Chương 166: Cô Tô vung tiên như rác
Tân Nhã viên?
Trời má.
Hôm nay là ngày gì vậy, tống cổ một tình địch, lại xuất hiện thêm một cái.
Lan Huyên không hé răng nửa lời, đầu dây bên kia vẫn liên tục vang lên tiếng nói: “Đồng Quân, hôm nay em không khỏe lắm, anh có thể tới sân bay đón em không?”
Cũng không thể để cho cô ta độc thoại một mình như vậy được, Lan Huyên bèn hỏi: “Cô là Tân Nhã viên? Không phải cô đã chết rồi sao?”
Nghe thấy giọng nói của Lan Huyên, đầu dây bên kia lặng đi.
“Đúng, tôi là Tân Nhã viên, cô là ai?” Giọng nói của Tân Nhã Viên cực mềm mại uyển chuyển, là kiểu giọng khiến người nghe cảm thấy nhũn cả xương cả cốt.
Giọng điệu Lan Huyên vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn ẩn ẩn ý cười: “Lục Đồng Quân là người đàn ông của tôi, cô nói xem tôi là ai2”
Vừa nói dứt câu, Lục Đồng Quân cũng bước ra khỏi phòng tắm. Lan Huyên không thèm để ý Tân Nhã Viên ở bên kia điện thoại có phản ứng gì, cô trực tiếp ném điện thoại di động cho Lục Đồng Quân: “Tân Nhã Viên, hồng nhan tri kỷ của anh sống lại rồi”
Nhất thời Lục Đồng Quân cảm thấy vừa hoang mang vừa khó hiểu, anh cho rằng Lan Huyên đang nói đùa: “Lan Huyên..”
Lục Đồng Quân còn chưa nói hết câu, Lan Huyên đã xoay người lấy quần áo vào phòng tắm.
Điện thoại còn chưa cúp máy, Lục Đồng Quân cầm lấy điện thoại, nghe máy: “Ai đó? Trước mặt bạn gái của tôi mà nói hưu nói vượn gì..”
“Đồng Quân, là em, Nhã Viên, chẳng lẽ anh không nghe ra giọng của em sao?”
“Nhã viên? Thật là cô sao?” Đôi con ngươi của Lục Đồng Quân xoay một vòng: “Không phải cô đã chết rồi sao?”
Đúng là không phải người một nhà sẽ không vào cùng một cửa, câu hỏi của hai người giống nhau như đúc.
Sau một hồi trầm mặc, Tân Nhã Viên trả lời: “Đồng Quân, em đang ở sân bay…”
Trong phòng tắm, Lan Huyên bấu vào cửa, lổ tai dán sát lên cửa.
Lúc nãy khi ném di dộng cho Lục Đồng Quân, trông cô rộng lượng vậy đó, thế mà bây giờ lại ở đây lén lút nghe lén. Cho nên làm một người phụ nữ ấy à, chúng ta không nên già mồm cãi láo mới tốt.
Lan Huyên dán cửa một hồi lâu cũng không nghe thấy gì, cô lặng lẽ vặn tay nắm, mở he hé cánh cửa. Qua khe cửa cô nhìn thấy căn phòng trống trơn, bóng dáng Lục Đồng Quân đã biến mất.
Người đâu?
Dưới lầu truyền đến tiếng khởi động máy xe.
Lan Huyên bước đến ban công, vừa lúc nhìn thấy Lục Đồng Quân lái xe ra ngoài.
Trong lòng đàn ông, cuối cùng mối tình đầu vẫn chiếm giữ vị trí khó quên.
Trước kia Hồ Như Quỳnh mang một cái bụng bầu lớn, Lục Đồng Quân chẳng hề có chút phản ứng nào. Bây giờ Tân Nhã Viên chỉ gọi một cú điện thoại, Lục Đồng Quân đã ngay lập tức bật người chạy tới.
Trong lòng Lan Huyên cảm thấy có hơi khó chịu. Sau khi thay quần áo xong, Lan Huyên cầm chìa khóa xe, tiêu sái đi ra ngoài.
Thanh Bình hỏi: “Cô Tô không ăn cơm trưa ạ?”
“Không ăn” Lan Huyên tiếp tục bước, cô còn nói: “Nếu Lục Đồng Quân trở lại thì nói cho anh ta biết, mai này tôi sẽ không ở đây nữa”
Vừa bước tới cổng, Lan Huyên lại cảm thấy mình thật già mồm cãi láo, nói lại: “Thôi bỏ đi, đừng nói.”
Lan Huyên định tìm hai đứa con trai ăn cơm, gọi điện thoại xong mới biết Lý Thái đã dẫn Hạ Bảo ra ngoài chơi, còn Hạ Lăng thì vẫn đang ở phân bộ Bóng Đêm.
Lan Huyên chợt cảm thấy cô là một người cô đơn, bị người khác vứt bỏ.
An Nhã Hân cũng có hẹn với người khác rồi.
Ngay tại lúc Lan Huyên không biết tìm ai cùng dùng bữa, Tô Khánh Thành gọi điện tới: “Lan Huyên, ăn cơm chưa? Nếu chưa thì cùng cha ăn cơm nhé?”
“Ông nhắn địa chỉ qua điện thoại cho tôi đi” Lan Huyên sảng khoái đồng ý, Tô Khánh Thành thì lại cảm thấy bất ngờ. Trong đầu Tô Khánh Thành vốn đã chuẩn bị sẵn lời khuyên nhủ rồi, thế mà còn chưa kịp nói, Lan Huyên đã đáp ứng.
“. Được, cha lập tức nhắn địa chỉ cho con.” Tô Khánh Thành vui sướng trả lời.
Nửa tiếng sau, tại “Bếp Nhà Vườn”, Lan Huyên nhìn cái bàn đầy ắp đồ ăn, lại nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Tô Khánh Thành, cô hỏi: “Hôm nay ngày gì thế, sao lại đột ngột mời đứa con này đi ăn cơm? Còn cố ý chọn “Bếp Nhà Vườn” nữa chứ”
Một đoạn thời gian không gặp, Tô Khánh Thành có chút phát tướng, sắc mặt hồng hào, tươi tắn, xem ra cuộc sống dạo này cực kỳ thoải mái.
Tô Khánh Thành cười nói: “Chuyện của con và Lục Đồng Quân là chuyện ván đã đóng thuyền, là chuyện vui lớn, tất nhiên phải mở tiệc chúc mừng.”
Tuy Tô Khánh Thành không có tham dự tiệc mừng thọ của ông cụ Lục, nhưng chuyện xảy ra ở đó thì vẫn nghe ngóng được.
“Đừng nhắc đến anh ta trước mặt tôi” Mặt mày Lan Huyên lạnh xuống, vừa nhớ tới Lục Đồng Quân, trong lòng trào lên cơn tức không rõ nguyên do.
“Sao vậy? Hai đứa cãi nhau à?” Tô Khánh Thành là người từng trải, vừa nhìn đã biết là mấy chuyện giận hờn vu vơ của người yêu với nhau: “Lan Huyên, đôi khi con không thể muốn làm gì thì làm được. Lục Đồng Quân đường đường là người cầm quyền của nhà họ Lục ở thủ đô, ngay cả Hạ Lăng, Hạ Bảo cậu ta cũng đã nhận về rồi. Ân tình này khó lòng báo đáp, con nên biết chừng mực mới phải.”
“Sao ông lại nói đỡ cho anh ta?” Lan Huyên buồn bực không vui: “Ông mong ngóng được kết làm xui gia với nhà họ Lục nên mới nói đỡ cho anh ta chứ gì. Ông đừng quên, hai chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ, ông đừng mơ có thể đánh chủ ý lên nhà họ Lục, cũng đừng mơ có thể dùng danh nghĩa của tôi mà yêu cầu này kia với Lục Đồng Quân”
“Ai ui, bảo vệ người ta đấy à?” Tô Khánh Thành nở nụ cười: “Con yên tâm, cha đã nghĩ thông rồi. Cha sẽ không dùng danh nghĩa của con để yêu cầu nhà họ Lục cái gì hết, cha không còn mặt mũi làm vậy nữa”
Tô Khánh Thành vẫn tự hiểu được địa vị bản thân. Đoạn tuyệt quan hệ là do ông ta tự nói, nếu ông ta còn mặt dày dán lên nhà họ Lục, vậy mặt mũi càng mất sạch, không còn tí gì.
