Trong giọng nói của Sở Lâm Minh tràn đầy trào phúng khinh thường. Sắc mặt cao quý hơn người của anh ta chẳng khác Tô Lan Ninh là mấy.
Tô Lan Huyên nhìn chằm chằm vào Sở Lâm Minh, giọng lạnh lùng: “Ở trước mặt Lý Thái, tôi cũng không thấy anh to mồm như thế nào đâu. Sở Lâm Minh, anh ấy dám vì tôi mà ra mặt đánh Lý Thái, anh dám không? Anh không dám đắc tội nhà họ Lý! Anh thậm chí không dám đắc tội cả Tô Lan Ninh!”
Sở Lâm Minh ngụy biện: “Anh chỉ suy nghĩ vì đại cục, chứ sính cái dũng của kẻ thất phu thì sao tính là bản lĩnh.”
Tô Lan Huyên bật cười: “Lần đầu tiên tôi thấy có kẻ nói nhát gan yếu đuối thành thoát tục như thế đấy.”
Sắc mặt Sở Lâm Minh không nhịn được, nhớ tới hôm đó mình cụp đuôi trước mặt Lý Thái, lại bị Tô Lan Huyên cười nhạo, anh ta thẹn quá thành giận: “Tô Lan Huyên, cô đã đắc tội nhà họ Lý, chắc chắn nhà họ Lý sẽ không tha cho cô. Chỉ cần cô chịu thua, tôi sẽ tìm cha tôi ra mặt, đến nhà họ Lý dẹp yên chuyện này giúp cô.”
“Sở Lâm Minh, ở trong lòng anh, tôi không bằng dã tâm của anh, anh cũng không thật lòng với tôi, đừng ở đó đóng vai thâm tình nữa. Anh chỉ không cam lòng thôi. Nếu tôi vì anh mà tìm chết thì có lẽ anh sẽ sung sướng lắm.”
Lời nói của Tô Lan Huyên đã đâm trúng tim đen của Sở Lâm Minh. Đúng là anh ta không cam lòng. Thoắt cái Tô Lan Huyên đã có bạn trai mới, khinh thường anh ta, sao anh ta có thể cam lòng? Anh ta yêu đương với Tô Lan Huyên một năm mà chưa được đụng vào một cái ngón tay của cô, Tô Lan Huyên xinh đẹp nhường này, sao anh ta cam tâm để người khác chiếm đoạt? Sở Lâm Minh đã tính toán hết rồi, với tình cảm mà Tô Lan Huyên dành cho mình, chỉ cần anh ta dỗ dành một chút thì chắc chắn sẽ khiến Tô Lan Huyên cam tâm tình nguyện làm bồ nhí chờ anh ta. Trái ôm phải ấp, hưởng thụ hai chị em tranh đấu vì mình, có người đàn ông nào không thích cuộc sống như thế?
Nhưng anh ta nào ngờ Tô Lan Huyên lại phủi sạch quan hệ với mình. Anh ta đã xem nhẹ Tô Lan Huyên. Bây giờ lại bị Tô Lan Huyên đâm trúng tim đen, sắc mặt Sở Lâm Minh rất khó xem. Thế nên anh ta không tiếp tục tự hạ mình trước mặt Tô Lan Huyên nữa.
“Tô Lan Huyên, cô có nhan sắc khiến đàn ông say mê, cũng có đầu óc thông minh khiến đàn ông bội phục. Chỉ tiếc là cô không có chỗ dựa, ở thủ đô này, không có chỗ dựa thì chẳng là cái đinh gì hết.” Sở Lâm Minh cười khẩy: “Cô lựa chọn đi theo tôi hưởng thụ vinh hoa phú quý hay là sống nghèo khổ với thằng thất bại kia? Cô chỉ có một cơ hội thôi.”
Tô Lan Ninh không xinh đẹp bằng Tô Lan Huyên, đầu óc cũng thua xa Tô Lan Huyên. Loại người như Tô Lan Ninh phù hợp làm vợ nhất. Còn Tô Lan Huyên thì phù hợp làm cánh tay đắc lực cho đàn ông, giúp đàn ông như hổ thêm cánh.
Tô Lan Huyên không hề do dự: “Hy vọng sau này cậu Sở đừng quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của tôi với bạn trai tôi nữa.”
