Thần tiên đánh nhau.
Gặp họa thường thường là tôm tép.
Ông chủ vừa tới một cái, công việc trên tay Tô Lan Huyên cũng nhiều hơn.
Mọi người cũng đều nơm nớp lo sợ, rất sợ bị phạm sai lầm.
Ông chủ lớn nhất và ông chủ lớn thứ hai chiến tranh, không cẩn thận thì những nhân viên vô tội như bọn họ có thể sẽ bị đem ra chặt đầu.
Hôm nay không ai dám về sớm cả, đến lúc tan làm mọi người đều vẫn đang trên cương vị tiếp tục công việc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đã sắp đến bảy giờ tối.
Tô Lan Huyên nhìn công việc chất như núi trên bàn, than phiền nói: “Những tài liệu này dịch đến ngày mai cũng không dịch xong.”
“Dù là dịch đến sang năm, cũng phải mau dịch đi, ông chủ lớn đang chờ đấy.”
Cấp trên Lưu Ngọc Nhơn đột nhiên xuất hiện ở sau lưng.
Ngược lại Tô Lan Huyên không phải là sợ công việc nhiều, mà là Hạ Bảo thì phải làm sao đây?
Cô tạm thời gửi Hạ Bảo ở nhà trẻ, sáu rưỡi chiều phải đi đón, bây giờ đã quá giờ lâu rồi, giáo viên nhà trẻ cũng đã nhắn tin thúc giục cô rồi.
Lòng Tô Lan Huyên như lửa đốt.
Cô không muốn làm thêm giờ cũng rất dễ, cô là con gái nuôi của Lý Kính Hòa, cho dù có trốn việc cũng không sao, nhưng cô cũng không có ý định dựa vào nhà họ Lý để chuộc lợi.
Giáo viên nhà trẻ gọi điện tới, Tô Lan Huyên nhìn số trên điện thoại liền nói với Lưu Ngọc Nhơn: “Giám đốc Lưu, tôi có thể xin nghỉ nửa tiếng không? Tôi sẽ quay lại sớm, tôi hứa sẽ xử lý xong công việc của mình trong tối nay trước khi tan làm.”
Sau khi Tô Lan Huyên tới trụ sở chính, đây là lần đầu tiên xin nghỉ, cũng không tỏ vẻ tiểu thư gì đó, làm việc chung với các đồng nghiệp cũng không tệ lắm.
Giám đốc Lưu cũng không làm khó Tô Lan Huyên: “Vậy cô đi đi rồi quay lại sớm.”
“Cám ơn giám đốc Lưu.”
Tô Lan Huyên cầm túi vừa nghe điện thoại, vừa chạy như bay ra ngoài: “Cô Lưu, thật xin lỗi, bên tôi có chút chuyện nên chậm trễ, tôi sẽ đến ngay…”
Cô phải nhanh chóng đi đón Hạ Bảo.
Dù sao tối nay cũng phải làm thêm giờ, chỉ có thể đưa thẳng Hạ Bảo tới công ty, xong việc sẽ cùng nhau quay về.
Tô Lan Huyên mới vừa đi, Lưu Ngọc Nhơn liền nhận được điện thoại bên trong phòng làm việc của tổng Giám đốc: “Bảo Tô Lan Huyên đến phòng làm việc một chuyến.”
…
Tô Lan Huyên vội vội vàng vàng chạy tới nhà trẻ, bọn trẻ trong nhà trẻ đều đã được đón, chỉ còn lại một mình Hạ Bảo.
Trong nhà trẻ yên tĩnh, một mình Hạ Bảo cô đơn ngồi trên xích đu, cúi đầu, đôi chân ngắn nhỏ đung đưa, ánh đèn màu cam bao phủ lên người Bé Bảo, hiện lên vầng sáng nhàn nhạt, nhìn càng thêm tịch mịch.
Tô Lan Huyên nhìn cảnh này, trong lòng giống như bị cái gì đó đâm vào một cái.
“Bé Bảo.” Tô Lan Huyên gọi một tiếng.
Hạ Bảo ngẩng đầu, nhìn Tô Lan Huyên rồi nhảy xuống khỏi xích đu, chạy về phía Tô Lan Huyên, ôm lấy chân Tô Lan Huyên rồi đột nhiên tủi thân òa khóc: “Hu hu, em còn cho rằng chị không cần em nữa, chị đừng bỏ em lại, bé Bảo rất ngoan mà, hu hu…”
Tiếng khóc của Bé Bảo khiến Tô Lan Huyên cảm thấy trái tim cũng tan nát, ôm lấy Hạ Bảo, dịu dàng dỗ: “Bé Bảo đừng khóc, đều là chị không tốt, sao chị lại không cần béBảo được. Hôm nay chị phải làm thêm giờ, cho nên mới đến muộn.”
