Chương 233: Một ngọn lửa của Tô Lan Huyên phá hủy tâm huyết của Lệ Quốc Phong
Lâu Yến Vy cảm thấy buồn cười: “Cô động đến người của tôi, lại muốn tôi không xen vào việc của người khác, đầu óc của cô bị cửa kẹp à?”
“Cô!” Tân Nhã Viên tức giận đến mặt đỏ tai hồng: “Trước đây lừa tôi ba trăm tỷ, món nợ này còn chưa tính toán với cô đấy. Nếu hôm nay cô đã tự đưa tới cửa, vậy đừng trách tôi”
“A, tiền đó là của cô à” Lâu Yến Vy ra vẻ ngạc nhi , đúng rồi, người đàm phán giá cả với cô không phải là tôi, là chị tôi. Chị ấy cho rằng trăm rưỡi tỷ là quá ít, dù thế nào cũng phải ba trăm tỷ. Nào biết cô… người ngốc nhiều tiền, chúng tôi đây đành miễn cưỡng tươi cười nhận lấy thôi.”
Tân Nhã Viên yêu cầu Lâu Yến Vy xử lý Tô Lan Huyên, chỉ nghĩ là dùng một đá giết chết hai con chim, nhưng không ngờ rằng Tô Lan Huyên không sứt mẻ chút nào, còn hai người này bắt tay với nhau ăn ba trăm tỷ của cô ta.
Tân Nhã Viên nghĩ đến khi bàn bạc giá cả, Tô Lan Huyên đang ngồi đối diện máy tính, mà cô ta lại giống như con hề nhảy nhót trong vở hài kịch, hét giá mua mạng của đối phương. Cô ta hoàn toàn bị hai người trêu chọc, lửa giận trong lòng dâng lên.
“Lâu Yến Vy, còn cả hai thằng ranh con này, hôm nay đừng ai trong các người nghĩ tới việc rời khỏi đây an toàn”
Nói xong, Tân Nhã Viên thổi còi, lập tức có mười mấy người từ phía sau đi lên, trên tay mỗi người đều cầm một cây gậy mềm.
“Đây là những tinh anh của Địa Sát, tôi thật muốn nhìn rốt cuộc cô lợi hại như thế nào” Tân Nhã Viên ra lệnh: “Lên”
Lâu Yến Vy nói nhanh: “Hạ Lăng Hạ Bảo, tránh sang một bên.”
Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa đã sẵn sàng chiến đấu, đúng lúc này, một vài ánh sáng trắng chiếu về phía bên này, mấy chiếc xe chạy về phía bên này.
Bỗng có người trong đám đông nói: “Cô cả, đó là người của Bóng Đêm: Vừa nghe lời này, vẻ mặt của Tân Nhã Viên trở nên căng thẳng, cô ta để lại một câu: “Lần này là các người may mắn” Sau đó, cô ta mang theo người của mình rời đi.
Lần này vẫn chưa đánh mà.
Lâu Yến Vy được lợi mà còn khoe mẽ: “Đi gì chứ? Ở lại đánh hai chiêu đi, vừa lúc bà cô đây đang ngứa tay”
Tân Nhã Viên dám tính kế một cách vụng trộm, nhưng cô ta không dám đối đầu trực diện với Bóng Đêm.
Sau khi làm Trần Hương Thủy bị thương, cô ta đã rất lo lắng đề phòng. Nếu dám lấy cứng chọi cứng với Bóng Đêm một lần nữa, thì cô †a và Lục Đồng Quân sẽ kết thúc.
Cô ta không thể theo bước chân của Tân Kiều Lam.
Hạ Đình đến, nhìn thấy Hạ Lăng và Hạ Bảo bình an vô sự, thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, hai đứa các con đúng là làm chú sợ chết khiếp. Hơn nửa đêm mà các con chạy tới đây làm gì vậy?
Mau trở về với chú đi, cô Tô và lão đại đang sốt ruột lắm rồi đó”
“Chú Hạ Đình, tụi con tới đây là để ngồi chờ người xấu. Chú xem đi, con và anh trai đã bắt được kẻ xấu rồi” Hạ Bảo rất tự hào, bấm vào ảnh trên điện thoại cho mọi người xem.
