Tô Lan Huyên thở hồng hộc, nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng vững trước mặt.
Dưới cây ngô đồng, hàng ngàn sợi ánh nắng xuyên qua các kẽ hở lá cây, làm cho trên người anh có một vầng sáng nhàn nhạt.
Bóng lưng của anh cao lớn nhưng lại có một vài phần u buồn, vài phần cô đơn.
Lá cây nhao nhao rơi xuống, thời gian tựa như đã ngừng lại từ khoảnh khắc này, Tô Lan Huyên nhìn mà hơi ngẩn ngơ. Trong thời khắc ấy, trong đầu cô hiện lên vô số nhưng hình ảnh ngắn ngủi vụn vặt, có những hình ảnh chồng lên nhau.
Năm năm trước, cô bị Tô Lan Ninh đánh thuốc, làm mất đi sự trong trắng của mình. Khi cô mơ mơ màng màng, cô mơ hồ thấy được bóng lưng của người nọ đang đứng trước cửa sổ.
Đêm đó, cô nhớ kỹ lấy ánh trăng lạnh lẽo trên người anh, bóng lưng cao lớn mà cô đơn, gần như là trùng với cảnh tượng trước mắt này.
Tô Lan Huyên giật mình, ký ức lần đầu tiên vào đêm đó đột nhiên tràn vào trong não.
Đầu cô đột nhiên đau dữ dội, người đàn ông trong trí nhớ kia đột nhiên xoay người lại, nhưng cô còn chưa kịp thấy rõ gương mặt của cô thì một tiếng khóc rống của trẻ con đã giúp Tô Lan Huyên tỉnh táo lại.
Tô Lan Huyên bình tĩnh lại, một người mẹ lo lắng ôm đứa con bị bệnh đang khóc rống đi vào trong bệnh viện.
“Có chuyện gì?”
Trên đầu vang lên một giọng nói trầm thấp mà thuần hậu.
Tô Lan Huyên ngước mắt lên nhìn Lục Đồng Quân trước mắt, trong một giây lát đó, cô có ảo giác như một chớp mắt là đã qua được vạn năm.
Sao cô lại chợt nhớ tới chuyện năm năm trước nhỉ?
Có lẽ là đối mặt với Lục Đồng Quân, cô lại có cảm giác có lỗi vô cùng nên mới nhớ tới.
Tô Lan Huyên bình tâm lại, hỏi: “Bác sĩ của Hạo Trần là do anh tìm tới à?”
“Ừ, lần trước đã hứa với cô, coi như là chia tay rồi vẫn phải làm tròn lời hứa.” Lục Đồng Quân mặt không đổi nói: “Bác sĩ Vương đây là một chuyên gia cấp cao, có anh ta thì cô có thể yên tâm được.”
“Cảm ơn anh.” Tô Lan Huyên thật sự rất biết ơn: “Cánh tay của anh vẫn ổn chứ?”
Trước đây Lục Đồng Quân có nói cánh tay của anh bị thương.
“Ổn.” Lục Đồng Quân vẫn lạnh lùng như cũ, tựa như hai người chẳng phải là người quen gì mà chỉ là người lạ khách sáo với nhau vậy.
“Còn đầu anh?”
“Cũng ổn.”
“À, vậy thì tốt rồi.”
Thái độ của Lục Đồng Quân quá lạnh lùng nên Tô Lan Huyên bỗng có cảm giác không được thoải mái cho lắm.
Trước đây ánh mắt mà Lục Đồng Quân nhìn cô vô cùng dịu dàng, luôn cười gọi cô là Lan Huyên, cô muốn gì là cho nấy.
Đột nhiên Lục Đồng Quân lại trở nên lạnh lùng, giống như một người quen thuộc xa lạ, cô lại cảm thấy chẳng thích ứng được.
Nhưng mà rõ ràng là bọn họ đã chia tay rồithì đây vẫn là bình thường thôi. Hơn nữa là do cô bỏ rơi anh, chẳng lẽ cô còn trông chờ Lục Đồng Quân phải tươi cười chào đón cô ư?
Có một sự trầm mặc thật lâu nằm chắn giữa hai người.
Trời rõ ràng đã ngừng mưa rồi, ánh nắng tươi sáng nhưng mà cô vẫn cảm giác được sự mát lạnh.
Lục Đồng Quân mở miệng: “Không có gì thì tôi đi trước.”
“…Được, không sao, anh còn chuyện của anh mà.” Tô Lan Huyên cố gắng cười, giọng nói cũng giả vờ ung dung.
Tô Lan Huyên vừa dứt lời là Lục Đồng Quân thật sự xoay người rời đi, chẳng do dự một tí nào.
Tô Lan Huyên: “…”
Đàn ông trở mặt còn nhanh hơn lật sách nữa.
Tô Lan Huyên đứng tại chỗ một hồi rồi quay về phòng bệnh thông báo với Tô Hạo Trần một tiếng, sau đó lại hỏi bác sĩ tiền phẫu thuật cần bao nhiêu.
Bác sĩ nói rằng không tốn tiền, bệnh viện sẽ vì Tô Hạo Trần mà trả tiền.
Đây thật sự là một tin cực kỳ tốt.
Tô Lan Huyên luôn miệng cảm ơn, vội vàng về công ty đi làm nên phải đi trước.
Tô Lan Huyên đứng trước cửa bệnh viện đón xe, đợi cả nửa ngày cũng chẳng có một chiếc xe nào.
Bây giờ đang là giờ cao điểm.
Tô Lan Huyên đang định đi đến ga tàu điện ngầm, một chiếc xe taxi đột nhiên dừng kế bên cô, cửa sổ xe hạ xuống, chủ nhân xe là Lục Đồng Quân.
“Lên xe đi, tôi chở cô đi.” Lục Đồng Quân lạnh lùng liếc Tô Lan Huyên.
“Không cần, tôi đi tàu điện ngầm là được.”
“Không có miễn phí, trả tiền xe.”
Tô Lan Huyên: “…”
Anh chỉ xem cô như một hành khách bình thường mà thôi.
Nghĩ tới Lục Đồng Quân vừa giải quyết chuyện phẫu thuật của Tô Hạo Trần, bây giờ mình phải trả tiền xe thì ngồi xe người nào cũng giống nhau thôi.
Tô Lan Huyên mở cửa xe ngồi xuống.
“Đi đâu?” Lục Đồng Quân vẫn lạnh lùng như thường.
“Tổng bộ tập đoàn Đại Lục.”
Xe khởi động, Lục Đồng Quân lái xe, bên trong vô cùng im ắng, chẳng ai nói gì nên bầu không khí có hơi xấu hổ.
Tô Lan Huyên tìm chuyện để đánh bay sự im lặng: “Anh mới mua xe này à?”
Chiếc xe này không phải là chiếc xe bình thường khi trước.
“Ừm.” Lục Đồng Quân bình thản trả lời.
Tô Lan Huyên xấu hổ cười: “Sao anh biết bác sĩ Vương? Anh ta là chuyên gia quốc tế đấy.”
“Vạn Hoài Bắc giới thiệu.” Lục Đồng Quân trực tiếp lấy Vạn Hoài Bắc ra làm bia đỡ đạn.
“À.”
Tô Lan Huyên nhếch mép một cái.
Lục Đồng Quân có vẻ như là hỏi gì đáp nấy, mang theo vài sự xa cách.
Trong lòng Tô Lan Huyên có một sự phiền muộn không nói được.
Lục Đồng Quân nhìn thấy hết biểu cảm Tô Lan Huyên qua kính chiếu hậu, đáy mắt có một tia sáng khác thường.
“Công ty mới như thế nào?”
“Khá tốt.” Tô Lan Huyên cười yếu ớt nói: “Các đồng nghiệp tốt lắm, còn anh, gần đây anh…”
“Mẹ tôi có giới thiệu người yêu cho tôi.” Lục Đồng Quân chặn lời của Tô Lan Huyên, cố ý nói: “Cô ấy làm ở gần tổng bộ tập đoàn Đại Lục, nên cũng tiện đường đưa cô đi.”
Hóa ra là tiện đường.
Tô Lan Huyên cảm thấy có hơi mất mác, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười: “Có người yêu à, vậy là tốt rồi, dì giới thiệu thì chắc chắn là ổn lắm.”
“Ừm, ổn lắm tính cách tốt, vẻ ngoài cũng không tệ.” Lục Đồng Quân quan sát vẻ mặt của Tô Lan Huyên, lại bổ sung thêm: “Cũng rất là dịu dàng.”
Dịu dàng.
Này là đang ám chỉ cô bạn gái cũ không dịu dàng à?
Tô Lan Huyên nhớ tới người phụ nữ ở bệnh viện hôm đó, vậy là đó là người yêu mới của Lục Đồng Quân rồi.
“Cô thì sao?” Lục Đồng Quân hỏi: “Tìm được bạn trai mới chưa?”
“Rồi.”
Tô Lan Huyên thốt lên, có lẽ là không phục, lòng tự trọng bị tổn thương. Lục Đồng Quân có bạn gái rồi, cô cũng không thể bị coi thường thế được.
Nghe thế, khóe miệng Lục Đồng Quân hơi nhếch lên: “Hả? Cô Tô nhanh tay thật đấy.”
Một tiếng cô Tô làm cho Tô Lan Huyên cảm giác như bị Lục đại thiếu điểm danh vậy.
Giọng điệu của Lục Đồng Quân xen lẫn ý trêu tức.
Cô gái này biết nói bậy đấy.
“Anh cũng thế.” Tô Lan Huyên cười đáp trả.
Xe đến dưới lầu công ty, Tô Lan Huyên lấy ví ra: “Bao nhiêu tiền?”
Lục Đồng Quân nghiêm túc nói: “Một trăm hai mươi bốn, quét mã hay là tiền mặt.”
“Bốn đồng lẻ cũng lấy à?”
“Bọn tôi phải kiếm tiền rất khổ cực, một đồng lẻ cũng phải đòi.” Lục Đồng Quân giơ mã code lên: “Cảm ơn.”
Tô Lan Huyên bĩu môi, lấy điện thoại ra trả tiền: “Nè, trả rồi đó.”
Lục Đồng Quân cười: “Mời lần sau quay lại.”
Tô Lan Huyên mở cửa xuống xe, cũng chẳng liếc mắt nhìn Lục Đồng Quân mà đi ngay vào công ty.
Lúc đầu Vạn Hoài Bắc muốn tới công ty xem xem, mới vừa tới cửa lại thấy Tô Lan Huyên bước xuống từ xe Lục Đồng Quân.
Hai người này hòa thuận rồi à.
Vạn Hoài Bắc theo xe Lục Đồng Quân mà lái xe xuống tầng hầm.
Trong công ty thì Lục Đồng Quân vẫn sẽ đội mặt nạ sẹo, lúc anh đang thay quần áo thì Vạn Hoài Bắc bước từ trên xe xuống.
“Lão đại, anh với cô Tô làm hòa rồi à?” Vạn Hoài Bắc nói: “Em nghe bảo anh gọi Vương Bình Thiên từ nước ngoài về để phẫu thuật cho em trai cô Tô, không thu một đồng. Có phải cô Tô cảm động mà khóc ròng ròng, hận không thể là lấy thân báo đáp không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!