Bỏ lại câu này, Tô Lan Huyên xoay người đi xuống du thuyền. Nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Lan Huyên rời đi, ánh mắt Sở Lâm Minh lướt qua đen tối, hộp quà đều bị anh ta bóp biến dạng.
“Tô Lan Huyên, cô sẽ hối hận.”
Tô Lan Huyên chẳng buồn ngoái đầu lại. Cô sẽ không hối hận. Cô chỉ hối hận vì không thấy rõ bộ mặt thật của Sở Lâm Minh sớm một chút.
Tô Lan Huyên vừa lên bờ thì đột nhiên bến tàu sáng ngời, mười mấy chiếc siêu xe chạy tới. Tô Lan Huyên nghi hoặc, dựa vào trực giác vội né tránh sang một bên. Mười mấy chiếc siêu xe dừng lại, mấy chục vệ sĩ bước xuống xe, trận thế rất lớn. Cuối cùng là một người đàn ông trung niên bước xuống xe hơi, ngay lập tức có vệ sĩ tiến lên bung dù cho ông ta.
Lúc này trời không đổ mưa cũng không có nắng gắt, đêm hôm khuya khoắt thế này, Tô Lan Huyên không rõ tại sao vệ sĩ lại phải bung dù. Chỉ vì làm màu thôi ư?
Tô Lan Huyên khom lưng trốn sau thùng đựng hàng trên bến tàu, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, cảm thấy hơi quen quen. Tô Lan Huyên chợt nhớ ra, người này chẳng phải là phó lãnh đạo của nhà họ Lục, Lục Tử Việt hay sao?
Cô từng thấy ông ta trong tiết mục thăm hỏi trên TV. Đồn rằng người cầm quyền của nhà họ Lục là cậu Lục gặp tai nạn giao thông bị què chân hủy dung, không còn sống được bao lâu, Lục Tử Việt chính là người có khả năng tiếp quản nhà họ Lục nhất.
Gia tộc nhà họ Lục này rất phức tạp. Dòng dõi anh cả chỉ có một mình cậu Lục là con trai, nếu anh ta chết thật thì chắc chắn sẽ bị chi thứ nuốt chửng. Mà anh hai Lục Tử Việt là người có dã tâm lớn nhất.
Tô Lan Huyên biết không nhiều, nhưng không phải chẳng biết gì. Gia tộc nhỏ còn tranh giành ích lợi tới nỗi đỏ mặt tía tai, huống chi là gia tộc lớn như nhà họ Lục, càng tranh đấu tới mức mày chết tao sống. Trận thế lớn dường này chắc chắn là sắp có việc lớn xảy ra, Tô Lan Huyên chỉ muốn mau chóng trốn đi để tránh bị vạ lây.
Tô Lan Huyên nhìn chung quanh, muốn rời đi hơi khó. Lối ra đều bị người của Lục Tử Việt canh giữ. Bây giờ cô chỉ còn cách chờ đám người này đều rời đi.
Đúng lúc này, một chiếc du thuyền chạy tới bến tàu, mấy chục công nhân lần lượt xuống thuyền, khiêng hàng hóa lên tàu. Vừa chứa hàng xong thì từ đằng xa đã vang lên tiếng còi báo động inh ỏi. Lục Tử Việt quay đầu nhìn lại, vẻ mặt khẩn trương: “Ai tiết lộ tin tức?”
Thuộc hạ bên cạnh nói: “Ngài Lục, ngài đi trước đi, không thì sẽ trễ mất.”
“Lô hàng này không thể lọt vào tay cảnh sát!” Lục Tử Việt lập tức kêu người đi tiêu hủy hàng hóa. Lô hàng này trị giá mấy trăm tỷ, trái tim Lục Tử Việt đều đang rỉ máu.
Thừa dịp người của Lục Tử Việt rối ren, Tô Lan Huyên cong lưng mau chóng đi ra, lỡ cảnh sát thật sự đến nơi thì cô giải thích cũng không rõ ràng. Lục Tử Việt trông rất sợ hãi, còn dứt khoát tiêu hủy lô hàng, chắc chắn là có vấn đề.
