho em” Đôi mắt sâu thẳm của Lục Đồng Quân nhìn chằm chăm vào Lan Huyên: “Anh sẽ đưa em đi bệnh viện trước.” Lan Huyên lại nói giùm cho Chu Văn Triệt, điều này khiến cho Lục Đồng Quân hơi kinh ngạc.

Xe dừng ở bên đường, đám người Hạ Đình Hạ Vân nhìn thấy Lục Đồng Quân đã trở lại thì bọn họ lần lượt cởi bỏ mặt nạ trên mặt ra.

“Lão đại, cô Tô” Lan Huyên liếc nhìn Hạ Đình Hạ Vân và mười mấy người đang đeo mặt nạ ma quái đứng ở phía sau thì mới chợt hiểu ra: “Lục Đồng Quân, anh là thủ lĩnh của tổ chức Bóng Đêm sao?” lầu rất dứt khoát.

Rốt cuộc anh còn có bao nhiêu thân phận “Ừ” Lục Đồng Quân g.

Lan Huyên kinh ngại giấu giếm em vậy?” Lúc này cô mới chợt nhớ lại, lúc trước cô dắt An Nhã Hân chạy vào ngõ sau của quán bar thì đụng phải người của tổ chức Bóng Đêm, lúc đó cô còn tưởng rằng mình sẽ chết chắc, nhưng cuối cùng cũng được thả ra. Lúc này cô mới biết được lý do.

“Hết rồi” Lúc này Lục Đồng Quân rất thành khẩn: “Anh vẫn luôn muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói thật…”

“Chính là vẫn chưa tìm được cơ hội có phải không?” Lan Huyên cướp lời của Lục Đồng Quân. Cô vuốt vuốt lồng ngực rồi nói: “Anh để cho em bình tĩnh một chút, thoắt cái anh đã biến thành đại ma đầu giết người không chớp mắt nên trái tim nhỏ bé của em nhất thời không tiếp nhận được”

“Được” Lục Đồng Quân bế cô lên xe, dặn dò Hạ Đình: “Đến bệnh viện đi, những người khác quay lại chỉ nhánh.” Hạ Đình: “Vâng, lão đại.” Qua tấm kính của cửa sổ xe, Lan Huyên nhìn thấy thuộc hạ của Lục Đồng Quân đeo mặt nạ và rời đi như đã được huấn luyện bài bản thì trong lòng sợ hãi.

Cô chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại thân thiết với người của “tổ chức Bóng Đêm” đến vậy và bản thân cô vẫn còn nằm trong vòng tay của thủ lĩnh Bóng Đêm nữa.

Thế giới này quá ảo diệu mà.

Lúc đầu Lục Đồng Quân bảo cô đến bến tàu xem náo nhiệt, đơn giản là nói lung tung, rõ ràng là anh đang đối phó với Lục Tử Việt một cách bí mật.

Những thứ này đều không quan trọng, bỗng nhiên Lan Huyên như sực nhớ tới điều gì đó: “Lục Đồng Quân, Hạo Trần đâu?”

“Hạo Trần bị người của tổ chức Thiên Dạ bắt đi rồi, nhưng em yên tâm đi, bọn họ không cố ý làm tổn thương Hạo Trần đâu. Vê nguyên nhân cụ thể, hiện tại anh cũng chưa rõ” Lục Đồng Quân nhìn chằm chằm vào cô và hỏi: “Lan Huyên, cha mẹ của Hạo Trần là ai?”

“Em không biết” Lan Huyên thật sự không biết: “Hồi đó Hạo Trần là do mẹ em đem về. Không ai biết cha mẹ cậu ấy là ai, mẹ em cũng không nhắc đến bao giờ cả. Sao tự nhiên anh lại hỏi Lục Đồng Quân mím chặt đôi môi mỏng: “Anh nghỉ ngờ Hạo Trần là người của Thiên Dạ”

“Làm sao có thể xảy ra chuyện này được chứ?” Lan Huyên càng thêm kinh ngạc.

Có thể nói cô đã nhìn thấy Tô Hạo Trần lớn lên, cậu ấy chưa từng tiếp xúc với tổ chức Thiên Dạ bao giờ. Về chuyện này thì Lan Huyên chắc như đỉnh đóng cột.

“Nếu anh đoán không lầm thì Hạo Trần sẽ sớm liên lạc với em thôi” Lục Đồng Quân nói: “Hiện tại em không cần lo lắng cho cậu ấy. Trước tiên hãy đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe của em đã” Những nơi tay chân bị trói của Lan Huyên đỏ bừng lên, vết máu trên trán đã khô, những vết thương khác thì không nhìn thấy. Lục Đồng Quân hoàn toàn không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, bây giờ anh chỉ quan tâm đến tình trạng sức khóe của Lan Huyên mà thôi.

Khi họ đến bệnh viện đã gần bốn giờ sáng, các bác sĩ trong phòng trực đến khám cho Lan Huyên.

Kết quả kiểm tra cuối cùng là bị thương nhẹ, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là có thể bình phục. Lúc này Lục Đồng Quân mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong khoảng thời gian này, đúng là hai người thường xuyên sinh hoạt chuyện vợ chồng, nói không chừng trong bụng thực sự có một em bé.

Nhấn Mở Bình Luận