Nhìn danh sách được công bố gồm có Tô Lan Huyên, Tần Kiều Lam!
Tô Lan Huyên trúng tuyển, đây là chuyện nằm trong dự đoán của mọi người, nhưng còn người tên Tần Kiều Lam này lại khiến người khác cảm thấy khó hiểu.
Thái Thu Tâm hỏi: “Tô Lan Huyên, công ty chúng ta còn có cả người tên Tần Kiều Lam này nữa à? Nằm ở bộ phận nào, sao chị lại không biết nhỉ?”
Không sai, không một ai biết được người còn lại trúng tuyển này là ai, cũng chưa có ai từng gặp người này.
Không phải nhân viên công ty mà lại mượn vị trí nhân viên công ty để trúng tuyển vào tổng bộ tập đoàn Đại Lục.
Hiển nhiên là khiến người khác phải sinh ra nghi ngờ về cô Tần Kiều Lam này là ai.
Tô Lan Huyên lắc đầu, cô cũng không biết, thậm chí chưa nghe nói qua.
Đột nhiên cô nhớ đến những lời mà Trang Hồng Nhung nói trước đây, có một vị trí dự bị, chẳng lẽ chính là Tần Kiều Lam này?
Nhìn ba chữ “Tần Kiều Lam”, ngực Tô Lan Huyên vô cớ dâng lên một cảm giác muộn phiền, rất khó chịu.
Bắt đầu từ ngày mai, Tô Lan Huyên cũng không cần tới đây đi làm nữa, nội dung công việc hôm nay chính là bàn giao công việc trên tay.
Công tác mấy năm ở nơi này, vẫn còn cảm giác không nỡ rời đi.
“Lan Huyên à, sau này em đến tổng bộ bên đó rồi cũng đừng quên chị, phải nhớ đến chị đó nha.” Thái Thu Tâm ôm chầm lấy Tô Lan Huyên.
“Được.” Tô Lan Huyên mỉm cười: “Nếu có chuyện tốt, nhất định sẽ không quên chị.”
“Chị em tốt.” Thái Thu Tâm cười: “Đi, đêm nay đi chúc mừng em.”
Tô Lan Huyên đang định mở miệng thì điện thoại đột nhiên reo lên.
Là một tin nhắn Zalo.
Lục Đồng Quân gửi tới, hẹn cô tám giờ tối, gặp ở quán ăn Bạch Minh.
Chuyện gì nên tới cuối cùng rồi sẽ tới.
Tô Lan Huyên do dự nhắn lại một chữ: Được!
“Sao thế, bạn trai hả?” Thái Thu Tâm hỏi.
“Ừm.” Tô Lan Huyên gật nhẹ đầu, cười nói xin lỗi: “Anh ấy hẹn em tối nay đi ăn cơm.”
Thái Thu Tâm bùi ngùi, trêu ghẹo cô: “Ài, hâm mộ em quá đi mà, đúng thật là cuộc đời lên hương rồi, tình yêu và sự nghiệp đều bội thu, không thể không khiến người khác hâm mộ được.”
“Số Hoa Mai của chị cũng sắp rồi đấy.” Tô Lan Huyên giương môi cười một tiếng: “Bàn giao công việc xong rồi, thôi em đi trước.”
Tô Lan Huyên cảm thấy, cô và Lục Đồng Quân đúng là nên gặp một lần, nói chuyện cho rõ ràng.
Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.
Đau dài không bằng đau ngắn, chia tay cũng không có gì to tát.
Tô Lan Huyên về phòng thuê thay quần áo trước, trang điểm nhẹ nhàng, làm đủ công tác chuẩn bị tâm lý, lúc này mới đi đến quán Bạch Minh.
Màn đêm buông xuống.
Đèn đuốc sáng trưng.
Khi Tô Lan Huyên đến, Lục Đồng Quân đã tới trước.
Hôm nay quán rất vắng vẻ, không có khách, Lục Đồng Quân đặt trước phòng bao, gần cửa sổ, tầm nhìn rất tốt, bao quát cả Thủ đô vào tầm mắt.
Lục Đồng Quân rất có phong độ thân sĩ, thay Tô Lan Huyên kéo ghế ra: “Đói bụng không, gọi món trước đi.”
“Vẫn chưa, không cần vội.”