Tô Lan Huyên khẩn trương tim đập thình thịch. Sau khi ra khỏi bến tàu, cô nhanh chân bắt đầu chạy. Nhưng chạy chưa được bao xa thì Tô Lan Huyên chợt phản ứng lại, trên đường cô tới đây làm gì thấy xe cảnh sát? Vậy thì tiếng còi báo động vừa rồi là gì?
Cô đang suy nghĩ thì tiếng đánh nhau truyền đến từ chỗ bến tàu.
Đánh nhau? Lục Tử Việt đánh nhau với ai? Tóm lại không liên quan tới cô. Tô Lan Huyên nhanh chóng đi về phía đường quốc lộ, muốn bắt taxi. Đột nhiên một chiếc xe lao ra từ phía bến tàu, đằng sau có một chiếc xe bám theo, tốc độ của cả hai chiếc xe đều rất nhanh. Tô Lan Huyên nhìn mà hết hồn. Hai chiếc xe vừa chạy không bao lâu thì cô lại nghe thấy tiếng va chạm kịch liệt.
Tông xe! Tô Lan Huyên vội chạy qua đó, cả hai chiếc xe đều lật ngửa, thân xe đều bị đâm đến biến dạng. Tô Lan Huyên vô cùng khiếp sợ. Mà lúc này, một người chui ra từ trong xe.
Lục Đồng Quân cầm chống nạng đứng lên, mặt nạ vết sẹo dưới ánh trăng trông càng đáng sợ. Lục Đồng Quân không phải vẫn còn nguyên vẹn, cánh tay anh chảy máu, máu tươi thấm ướt vải áo thành màu đỏ tươi. Tô Lan Huyên kinh ngạc: “Cậu… cậu Lục.”
Lục Đồng Quân nhìn về phía Tô Lan Huyên. Không chờ anh lên tiếng, lại có xe đuổi theo.
“Đi!” Lục Đồng Quân kéo Tô Lan Huyên chạy vào trong rừng cây bên cạnh. Tô Lan Huyên ngu người, cô cũng không biết tại sao mình lại chạy cùng anh ta. Đến khi cô phản ứng lại thì hai người đã chạy vào sâu trong rừng. Mà cậu Lục bị què trong lời đồn chạy còn nhanh hơn cô, giống người què ở chỗ nào?
Tô Lan Huyên thở hồng hộc: “Tôi chạy hết nổi rồi…”
Lúc này hai người mới dừng bước, người đằng sau không tiếp tục đuổi theo. Tô Lan Huyên đỡ thân cây thở hổn hển, hòa hoãn một lát mới nhìn về phía người đàn ông trước mắt, tầm mắt tập trung trên đùi Lục Đồng Quân: “Chân của cậu Lục… lành lặn rồi à?”
Lục Đồng Quân nhúc nhích hai chân, khập khiễng đi mấy bước: “Lại bị què nữa rồi.”
Tô Lan Huyên: “…” Giả vờ hơi có lệ rồi đấy nhé, cho rằng cô là con nít lên ba hả? Tô Lan Huyên cảm thấy người đàn ông trước mắt này rất tà tính, vẫn là bạn trai mình dịu dàng hiền lành.
“Sao cậu Lục lại ở bến tàu?” Tô Lan Huyên hỏi: “Người lúc nãy đánh nhau với Lục Tử Việt là cậu Lục hả?”
Theo lời đồn thì hai chú cháu này bất hòa, xem ra là sự thật. Từ mức độ thân xe bị hư hỏng có thể thấy được đối phương muốn dồn người ta vào chỗ chết. Tô Lan Huyên không khỏi nhớ tới chuyện người cầm nguyền nhà họ Lục đã bị què chân hủy dung sau một vụ tai nạn giao thông, chẳng lẽ vụ tai nạn đó là…
“Cậu Lục, chẳng lẽ vụ tai nạn giao thông lần trước cũng là do Lục Tử Việt gây ra?”
Dưới lớp mặt nạ, khóe miệng Lục Đồng Quân cong lên: “Cô Tô rất thông minh. Vừa rồi cảm ơn ân cứu mạng của cô Tô, không thì tôi sẽ thật sự chết trong vụ tai nạn khi nãy.”
“Tôi ư? Tôi có làm gì đâu?” Tô Lan Huyên ngẩn người.
