Chương 138: Con nít bây giờ đều cừ như vậy sao?
Lan Huyên đứng bên cạnh nghe, lời của Ngô Lan Chi giống như một hòn đá ném xuống mặt hồ yên tĩnh, làm dấy lên hết con sóng này đến con sóng khác.
Cũng không biết có phải là vì lời nói của Ngô Lan Chi hay không mà khi Lan Huyên nhìn sang Hạ Lăng và Hạ Bảo thì cô lại cảm thấy đúng thật là bọn chúng có nét giống Lục Đồng Quân.
Lan Huyên lập tức dập tắt suy nghĩ đó của mình, chuyện đó sao có thể?
Cô chỉ mới quen biết Lục Đồng Quân chưa được nửa năm, sao có thể có được hai đứa con lớn như thế?
Ngô Lan Chi mỉm cười, khen hai đứa trẻ khôi ngô, thông minh, lấy ra ầm lấy đi, đây là tấm lòng của bà “Lan Chỉ, vậy thì sao được chứ?” Trần Hương Thủy vội nói: “Hai đứa trẻ này không phải con của Đồng Quân, bà hiểu nhầm rồi, nhưng Lan Huyên thì sắp trở thành con dâu của tôi thật”
” Ngô Lan Chỉ hơi ngượng ngùng, mỉm cười rồi nói: “Không sao, hai đứa trẻ này khiến người ta vừa nhìn đã thấy thích nên nhất định phải cho bao lì xì”
Hạ Lăng và Hạ Bảo đều không nhận vì không thể lấy đồ của người lạ.
“Hai đứa trẻ này, còn khách sáo với bà nội Ngô à?”
Trần Hương Thủy nói: “Hạ Lăng, Bé Bảo, nhận lấy đi các cháu.”
Lúc này Hạ Lăng và Hạ Bảo mới nhận rồi ngọt ngào nói một câu: “Cảm ơn bà nội Ngô”
“Giống quá đi mất” Ngô Lan Chi nhìn hai đứa trẻ, có nhìn thế nào cũng cảm thấy chúng giống với Lục Đồng Quân lúc nhỏ, bà ta nói: “Phải rồi, Hương Thủy, tôi còn có việc, chúng ta gặp lại ở tiệc đại thọ của ông cụ Lục nhé.”
“Được, bà đi giải quyết việc của mình đi”
Sau khi Ngô Lan Chi đi khỏi thì Trần Hương Thủy lại liếc nhìn Hạ Lăng và Hạ Bảo, sau đó mỉm cười và nói với Lan Huyên: “Lan Huyên, chúng ta đã thử được kha khá thức ăn và rượu rồi, hay là chúng ta đi mua cho Hạ Lăng và Bé Bảo vài bộ quần áo đi”
Trong tiệc đại thọ của ông cụ Lục thì hai đứa trẻ cũng phải ăn mặc cho đàng hoàng một chút.
“Dạ” Lan Huyên cũng luôn muốn mua quần áo cho hai cậu nhóc.
Trong hai đứa trẻ thì Lan Huyên cảm thấy nợ Hạ Lăng nhiều nhất, cô đã từng dắt Hạ Bảo đi mua quần áo, đi chơi nhưng lại chưa từng mua gì cho Hạ Lăng cả.
Mấy người họ thu dọn rồi rời khỏi đó, bỗng dưng có một bóng người cao lớn bước ra từ sau cây cột đá lớn.
Lục Minh Húc đưa mắt nhìn theo mấy người Lan Huyên rời khỏi đó với ánh mắt đầy xa xăm.
Hai đứa trẻ Hạ Lăng và Hạ Bảo này là con của Lục Đồng Quân sao?
Điểm yếu như thế thì đúng thật là ông trời đang giúp cho anh ta rồi.
Lục Minh Húc bình tĩnh lại rồi gọi một cuộc điện loại: “Có mối làm ăn đây, có nhận không nào?”
Mấy người Lan Huyên đi dạo trung tâm mua sắm hết hơn hai tiếng đồng hồ, mua được rất nhiều đồ cho Hạ Lăng và Hạ Bảo.
Bất luận hai cậu nhóc Hạ Lăng và Hạ Bảo đi đến đâu thì cũng được chào đón, mọi người ai cũng phải ngước nhìn.
Lúc mua quần áo, nhân viên bán hàng đều cho rằng Lan Huyên chính là mẹ của hai đứa trẻ còn Trần Hương Thủy là bà nội của bọn chúng.
Các nhân viên bán hàng khen hai cậu bé đáng yêu không ngớt lời.
Đặc biệt là hai con mắt, rất thu hút người khác, sau này lớn lên nhất định sẽ là mầm họa, khiến con gái người ta phải điêu đứng.
Hạ Lăng trưởng thành, điềm tĩnh, mặc vest vào trông rất ngầu, rất giống với những nhân vật nổi tiếng thế giới.
Hạ Bảo thì lại thích phong cách của nước Anh, vừa đáng yêu lại vừa khiến người ta yêu thích, ngũ quan tỉnh tế, làn da trắng trẻo, còn đáng yêu hơn cả những ngôi sao nhí quốc tế trên tạp chí nữa.
Lan Huyên nhìn hai đứa trẻ mà trái tim như muốn tan chảy ra.
Lúc này Lục Đồng Quân đã gửi tin nhắn đến: “Lan Huyên, đang ở đâu đấy?”
Cả nửa ngày trời Lục Đồng Quân mới nhớ đến việc liên lạc với cô.
Trong lòng Lan Huyên cũng cảm thấy hơi giận nhưng cứ nghĩ đến việc Lục Đồng Quân vì cô mà đào ao, trồng sen thì cô lại thấy dễ chịu.
Lan Huyên nhắn lại cho anh: “Đang đi cùng với Hạ Lăng, bé Bảo và cô”
Sau khi cô gửi tin nhắn đi thì cả buổi sau Lục Đồng Quân mới nhắn lại một chữ: “Ừ”
Ừ?
Vậy là có ý gì?
Lan Huyên bĩu môi, đang định cất điện thoại vào thì Lưu Ngọc Nhơn đã nhắn tin đến, bảo cô đến công ty một chuyến, có một tài liệu cần cô phiên dịch gấp.
Là tiếng Bồ Đào Nha, công ty không có ai biết tiếng này cả, Lưu Ngọc Nhơn nhớ Lan Huyên biết nên đã gọi Lan Huyên về.
Lan Huyên giao hai đứa trẻ lại cho Trần Hương Thủy rồi lập tức lái xe đến tập đoàn Đại Lục.
Lúc đến bãi đỗ xe thì Lan Huyên đã nhìn thấy xe của Lục Đồng Quân được lái ra ngoài, cô định gọi anh nhưng xe đã chạy đi xa mất rồi nên cô cũng không gọi làm gì nữa.
Lan Huyên về đến công ty thì Lưu Ngọc Nhơn liền thở phào nhẹ nhõm, cô ta nói: “Lan Huyên, cuối cùng thì cô cũng đến rồi, cô mau dịch tập tài liệu này ra đi, tổng giám đốc Vương đang cần dùng đấy”
“Được” Lan Huyên liếc nhìn sơ một lược rồi nói: “Cho tôi một tiếng”
Tài liệu hơi nhiều nên cần có chút thời gian.
Lưu Ngọc Nhơn chau mày và nói: “Nhiều nhất cũng chỉ được bốn mươi phút thôi, Lan Huyên, vất vả cho cô rồi”
“Tôi thử xem” Lan Huyên cũng không nói thêm lời thừa thãi nữa mà bắt tay vào làm ngay.
Lưu Ngọc Nhơn đứng bên cạnh hỗ trợ cô.
Lan Huyên đã mấy ngày không đến công ty, mặc dù có rất nhiều người trong giới đã biết chuyện của Lan Huyên và Lục Đồng Quân nhưng các đồng nghiệp trong công ty thì vẫn còn chưa biết.
Hai tay Lan Huyên gõ trên bàn phím, cô tập trung tinh thần, đọc tài liệu nhanh nhất có thể.
Trần Hương Thủy dắt Hạ Lăng và Hạ Bảo đi dạo trung tâm mua sắm xong thì lại đi ăn vặt, ở cổng trung tâm thương mại, họ đã gặp Lý Thái.
Lý Thái lái xe máy với tốc độ nhanh, huýt gió với Hạ Bảo và nói: “Thấy xe máy của cậu ngầu không hả? Hay là để cậu đưa cháu đi hóng gió nhé?”
Hạ Lăng nhìn sang Hạ Bảo rồi nói: “Người đó là ai thế?”
“Em trai nuôi của dì Tô” Lần đầu tiên Hạ Bảo gọi Lan Huyên là dì, vì cậu bé sợ Hạ Lăng không hiểu được quan hệ của họ nên bất đắc dĩ mới phải gọi như thế.
“Chào cô.” Lý Thái chào hỏi Trần Hương Thủy rồi nói: sắc của cô tốt thật, vừa nhìn cứ ngỡ như con gái hai mươi”
“Cậu thật biết lấy lòng người khác” Trần Hương Thủy nghe vậy thì thấy rất mát dạ.