Tô Lan Huyên cười cười, nhìn Lục Đồng Quân trước mắt. Nói thật, cô thật đúng là tìm không ra Lục Đồng Quân có chỗ nào không tốt, nhất là bề ngoài này, nói vạn người chọn một cũng không hề quá.
Nếu như thật sự cãi nhau, chỉ cần nhìn khuôn mặt mỹ nhan thịnh thế này, có lẽ tức giận cũng sẽ bay biến đi hết.
Tô Lan Huyên trước khi tới đã suy nghĩ rất nhiều lời trong đầu, cuối cùng vẫn là lựa chọn cách vừa trực tiếp lại đơn giản.
“Lục Đồng Quân, chúng ta chia tay đi.”
Tô Lan Huyên nhìn Lục Đồng Quân bằng ánh mắt bình thản, nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
Đối với chuyện tình cảm, Tô Lan Huyên chưa từng dây dưa dài dòng.
Cô có thể cắt đứt quan hệ với Sở Lâm Minh thì cũng có thể hợp được tan được với Lục Đồng Quân.
Có lẽ sẽ khổ sở, sẽ hối hận, thế nhưng bây giờ cô biết rất rõ bản thân mình đang làm gì.
Trong mối tình cảm này, cô tự ti, mà một tình yêu không ngang bằng thì tiếp tục bằng cách nào được đây?
Chẳng bằng giải quyết dứt khoát, nhanh chóng.
Vẻ mặt Lục Đồng Quân ngây ra, anh bị nói lời chia tay?
Tối hôm qua anh đã nhận ra được cảm xúc của Tô Lan Huyên có gì đó không đúng, nhưng hai chữ chia tay này nói ra từ miệng Tô Lan Huyên vẫn khiến anh kinh ngạc.
Nếu để cho người khác biết chuyện đường đường là người cầm quyền nhà họ Lục nơi Thủ đô mà bị chia tay, bị đá, vậy thì đúng thật là là chuyện cười quốc tế, không một ai có thể tin được.
Thế nhưng đây cũng là sự thật.
Sau khi Lục Đồng Quân kinh ngạc trong phút chốc, nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, ánh mắt sâu thẳm nheo lại: “Lý do.”
Tự dưng bị đá, cho dù là ai cũng sẽ hỏi lý do.
Tô Lan Huyên cũng đã nghĩ xong lí do thoái thác, cô không còn muốn tính toán lừa gạt hay lấy cớ nữa mà nói thẳng: “Anh đã xem tin tức hôm nay chưa? Tối hôm qua có người làm loạn tại bữa tiệc giới thiệu người thân, tung tin đồn nhảm em chưa lập gia đình đã sinh con, thật ra đây không phải tung tin đồn nhảm, năm năm trước, đúng thật là em đã từng sinh con.”
Nói xong một hơi, Tô Lan Huyên có cảm giác như trút được gánh nặng, cũng không khó như trong tưởng tượng.
Mặc dù Lục Đồng Quân cũng hiểu lầm, nhưng chính tai nghe Tô Lan Huyên thừa nhận, cũng vẫn khó có thể chịu được mà kinh ngạc.
Trước khi Tô Lan Huyên mở miệng, anh đã nghĩ cho dù Tô Lan Huyên có đưa ra lý do gì, anh đều sẽ bác bỏ đi, không đồng ý chia tay. Thế nhưng chưa lập gia đình mà sinh con, anh lại không tìm được bất kì lý do nào để bác bỏ.
Tô Lan Huyên đã từng sinh con, ngay từ đầu cô đã lừa dối anh.
Cũng tức là nói vết máu trên ghế ngồi đại diện cho lần đầu tiên đó cũng là giả.
Trên mặt Lục Đồng Quân thoáng hiện lên vẻ phẫn nộ.
Tô Lan Huyên âm thầm thở phào, giọng nói mang vẻ nhẹ nhõm: “Em thừa nhận ngay từ đầu đã lừa anh, mà ngay từ đầu em cũng chỉ muốn cùng anh thử một chút mà thôi, cũng không có dự định lâu dài, cũng không nghĩ tới chuyện kết hôn gì hết. Trải qua một khoảng thời gian ở chung, em cảm thấy chúng ta không quá phù hợp, cho nên chia tay đi.”