Tô Lan Huyên rất tự trách bản thân, Hạ Bảo là trẻ mồ côi, không có cảm giác an toàn, sợ bị người khác vứt bỏ. Đây là chuyện hiển nhiên, lẽ ra cô nên nghĩ đến điểm này.
Hạ Bảo thút thít: “Thật chứ, chị không lừa em chứ?”
“Bé Bảo đáng yêu như vậy, tất nhiên là chị sẽ không lừa em rồi.” Tô Lan Huyên xoa đầu Hạ Bảo: “Đừng khóc nữa, đã thành con mèo mướp nhỏ rồi, không còn đáng yêu nữa.”
“Em không thèm khóc nhè đâu, hừ.” Hạ Bảo hừ một tiếng, xoay người lau nước mắt.
Tô Lan Huyên dở khóc dở cười.
“Cô Tô.” Cô giáo Lưu đi tới, nói: “Lần sau nếu cô bận thì có thể nói trước một tiếng, như vậy cũng sẽ không khiến bé Bảo lo lắng, đứa bé này nhạy cảm hơn những bạn nhỏ khác rất nhiều.”
“Cám ơn cô giáo Lưu, hôm nay quả thực đã làm phiền cô quá.” Tô Lan Huyên luôn miệng cảm ơn.
Tô Lan Huyên chỉ được nghỉ nửa tiếng, cô phải mau trở về công ty.
Gọi xe, Tô Lan Huyên đưa Hạ Bảo trở về công ty mới phát hiện đồng nghiệp trong công ty đều đã về hết.
Đây là tan làm rồi sao?
Tô Lan Huyên đang nghĩ như vậy thì Lưu Ngọc Nhơn đột nhiên xuất hiện sau lưng: “Tô Lan Huyên, cô đem tập tài liệu này đến phòng làm việc của tổng giám đốc đi, tổng giám đốc Lục đã chỉ rõ để cô đưa qua.”
Chỉ rõ?
Chẳng lẽ Lục Đồng Quân biết cô làm việc ở công ty của anh?
Xem ra, vẫn không tránh khỏi.
Cô trốn kết hôn với anh, lại chạy đến công ty của anh làm việc, anh sẽ không bụng dạ hẹp hòi, gây phiền phức cho cô chứ?
“Dạ, giám đốc Lưu.” Tô Lan Huyên hỏi: “Giám đốc Lưu, những người khác đâu rồi?”
“Đã tan làm rồi.” Lưu Ngọc Nhơn nói: “Cô đưa tài liệu xong cũng có thể tan làm.”
“Không phải nói phải làm thêm giờ sao? Tôi vẫn còn một đống công việc trên bàn.”
“Cái này không gấp, thư ký Ngải nói không cần vội.” Lưu Ngọc Nhơn để ý tới Hạ Bảo liền kêu lên: “Thật là một đứa trẻ xinh đẹp, Tô Lan Huyên, đây là con cô sao?”
Tô Lan Huyên và Hạ Bảo là quan hệ nhận nuôi, nhưng không thể nói là con trai, hoặc là con nuôi, đang lúc lo lắng thì Hạ Bảo giọng non nớt mở miệng nói: “Chị ơi em đói.”
“Chị còn chút đồ ăn vặt, em ăn trước đi, chờ tan làm chị dẫn em đi ăn cơm.” Tô Lan Huyên lấy bánh mì trái cây trong ngăn kéo ra.
“Là em trai cô sao, khoan hãy nói, thật sự cũng có chút giống.” Lưu Ngọc Nhơn cười nói: “Tô Lan Huyên, cô mau đi đưa tài liệu đi rồi tan làm sớm một chút, tôi cũng phải về đây.”
“Được, tạm biệt giám đốc Lưu.”
Lần này Lưu Ngọc Nhơn rời đi, trong công ty lớn như vậy chỉ còn Tô Lan Huyên và Hạ Bảo.
“Bé Bảo, em ở đây chờ chị một chút, chị sẽ quay lại sớm thôi.”
“Vâng.” Hạ Bảo ngoan ngoãn ngồi trên ghế.
Tô Lan Huyên yên tâm đi đưa tài liệu.