Lý Thái vỗ nhẹ lên xe máy rồi nói: “Bé Bảo, lên đây, cậu chở cháu đi một vòng nhé?”
Chính vào lúc đó, Hạ Lăng đột nhiên nheo mắt lại, cậu bé nhìn thấy có mấy người mặc áo đen ở cách đó không xa qua kính phản quang trên xe của Lý Thái. Họ mặc áo đen, quần đen, còn mang kính đen nữa.
lôm nay khí Hạ Lăng lập tức cảnh giác, lẽ nào là người của tổ chức Thiên Dạ biết cậu bé là người của Bóng Đêm nên đến để bắt cậu bé sao?
Lúc cậu bé ra khỏi đảo, lão Tiết đã từng nhắc nhở cậu bé nhiều lần, tổ chức Bóng Đêm có rất nhiều kẻ thù, thường xuyên bị truy sát cũng là chuyện bình thường.
Hạ Lăng luôn rất cẩn thận, chỉ thực hiện nhiệm vụ một lần với Hạ Đình mà thôi.
Hạ Lăng không hoảng loạn, cậu bé đi đến bên cạnh Lý Thái, nói với giọng ra lệnh: “Chú hãy đưa em cháu đi dạo một vòng rồi đưa thằng nhóc về.”
Cậu bé vừa dứt lời thì mấy người đó liền nhanh chân chạy đến, dáng vẻ hằm hằm, nói: “Giao hai đứa trẻ đó cho chúng tôi, đừng lo việc bao đồng”
Lý Thái và Trần Hương Thủy ngây mặt ra.
“Các người làm gì thế? Ban ngày ban mặc mà muốn bắt cóc trẻ con à?” Trần Hương Thủy bảo vệ hai cậu nhóc và nói: “Có biết tôi là ai không? Các người dám đắc tội với nhà họ Lục sao?”
“Cút qua một bên đi” Một người đàn ông mặc áo đen đẩy Trần Hương Thủy ra.
“Làm gì thế hả? Phản rồi phải không? Có ông nội Lý của bọn mày ở đây mà bọn mày còn dám ngông cuồng à?” Lý Thái thấy vậy thì bước xuống khỏi xe máy và nói: “Bọn mày hãy đợi đấy, tao gọi mấy anh em qua xử hết bọn mày, còn dám bắt người nữa chứ”
Lý Thái đang định gọi điện thoại thì một người đàn ông áo đen liền nhanh tay hất rơi điện thoại của anh ta, sau đó đá cho Lý Thái phải lùi về sau mấy bước.
“Bà nội nó, dám động đến tao à? Chán sống rồi chắc” Lý Thái xắn tay áo lên, định đánh nhau.
Hạ Lăng thấy tình hình không ổn, phía sau còn có mấy chiếc xe Volkswagen nữa, đối phương có rất nhiều người, còn có cả súng. Cậu bé lập tức kéo Lý Thái lại và nói: “Đánh gì mà đánh chứ, mau chạy thôi, lên xe đi”
Lý Thái cũng thấy đối phương có súng, nam tử hán không sợ thiệt trước mắt, anh ta xoay người, nhảy lên xe, Hạ Lăng cũng đưa tay qua xe, kéo lấy Hạ Bảo và nói: “Em trai, mau lên xe đi”
Hạ Lăng để Hạ Bảo ngồi ở giữa.
Tốc độ của ba người họ rất nhanh, chưa được mấy giây thì ba người họ đã ngồi hết lên xe.
“Lái xe đi đi, còn chần chừ gì nữa?” Hạ Lăng hét lên.
Lý Thái chạy thật nhanh ra khỏi ngõ ra phía trước mặt.
Tiếng súng dày đặc lập tức vang lên từ phía sau.
Lý Thái không dám quay đầu lại mà chỉ hét hớn: “Bây giờ bọn buôn người đều ngông cuồng đến vậy sao?”
Hạ Lăng thản nhiên trả lời một câu: “Lần đầu tiên, chắc là có thể”
Hạ Lăng đã từng luyện tập trong phòng huấn luyện nhưng đây là lần thực chiến đầu tiên của cậu bé.
Lý Thái suýt chút ói máu.
Lần đầu tiên?
Một đứa trẻ năm tuổi chơi súng thật đã đủ khiến người ta phải kinh ngạc rồi, phía sau còn có nhiều người đuổi theo như thế, tiếng súng dày đặc, trong tình thế sinh tử thế này, làm ơn đừng nói “chắc là”.