Thật ra chỉ cần Lan Huyên và Lục Đồng Quân yêu đương, Tô Khánh Thành không cần làm gì hết, bằng việc ông ta là cha ruột của Lan Huyên cũng đủ để ông ta thỏa sức lăn lộn trong cái vòng này.
Lan Huyên kinh ngạc quan sát Tô Khánh Thành, nhếch mép cười: “Mặt trời mọc đẳng tây sao? Sinh thời có thể nghe ông nói những lời này đúng là khó khăn quá’“
Lan Huyên rất đói bụng, cô không hề khách khí ngồi xuống, bắt đầu động đũa. Gần đây cô rất dễ đói, mới vừa ăn một đống hoa quả ở nhà họ Lục xong, giờ đã đói nữa rồi.
Tô Khánh Thành rót cho Lan Huyên một ly nước ngọt, còn mình thì uống rượu. Ông ta cảm thán: “Đã lâu hai cha con chúng ta không yên lặng ngồi ăn cơm cùng nhau như vầy. Trước kia Tân Huệ Mẫn thường thổi gió bên gối, đầu óc cha bị bà ta thổi cho hồ đồ rồi. Từ khi Tân Huệ Mãn đi khỏi, tai cha thanh tĩnh, đầu óc cũng thanh tỉnh. Mười năm nay là cha có lỗi với con”
Lan Huyên nghe những lời này, trong lòng có hơi xúc động.
Trước kia Tô Khánh Thành cư xử lạnh lùng với cô bao nhiêu, thì bây giờ lời này lại khiến cô cảm khái bấy nhiêu.
Lan Huyên nhìn chằm chằm Tô Khánh Thành một hồi, tóc Tô Khánh Thành đã bạc trắng không ít, ông ta đã già rồi.
Lan Huyên thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong khoảnh khắc đó, cô bỗng cảm thấy những oán hờn, ủy khuất đè ép cô mười mấy năm qua đã tan biến.
Tâm tình cô cũng trở lại bình thường.
“Chúng ta uống một ly đi” Lan Huyên rót cho mình một lý: “Hôm nay.
uống nước ngọt làm gì, phải uống rượu.”
Lan Huyên rót cho Tô Khánh Thành một ly đầy, cũng rót đầy ly mình: “Ông già, tôi muốn cảm ơn ông, cảm ơn ông không bán hai đứa con của tôi đi, cũng không giết chết bọn nó, để bọn nó có ngày trở về bên cạnh tôi Lan Huyên không hề có ý châm chọc gì cả, cô thật lòng biết ơn, biết ơn Tô Khánh Thành khi đó còn có chút lương tri.
Bản mặt già của Tô Khánh Thành xấu hổ không chịu nổi, ông ta trợn trắng mắt liếc Lan Huyên một cái, phụng phịu: “Nào có ai cảm ơn người khác như con, con là đang xem thường cha đúng không?”
Lan Huyên cười, khoác tay lên vai Tô Khánh Thành, ra vẻ anh em tốt: “Tôi thật lòng cảm ơn ông mà. Nào, cạn ly, hy vọng ông có thể thoát ly khổ ải, thoát khỏi Tân Huệ Mẫn”
Tô Khánh Thành trừng lớn hai mắt, cũng cười: “Đúng rồi, ngày con kết hôn, nhất định phải mời cha tới uống rượu mừng”
“Nhất định, nhất định.” Lan Huyên uống cạn một ly rượu đế, dạ dày nóng hừng hực lên: “Khà.”
Tô Khánh Thành cũng uống một hớp, hai cha con cạn hết ly này tới ly khác. Rượu vào bụng nhiều rồi, máy hát cũng được mở ra, vừa bật một cái là thao thao bất tuyệt.
phát hiện trời đã tối, bèn đứng bật dậy: “Thôi chết, trời tối rồi, tôi phải về nhà với con của tôi.”
Lan Huyên lảo đảo bước ra khỏi phòng ăn, Tô Khánh Thành thì nằm rạp ra ghế ngủ ngon lành.
Bước chân Lan Huyên phù phiếm, đi đường nghiêng ngả lảo đảo.
Đột nhiên, vừa quay người đã đụng phải một bức tường thịt.
Lan Huyên ngẩng đầu nhìn, nở một nụ cười mê trai: “Ái chà, anh trai từ đâu tới thế, trông thật tuấn tú phong độ nha. Bao nhiêu một đêm, tôi bao anh nguyên đêm.”