Cũng sắp tám giờ rồi, Lục Đồng Quân vẫn chưa đi sao?
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Lan Huyên đến phòng làm việc của tổng giám đốc, đứng gõ cửa một cái, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh.
Tô Lan Huyên hoài nghi đẩy cửa đi vào, phòng làm việc lớn như vậy lại trống không.
Đột nhiên, cô nghe được trong phòng nghỉ ngơi của phòng làm việc truyền tới tiếng nước chảy.
Không thể nào.
Chẳng lẽ tổng giám đốc Lục đang… tắm ở bên trong?
Tô Lan Huyên định để tài liệu xuống rồi rời đi nhưng cửa phòng nghỉ ngơi đột nhiên bị kéo ra, Lục Đồng Quân quấn một cái khăn tắm đứng ở cửa.
Tô Lan Huyên theo bản năng quay đầu, lúc nhìn rõ người đứng ở cửa liền bị dọa sợ đến mức thiếu chút nữa không có hồn phách.
Lần này không phải cô bị vết sẹo trên mặt Lục Đồng Quân dọa cho sợ hãi mà là cảnh tượng này.
Mới vừa rồi trong nháy mắt đó, cô cảm giác giống như nhìn thấy Lục Đồng Quân trong trong căn phòng cho thuê, giống như người bạn trai Lục Đồng Quân mở dịch vụ đặt xe và Lục Đồng Quân người nắm quyền lực nhà họ Lục là một.
Nếu không phải những vết sẹo dữ tợn trên mặt Lục Đồng Quân kia, cô suýt nữa cho rằng người trước mắt chính là bạn trai cũ của cô.
Cô và Lục Đồng Quân chia tay, cũng coi là bạn trai cũ rồi.
Tô Lan Huyên vội vàng cúi đầu xuống: “Lục, Lục đại thiếu, tôi đưa tài liệu đến rồi.”
“Ừ.”
Một âm tiết duy nhất, giọng nói thuần hậu mà âm trầm, thâm thúy rất dễ nghe.
Lục Đồng Quân cất bước, đi về phía Tô Lan Huyên.
Tô Lan Huyên ngửi thấy mùi sữa tắm từ người Lục Đồng Quân, càng ngày càng đậm hơn, trong lòng cô đột nhiên khẩn trương.
Lục Đồng Quân cách cô càng ngày càng gần, một bước hai bước…
Sau đó, anh ép cô tới góc tường.
“Cô rất căng thẳng sao?”
“Không, không có.” Mắt Tô Lan Huyên nhìn chằm chằm đi nơi khác, không dám nhìn vào mắt Lục Đồng Quân.
Lục Đồng Quân trong trẻo lạnh lùng cười một tiếng: “Bỏ đám cưới, nhưng lại chạy đến công ty tôi làm việc, cô Tô, đây là cô đang lạt mềm buộc chặt sao?”
“Tổng giám đốc Lục, anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ đơn giản là muốn đi làm thôi.” Tô Lan Huyên kiên nhẫn giải thích: “Tôi thực sự không có suy nghĩ không an phận gì với anh.”
Ánh mắt Lục Đồng Quân nhìn Tô Lan Huyên, trầm ngâm hồi lâu: “Tại sao?”
“Hả?”
Tô Lan Huyên có chút không rõ cho nên không hiểu Lục Đồng Quân đang hỏi cái gì.
Cái gì tại sao?
Thật ra thì Lục Đồng Quân cũng không biết bản thân muốn hỏi cái gì, muốn hỏi Tô Lan Huyên tại sao chia tay?
Tại sao lừa dối?
Hay tại sao không đi bệnh viện thăm anh?
Hỏi cô thật sự tuyệt tình như vậy sao?
Lục Đồng Quân đột nhiên tự giễu cười nhạo một tiếng: “Cô Tô thật là thoải mái.”
Nói chia tay xong liền cắt đứt sạch sẻ.
Trong ngực Lục Đồng Quân giống như bị nhét một khối bông vải, bị chặn lại rất bực bội.
“Hả?” Tô Lan Huyên càng cảm thấy không thể giải thích được lời của Lục Đồng Quân, kỳ quái khiến người nghe không hiểu.
Lục Đồng Quân cảm thấy bất lực giống như đang đánh vào bông vải vậy.
Tô Lan Huyên có thể đạp Sở Lâm Minh xuống nước, sau khi kết thúc lập tức có quan hệ tốt đẹp với anh, anh còn có thể mong đợi Tô Lan Huyê sẽ có lưu luyến gì với anh chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!