Hạ Đình đã nhìn thấy bức ảnh này qua điện thoại của Tô Lan Huyên rồi. Còn Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa cũng mới chạy tới, chỉ thấy chiếc xe vận chuyển hàng hóa đi, nhưng không thấy bóng dáng Lệ Quốc Phong, cho nên khi nhìn thấy ảnh chụp trên điện thoại, niềm tin trong lòng hai người bọn họ đã sụp đổ.
Tính tình hung bạo của Lâu Yến Vy làm sao có thể bình tĩnh được, sau khi giao Hạ Lăng và Hạ Bảo cho Hạ Đình, cô ta và Bạch Hồng Hoa lập tức trở về khách sạn Tứ Quý.
Hai người các cô đến khách sạn trước Lệ Quốc Phong một bước, đợi Lệ Quốc Phong ở cửa phòng.
Lệ Quốc Phong ra khỏi thang máy đi thẳng vào phòng khách sạn.
Khi nhìn thấy hai người đang dòm ngó ở cửa, ông ta sửng sốt một chút, sau đó lại bày ra sự ân cần của bậc bề trên như thường lệ: “Muộn như vậy rồi, hai người các cháu còn chưa ngủ à?”
Vẻ mặt Lâu Yến Vy không chút thay đổi: “Cậu cũng chưa ngủ mà?
Đã trễ thế này rồi mà cậu còn đi đâu vậy?”
“Đói bụng nên ra ngoài ăn khuya” Lệ Quốc Phong sờ sờ bụng: “Ăn no rồi, giờ mới về tới”
“Cậu thật là nhàn nhã đấy. Cậu ăn khuya ở đâu vậy? Hương vị thế nào? Cháu và Hồng Hoa tình cờ cũng đói nên muốn đi ăn chút”
“Muộn như vậy nên người ta đã đóng cửa rồi. Hôm nào cậu sẽ các cháu đi” Lệ Quốc Phong vừa nói vừa mở cửa: “Phải rồi, hai người các cháu đến đây tìm cậu có việc gì?”
Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa cũng đi theo vào phòng, Lâu Yến Vy cho Bạch Hồng Hoa một ánh mắt.
Bạch Hồng Hoa ngầm hiểu, trở chân đóng cửa lại.
Lệ Quốc Phong nhận ra có gì đó không ổn, quay đầu nhìn hai người: “Lâu Yến Vy, Hồng Hoa, hai người các cháu về phòng sớm nghỉ ngơi đi, cậu cũng mệt rồi.”
Từ khi hai người này đi theo vào khách sạn, Lệ Quốc Phong đã có cảm giác bị theo dõi.
Lâu Yến Vy không có đi ra ngoài, ngược lại nhấc một cái ghế qua rồi ngồi xuống: “Cậu, tối nay cậu có đi ăn khuya ở kho hàng đúng không?”
Nghe vậy, trong lòng Lệ Quốc Phong chùng xuống, trên mặt ra vẻ mờ mịt: “Kho hàng gì? Cậu không hiểu, con bé này, mau về phòng ngủ đi, cậu cũng mệt lắm rồi.”
“Không hiểu sao?” Lâu Yến Vy khoanh hai tay trước ngực cháu là do một tay cậu nuôi nấng, cậu biết tính tình của cháu mà. Có gì thì nói đó đi, giấu không được đâu. Tối hôm nay cậu đến kho hàng làm gì? Tất cả hàng hóa đều là của cậu, là cậu đã hãm hại Tô Hạo Trần”
Lâu Yến Vy đã nói rõ ràng như vậy, Lệ Quốc Phong không thể tiếp tục giả vờ nữa.
“Đúng là cậu có đến nhà kho, nhưng có một số việc cháu không hiểu đâu. Lâu Yến Vy, cậu sẽ không làm hại cháu. Về phần Hạo Trần, là do nó quá tham lam.”
“Cậu, Thiên Dạ cũng không làm chuyện thương thiên hại lý. Nếu cậu cứ làm như vậy thì chỉ có thể chôn vùi cả Thiên Dạ mà thôi” Phản ứng của Lâu Yến Vy có chút quá khích.
“Nào ai có tiên mà không kiếm đâu chứ. Lô hàng này trị giá ba nghìn tỷ. Chỉ cần vận chuyển hết, Thiên Dạ sẽ huy hoàng trở lại như ngày nào”
Lệ Quốc Phong cười điên cuồng: “Lâu Yến Vy, cậu sắp phát tài rồi, cháu phải nên cảm thấy vui mừng vì cậu mới đúng chứ”
Lâu Yến Vy khẽ nói: “Cậu, đừng vui mừng quá sớm”
“Ý cháu là gì?”
Lệ Quốc Phong đột nhiên có dự cảm chẳng lành, đúng lúc này điện thoại di động của ông ta vang lên, nhanh chóng bắt máy, một giọng nói lo lắng truyền đến từ đầu dây bên kia: “Lệ lão đại, hàng mất rồi, mất hết toàn bộ rồi”
“Sao lại biến mất? Có chuyện gì vậy?” Lệ Quốc Phong lập tức trở nên cáu kỉnh: “Hàng của tao đâu?”
“Cháy rồi, một ngọn lửa, cháy hết rồi” Người ở đầu dây bên kia điện thoại vội la lê ừa rồi cô Tô dẫn người đến chặn hàng lại, một ngọn lửa đốt cháy hết rồi”
Nghe tin Tô Lan Huyên đốt cháy hết hàng, Lệ Quốc Phong như phát điên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Lan Huyên!”
Từng lời nói chen ra khỏi kế răng đều thể hiện sự căm hận như muốn rỉa thịt nhai xương.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, điện thoại nhận được một video khác.
Trong video, Tô Lan Huyên đang cầm một cây đuốc, hàng hóa của ông ta đều chất thành đống giữa đường, có người đang đổ xăng lên đó.
Tô Lan Huyên ném ngọn đuốc vào hàng hóa, toàn bộ bốc cháy ngay lập tức.
“Không”
Cách màn hình, Lệ Quốc Phong gầm lên, cố gắng ngăn chặn nó.
Ba nghìn tỷ cứ thế bị thiêu rụi hết trong ngọn lửa.
Lệ Quốc Phong vô cùng tức giận, suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu.
Lâu Yến Vy lạnh lùng nói: “Cậu, chính cậu tự giải quyết cho tốt đi. Từ nay về sau, Lâu Yến Vy cháu và Thiên Dạ sẽ không còn quan hệ gì nữa”“
Lâu Yến Vy là một người quyết đoán, cô ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục làm việc cho Thiên Dạ nữa.
Đây là cô ta phóng khoáng, có gì nói đó, cũng sẽ không bao giờ bị vây hãm trong gông cùm xiềng xích của ơn dưỡng dục, nối giáo cho giặc.
Tha cho Lệ Quốc Phong một lần, coi như đã trả ơn dưỡng dục.
Bỏ lại lời này, Lâu Yến Vy trực tiếp rời đi.
Bạch Hồng Hoa đi phía sau, Lệ Quốc Phong gọi cô ta lại: “Hồng Hoa, ngay cả cháu cũng không tin chú? Muốn phản bội chú? Chú nuôi nấng cháu suốt bao nhiêu năm qua, chú cũng chưa từng đối xử tệ bạc với cháu. Tất cả những gì cháu có bây giờ đều là chú cho cháu”
“Lệ lão đại” Bạch Hồng Hoa khá rối rắm, một bên là người nuôi dưỡng mình, một bên là chị em sống chết có nhau, trong lòng giằng co.
Bạch Hồng Hoa đã chọn bỏ đi với Lâu Yến Vy.
Lâu Yến Vy đợi ở cửa thang máy, nhìn thấy Bạch Hồng Hoa đi tới, thở phào nhẹ nhõm: “Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ đứng về phía ông ta.”
“Chúng ta rất tốt mà, sẽ mãi mãi bên nhau” Bạch Hồng Hoa không phải là người giỏi bày tỏ tình cảm.
Huyên, cô cảm thấy vô cùng kỳ diệu.