Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 243: Lâu Yến Vy đánh người ta tới khóc rồi

Lục Đồng Quân không biết mộ phần của mẹ Tô Lan Huyên ở đâu, nhưng đơn giản thôi chỉ cần một người là biết.

Nhưng mà hỏi ai? Đương nhiên là hỏi người có hiệu suất cao nhất, Tô Khánh Thành rồi.

Lục Đồng Quân lập tức gọi cho Tô Khánh Thành, lúc này Tô Khánh Thành đang cúng bái ở trước mộ phần của Lệ Thu Uyển, ông ta cho rằng Tô Lan Huyên kết hôn rồi nên mới vội tới đây để đốt chút giấy tiền cho Lệ Thu Uyển, muốn nói cho Lệ Thu Uyển hay tin cũng nhân tiện trò chuyện với bà ấy một thể.Tô Khánh Thành hoàn toàn không hề hay biết chuyện Tô Lan Huyên đã bị bắt cóc.

Khi Tô Khánh Thành đang đốt tiền giấy thì chuông điện thoại đúng lúc vang lên, cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại là con rể.

Vào giây phút đó, Tô Khánh Thành có hơi bất ngờ sau đó bật cười nói với chuyện với mộ phần của Lệ Thu Uyển: “Thu Uyển, bà có thấy không, là con rể của chúng ta gọi điện đến đó. Tôi đốt cho bà một ít tiền để bà có thể mua bữa sáng mà ăn, tôi nghe điện thoại của con rể một lát đã”

Tô Khánh Thành không bắt máy ngay mà đợi thêm mấy giây để nâng giá của mình lên tránh bị người ta nói là mình quá nịnh bợ con rể, nếu để cho Lục Đồng Quân biết chuyện Tô Khánh Thành cố ý kéo dài thời gian trả lời điện thoại thì chắc sẽ tức đến xanh mặt cho mà xem.

Tô Khánh Thành canh thời gian khi cuộc gọi gần kết thúc mới vô cùng thận trọng mà nhấn nút trả lời: “Con rể, có chuyện gì mà con tìm cha sớm vậy?”

“Mộ phần của mẹ vợ nằm ở đâu vậy?” Lục Đồng Quân không thèm nói nhảm mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Mẹ của Tô Lan Huyên”

Tô Khánh Thành có hơi bực bội, mới sáng sớm vẫn chưa chào cha vợ một tiếng đã vội hỏi mẹ vợ đã chết rồi.

“Ở ngã tư Đồng Nhạc, con rể, con biết cha đang đốt giấy tiền vàng bạc ở nghĩa trang cho mẹ của Lan Huyên nên mới cố ý gọi điện thoại đến hỏi thăm đúng không?”

“Ông đang ở nghĩa trang?” Lục Đồng Quân có hơi sửng sốt.

“Đang ở đây, vừa mới tới thôi.”

Đúng là trùng hợp thật.

“Ông mau tìm chỗ trốn đi, tôi sẽ tới đó ngay bây gị Lục Đồng Quân lo Tô Khánh Thành sẽ bị dọa nếu biết chuyện Tô Lan Huyên bị bắt cóc nên mới không nói ra sự thật. Anh vội tính toán thời gian một chút, Lệ Quốc Phong dẫn theo Tô Lan Huyên chắc cũng sắp tới nghĩa trang rồi, lỡ như đụng phải Tô Khánh Thành thì sẽ rắc rối to.

Lục Đồng Quân nhanh chóng lái xe đến ngã tư đường Đồng Nhạc, Vạn Hoài Bắc đi cùng anh nói một câu: “Đúng là oan nghiệt mà, vậy mà Tô Khánh Thành cũng đang ở nghĩa trang.”

“Gọi điện bảo Hạ Đình đưa thêm vài người tập hợp tại nghĩa trang.”

“Được, may mà lần này chị dâu nhanh trí để lại manh mối, nếu không cũng không thể tìm được người nhanh như vậy”

Hai người bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi mà cứ gọi cô Tô cũng không thích hợp cho lắm, trong lòng của Vạn Hoài Bắc thì Lục Đồng Quân chính là anh cả, cho nên mới trực tiếp gọi Tô Lan Huyên là chị dâu.

Cùng lúc này ở bên phía Lâu Yến Vy, cô ta và Bạch Hồng Hoa đã đuổi kịp Ngô Anh Phàm, sau khi hành hung anh ta một trận thì tra hỏi tung tích của Lệ Quốc Phong, mặt mũi Ngô Anh Phàm bị đánh bầm dập gần như sắp khóc tới nơi: “Hai cái bà cô này, tôi chỉ biết được có nhiêu đó thôi, sau khi cha nuôi dẫn Tô Lan Huyên rời khỏi khách sạn thì tôi không còn biết bọn họ đi đâu nữa” Lâu Yến Vy xắn tay áo lên sau đó liếc nhìn Bạch Hồng Hoa: “Xem ra chúng ta vẫn chưa đủ mạnh tay, lên”

Năng lực thực chiến của Bạch Hồng Hoa rất mạnh, giơ tay túm lấy quần áo của Ngô Anh Phàm rồi nhấc tay đấm một quyền.

“A, đừng đánh vào mặt, đừng đánh vào mặt mà, làm vậy tôi sẽ trở mặt thật đó.”