Lục Đồng Quân nghiêm trang nói: “Lúc nãy tôi ở trong xe thấy cô Tô, vô cùng kinh diễm, bị phân tâm nên vừa lúc tránh thoát góc độ va chạm chí mạng của chiếc xe kia, thế nên mới nói cô Tô đã cứu mạng tôi.”
Khóe miệng Tô Lan Huyên co giật. Lý do này nghe thật gượng ép, nhưng lời nói kế tiếp của anh càng khiến Tô Lan Huyên khiếp sợ.
“Ơn cứu mạng của cô Tô, Lục mỗ tôi không có gì báo đáp, tiền bạc thì quá tục tĩu, vàng bạc châu báu cũng là sỉ nhục cô Tô, nghĩ tới nghĩ lui, tôi chỉ có thể lấy thân báo đáp, cưới cô Tô làm vợ. Cô thấy thế nào?”
Tô Lan Huyên cả kinh trợn tròn mắt: “Anh làm thế không phải là trả ơn, trả thù mới đúng! Tôi chính là kẻ tục tĩu đây! Hay là cậu Lục cho tôi tiền hay vàng bạc châu báu gì đó đi.” Cô thà bị vàng bạc châu báu sỉ nhục còn hơn!
Dưới lớn mặt nạ, ý cười trên môi Lục Đồng Quân càng sâu sắc. Cô nhóc này thật không thể trêu đùa.
“Cô Tô không muốn gả vào nhà họ Lục là vì thằng nhãi Sở Lâm Minh kia hả?” Lục Đồng Quân lạnh giọng: “Vừa rồi tôi nhìn thấy cô Tô với Sở Lâm Minh ăn bữa tối ánh nến trên du thuyền, rất lãng mạn, xem ra cô Tô cũng là loại người chân trong chân ngoài. Lúc trước còn bảo chỉ gả cho bạn trai, thoáng cái đã hẹn hò với người khác sau lưng bạn trai.”
“Ai hẹn hò? Tôi tới đây chỉ để nói rõ ràng với Sở Lâm Minh.” Tô Lan Huyên cũng không biết tại sao mình lại giải thích, tóm lại trong lòng cô có cảm giác sợ hãi bị Lục Đồng Quân hiểu lầm.
Lục Đồng Quân ho khan một tiếng. Anh đương nhiên tin tưởng Tô Lan Huyên, không thì lúc nãy anh đã xông lên rồi, anh chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.
Cánh tay Lục Đồng Quân còn đang đổ máu. Anh tựa vào thân cây ngồi xuống, khẽ híp mắt: “Nhà họ Lục giống như hang hổ ổ sói, cô Tô không muốn gả cũng chẳng có gì đáng trách. Không thì ai biết khi nào một kẻ sống vất vưởng như tôi sẽ mất mạng?”
Mặt nạ có sẹo của Lục Đồng Quân được chế tạo bằng chất liệu đặc thù, người khác sẽ không thể phát hiện đó là vết sẹo giả. Chỉ cần dán mặt nạ này lên thì vết sẹo sẽ rất dữ tợn đáng sợ, khiến người ta không dám đối diện. Lúc trước Tô Lan Huyên cũng sợ hãi, nhưng bây giờ cô lại không sợ, ngược lại còn cảm thấy đau lòng.
“Khi đó anh đau lắm đúng không? Anh chống đỡ nhà họ Lục vất vả lắm nhỉ?”
Thấy bầu không khí chung quanh Lục Đồng Quân tràn đầy cô đơn tịch mịch, lồng ngực Tô Lan Huyên lại nghẹt thở. Dung nhan bị hủy hoại hết, lại không còn sống lâu, còn phải giả vờ bị què, có thể thấy nhà họ Lục thật sự là hang hùm ổ sói. Vị trí người cầm quyền nhà họ Lục không dễ ngồi chút nào.
Nghe vậy, trái tim Lục Đồng Quân run lên, mở mắt ra, trong đôi mắt tràn đầy Tô Lan Huyên.
Người yêu của anh đang đau lòng vì anh.
Trong vụ tai nạn giao thông lần trước, Lục Đồng Quân thực sự suýt mất mạng.
Tô Lan Huyên khom lưng kiểm tra vết thương trên cánh tay Lục Đồng Quân. Vết thương rất sâu, giống như bị dao chém trúng.
“Họ có đông người như thế, anh không biết trốn hay sao vậy? Tại sao lại đối mặt với họ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!