Gặp gỡ là Tô Lan Huyên nói.
Chia tay cũng là Tô Lan Huyên nói.
Vẻ mặt Lục Đồng Quân trầm xuống, bàn tay siết thành quyền, cực kỳ cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Lời Tô Lan Huyên nói ra đã đến mức này, anh còn có thể nói gì đây?
Tô Lan Huyên cố gắng cong khóe môi mỉm cười, lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt Lục Đồng Quân khó nhìn đến vậy.
“Lục Đồng Quân, em biết em đã khiến anh chịu thiệt, nhưng chuyện tình cảm cũng không thể miễn cưỡng được. Bữa cơm hôm nay coi như bữa cuối cùng trước khi chia tay, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, bữa này em mời.”
Tô Lan Huyên lấy tín vật đính ước mà Lục Đồng Quân tặng trước đây, còn có cả vòng tay Trần Hương Thủy tặng cũng lấy ra đưa cho Lục Đồng Quân: “Hi vọng anh có thể gặp được người thực sự phù hợp với bản thân.”
Thái độ thản nhiên của Tô Lan Huyên làm cho lửa giận trong lòng Lục Đồng Quân từng lớp từng lớp cháy bùng lên.
Hay cho đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.
Lục Đồng Quân đột nhiên đứng lên, ánh mắt lóe lên nhìn chằm chằm vào Tô Lan Huyên: “Không cần, anh cũng không tính là chịu thiệt thòi, không ai thua thiệt.”
Tô Lan Huyên hiểu, hai người cũng từng ngủ hai lần, Lục Đồng Quân đúng là không thiệt.
“Vậy là anh đồng ý chia tay rồi sao?”
“Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.”
Anh đường đường là người cầm quyền nhà họ Lục, bị đá đã rất mất thể diện. Còn đổ thừa không phân biệt được hay chơi xấu thì cũng không phải là tác phong của anh.
Câu “Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay” đó dường như là Lục Đồng Quân thốt ra từ trong kẽ răng.
Tô Lan Huyên ngẩn người, khõe miệng khẽ giật, bữa cơm này còn chưa kịp ăn, hai người đã tan rã trong không vui.
Tô Lan Huyên ngồi một mình trong phòng một hồi sau mới rời đi.
Chuyện hai người chia tay rất nhanh đã bị Vạn Hoài Bắc biết.
Vạn Hoài Bắc biết được vẫn là Tô Lan Huyên nói lời chia tay trước, lúc ấy rất kinh ngạc.
Xin lỗi chứ.
Lục Đồng Quân bị đá rồi?
Người cầm quyền nhà họ Lục – Lục Đồng Quân bị đá rồi?
Vạn Hoài Bắc phải mất lúc lâu mới hoàn hồn, mắt liếc nhìn Lục Đồng Quân đối diện đang yên lặng uống rượu, định chuốc say bản thân.
“Lão đại, anh và cô Tô chia tay thật rồi à? Vì sao vậy?”
Chuyện này quá đột ngột.
Lục Đồng Quân ưu tú như vậy, không nên bị đá chứ.
Lục Đồng Quân đương nhiên là không nói ra được chuyện Tô Lan Huyên chưa lập gia đình đã sinh con, cũng không nói ra được từ đầu tới cuối Tô Lan Huyên đều chưa từng nghiêm túc đối với mối tình cảm này.
Chưa lập gia đình đã sinh con còn lừa dối, Lục Đồng Quân tức giận, nhưng so với thái độ mà Tô Lan Huyên đối với mối tình cảm này lại càng khiến anh tức giận hơn.
Lục Đồng Quân uống cạn hết chén này sang chén khác, vẻ mặt luôn rất khó chịu, mang bộ mặt người lạ chớ gần.
“Lão đại, chẳng lẽ là cô Tô làm con gái nuôi nhà họ Lý, xem thường anh là tài xế? Hay là anh cứ nói cho cô Tô về thân phận người cầm quyền nhà họ Lục cho cô ấy biết đi, cô ấy sẽ đổi ý ngay lập tức.”
Lục Đồng Quân lạnh lùng liếc Vạn Hoài Bắc một cái.
Vạn Hoài Bắc thức thời nói: “Lão đại, uống uống uống, em uống với anh, không say không về.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!