“Vậy anh thử trở mặt cho tôi xem?” Lâu Yến Vy lấy ra một củ hành tây, với kỹ năng dùng dao điêu luyện cô đã nhanh chóng thái củ hành tây thành từng lát mỏng, mùi hành tây nồng nặc xông thẳng vào mũi khiến Ngô Anh Phàm có dự cảm chẳng lành: “Hai cô muốn làm gì?”

Lâu Yến Vy giả vờ ngây thơ mỉm cười: “Cho anh nếm trải chút mùi vị: Nói xong, Lâu Yến Vy đè Ngô Anh Phàm lại rồi nhét miếng hành tây vào trong mũi của Ngô Anh Phàm, sau đó lại chà mạnh quanh mắt anh †a vài cái.

Lần này Ngô Anh Phàm thật sự đã bật khóc, hai mắt của anh ta ửng đỏ như mắt thỏ còn nước mắt thì đầm đìa khắp mặt, miếng hành tây bỏ vào trong mũi cực kỳ khó chịu khiến cho việc hít thở cũng không mấy dễ dàng.

Chiêu này quá tàn nhãn rồi.

“Tôi nói, tôi nói là được chứ gì, tôi nghe cha nuôi nói muốn đi thắp nhang cho Lệ Thu Uyển, tôi đoán ông ấy sẽ đến nghĩa trang đó “

Bạch Hồng Hoa buồn cười, giơ ngón tay cái về phía Lâu Yến Vy: “Chiêu này học ở đâu vậy?”

“Học được từ Bé Bảo đấy, thật sự rất cay mắt đó” Lâu Yến Vy bĩu môi liếc nhìn Ngô Anh Phàm: “Ngoan ngoãn chịu nói sớm thì tốt rồi, như không lại ép bà đây dùng tuyệt chiêu mới chịu khai ra, đàn ông các anh đúng là đồ bối qua qua mà”

Ngô Anh Phàm nghe không hiểu nên hỏi theo bản năng: “Ý gì?”

“Rẻ tiền.”

Ngô Anh Phàm: “…”

“Bây giờ cô có thể lấy hành tay ra khỏi mũi của tôi được không?

Những chuyện tôi biết tôi đều đã nói hết rồi”

“Anh từng thấy tôi giữ lời hứa bao giờ chưa?” Lâu Yến Vy làm động tác như muốn ói: “Tốt xấu gì chúng ta cũng là người quen cũ, vậy mà anh chẳng hiểu tôi gì hết trơn”

Lâu Yến Vy nổi tiếng là một người làm việc hoàn toàn dựa theo tâm trạng, không thích tuân theo bất cứ kế hoạch nào.

Đột nhiên Lâu Yến Vy lại chuyển chủ đề: “Nếu anh nói hết mọi chuyện về Tô Hạo Trần cho tôi biết thì tôi sẽ tha cho anh một mạng, chắc chắn Lệ lão đại sẽ không thoát được đâu, một khi ông ta bị bắt thì Thiên Dạ sẽ là của anh, còn tôi và Hồng Hoa cũng sẽ rút lui. Thế nào, anh muốn thực hiện giao dịch này không?”

Đây đúng là một vụ mua bán rất có lời, nhưng mà…

Ngô Anh Phàm vẫn xoắn xuýt: “Tôi có tin cô được không? Hơn nữa cho dù không có các cô thì vẫn còn Lương Vân Sơn, cha của anh ta là một lão làng có không ít thân tín trong Thiên Dạ. Nếu cha nuôi của tôi mà xảy ra bất trắc gì thì tôi không còn chỗ dựa nữa rồi, trừ khi hai cô giúp tôi đoạt được Thiên Dạ.”

“Xem ra anh rất đắc ý đấy nhỉ?” Lâu Yến Vy cười lạnh một tiếng: “Anh còn đang ở trong tay tôi mà vẫn dám cò kè mặc cả với tôi đấy à, anh cho răng mình là con khỉ được trời phái xuống sao?”

Ngô Anh Phàm: “Câu này lại có nghĩa là gì nữa?”

Bạch Hồng Hoa nói: “Nực cười.”

“Hồng Hoa, cậu ở đây trông chừng anh ta một chút, tớ phải đến nghĩa trang một chuyến. À đúng rồi, khi nào nhàm chán quá thì cứ đem anh ta ra mà tiêu khiển, vẫn còn một cái chổi lông gà chỉ cần lướt qua lòng bàn chân một cái là ngứa ngáy khó tả, không sợ anh ta không khai.

Nếu anh ta vẫn không chịu nói thì vẫn còn một bao củ hành tây ở đăng kia, cậu lấy mớ củ hành đó làm mặt nạ, còn mù tạc thì để lau mắt cho.

anh ta, đảm bảo ngất ngây luôn”

Ngô Anh Phàm: “…”

Đến cả người đẹp lạnh lùng như Bạch Hồng Hoa cũng phải bật cười: “Được”

Nghĩa trang.

Tô Khánh Thành bị cuộc điện thoại của Lục Đồng Quân làm cho chẳng hiểu mô tê gì, ông ta đến thắp hương cho người vợ đã mất thì cần trốn cái gì chứ?

Tô Khánh Thành mỉm cười không thèm để ý, tiếp tục đốt tiền giấy vàng bạc cho Lệ Thu Uyển.

ở cổng nghĩa trang vào lúc này.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận