Chương 66
Mặt của Tô Lan Huyên dán chặt vào mặt Lục Đồng Quân.
Mặt của anh lạnh quá, lạnh quá.
Trên mặt anh là nước mưa, cũng là máu loãng.
Tô Lan Huyên ôm chặt anh, lẩm bẩm một mình: “Như thế này sẽ không lạnh nữa.”
Mặt cô nhẹ nhàng cọ lên mặt anh, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, nhỏ xuống mặt Lục Đồng Quân.
Trời đã tối dần, mưa vẫn cứ rơi.
Trên đường đến bệnh viện, mỗi phút mỗi giây Tô Lan Huyên đều cảm thấy rất dằn vặt.
Tô Lan Huyên đã liên lạc lại với Vạn Hoài Bắc, nói với Vạn Hoài Bắc rằng Lục Đồng Quân đã được đưa đến bệnh viện trực thuộc lân cận rồi.
Bác sĩ từ bên trong mang cáng cứu thương ra, nâng Lục Đồng Quân lên giường, khăn trải giường trắng tinh nhanh chóng bị vết máu trên người Lục Đồng Quân nhuộm đỏ.
Bác sĩ liếc nhìn vết thương của Lục Đồng Quân, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Mau đi, thông báo cho phòng phẫu thuật chuẩn bị.”
Chân Tô Lan Huyên đã bị tê, bị thương, nhưng cô vẫn chạy theo xe đẩy, nhìn Lục Đồng Quân được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Trong khoảnh khắc cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, trái tim cô như chìm xuống đáy.
“Bác sĩ, ông nhất định phải cứu anh ấy, cầu xin ông, cầu xin ông.” Tô Lan Huyên chắp tay trước ngực cầu xin bác sĩ.
“Cô yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Bác sĩ bước vào, trên hành lang trống không, Tô Lan Huyên dựa vào bức tường lạnh lẽo, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy.
Chân cô cũng mềm nhũn, hoàn toàn chống đỡ vào tường.
Cô không có cách nào tưởng tượng được nếu như Lục Đồng Quân chết thì cô phải làm thế nào.
Cô không dám nghĩ đến điều đó.
Điện thoại lại một lần nữa vang lên, là An Nhã Hân gọi đến.
“Alo!” Hai tay Tô Lan Huyên run rẩy nhận điện thoại, trong giọng nói vẫn là nỗi sợ hãi không có cách nào khống chế được.
An Nhã Hân nghe ra có điều gì đó không đúng liền hỏi: “Tô Lan Huyên, cậu làm sao vậy? Tớ đã đón Bé Bảo rồi, khi nào cậu về thế? Tớ nói cho cậu nghe, cậu nhóc này thật sự quá giảo hoạt. Ở trước mặt thằng bé, tớ phát hiện chỉ số thông minh của tớ còn chưa đủ, cậu nhặt đâu ra một cậu bé thông minh như vậy?”
Vào ngày tổ chức buổi tiệc nhận người thân, khi An Nhã Hân biết Tô Lan Huyên bị nói xấu, Hạ Bảo bị người giúp việc nhà họ Lý đưa đi, cô ấy cũng chưa từng gặp Hạ Bảo.
“Là do chị ngốc quá, chị ơi, khi nào chị về thế? Bé Bảo nhớ chị lắm.”
Nghe thấy giọng nói của Bé Bảo, Tô Lan Huyên không nhịn được mà oà khóc.
Tô Lan Huyên dặn dò An Nhã Hân: “Tớ tạm thời không về được, cậu thay tớ chăm sóc cho Bé Bảo nhé.”
“Tô Lan Huyên, cậu làm sao thế?” An Nhã Hân lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi, bây giờ cậu đang ở đâu thế?”
“Bệnh viện trực thuộc.”
Không lâu sau khi cúp điện thoại, bác sĩ tìm đến Tô Lan Huyên: “Bệnh nhân mất máu quá nhiều, cộng thêm vị trí vết thương ở đùi gần với động mạch chủ, vô cùng nguy hiểm, không cầm máu được. Nếu muốn giữ lại tính mạng, thời gian gấp rút e rằng phải cưa chân. Xin người nhà hãy chuẩn bị tâm lý.”
“Cưa, cưa chân sao?”
Đối với Tô Lan Huyên mà nói, đây chắc chắn là sấm sét giữa trời quang.
Bác sĩ yêu cầu Tô Lan Huyên ký vào giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, tay cô đang run cầm cập, hoàn toàn không thể ký được.
“Bác sĩ, ông phải giữ lại chân cho anh ấy, chân cần phải giữ lại, tính mạng cũng cần phải giữ, tôi cầu xin ông đấy.”
Cô không thể ký vào tờ giấy này, cô không thể để Lục Đồng Quân mất đi hai chân được.
Chân và mạng sống, đây là một lựa chọn khó khăn.
“Tình trạng của bệnh nhân rất nguy kịch. Các cô đưa đến quá muộn. Lượng máu trên người bệnh nhân đã chảy đến một phần ba. Tình hình này rất nguy hiểm. Tôi hy vọng cô hãy chuẩn bị tâm lý.” Bác sĩ nói: “Với điều kiện chữa bệnh hiện nay của bệnh viện, thời gian gấp rút, chúng tôi chỉ có thể cưa chân để bảo toàn tính mạng.”
“Ai dám động đến chân của lão đại.”
Vạn Hoài Bắc vội vàng chạy đến, anh ta không ngờ rằng tình hình của Lục Đồng Quân còn nguy cấp hơn trong tưởng tượng của anh ta, đã đến mức phải cưa chân rồi.
Lục Đồng Quân giả vờ bị què, lần này còn phải cưa chân, vậy không phải là thật sự tàn phế à?
Lục Đồng Quân kiêu ngạo như vậy sao lại có thể chấp nhận bản thân mình tàn phế được chứ?
Theo sau Vạn Hoài Bắc là Hạ Đình và Hạ Vân.
“Anh Vạn.” Khi Tô Lan Huyên nhìn thấy Vạn Hoài Bắc, tâm trạng bối rối đã yên tâm hơn một chút: “Anh cứu anh ấy đi, anh ấy không thể chết được, chân của anh ấy cũng phải giữ lại.”
“Cô yên tâm đi.” Vạn Hoài Bắc nói, rồi lại nói với bác sĩ: “Bây giờ chuyển viện ngay lập tức.”
Bác sĩ nghe vậy liền vội vàng nói: “Bây giờ chuyển viện không thích hợp, nếu các cậu cứ khăng khăng chuyển viện, bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì cũng có thể xảy ra.”
“Ông yên tâm đi, chúng tôi sẽ gánh chịu mọi hậu quả.” Vạn Hoài Bắc nói với Hạ Đình, Hạ Vân: “Lập tức khiêng lão đại lên xe.”
Bệnh viện không được, vậy thì chỉ có thể đưa đến tổng bộ Bóng Đêm thôi.
“Vâng, anh Vạn.”
Hạ Đình Hạ Vân lúc này đều tuân theo sự sắp đặt của Vạn Hoài Bắc.
Vạn Hoài Bắc là người đứng thứ hai của Bóng Đêm, Lục Đồng Quân gặp chuyện, Vạn Hoài Bắc có quyền đưa ra bất cứ quyết định nào.
Tô Lan Huyên nghe bác sĩ nói Lục Đồng Quân sẽ gặp nguy hiểm thì có hơi do dự: “Anh Vạn.”
Vạn Hoài Bắc nói: “Đây cũng là nguyện vọng của người nhà lão đại.”
Lục Đồng Quân nhanh chóng được đưa lên xe, có một hàng xe dừng trước cổng bệnh viện, vô cùng khí thế.
Tô Lan Huyên muốn đi cùng, cô không yên tâm.
“Cô Tô, cô không cần phải đi nữa.” Vạn Hoài Bắc ngăn cô lại: “Người nhà của lão đại đều ở trên xe cả rồi.”
Ông cụ Lục và Trần Hương Thủy đều có mặt, hơn nữa chiếc xe này còn đi tới tổng bộ Bóng Đêm, nên Tô Lan Huyên đi không thích hợp.
“Các anh định chuyển anh ấy đến bệnh viện nào?” Tô Lan Huyên liếc nhìn trong xe, chỉ có thể nhìn thấy Trần Hương Thủy.
“Cô Tô, lão đại đã không thể trì hoãn thêm được nữa.”
Tô Lan Huyên hiểu được, anh ta không muốn nói cho cô.
Có người nhà của Lục Đồng Quân ở đây, cô còn lo lắng cái gì nữa?
Cô cũng không phải là người thân của Lục Đồng Quân thì có tư cách gì để đi chứ?
“Anh Vạn, nếu như anh thực sự chỉ có thể chọn một trong hai, xin anh nhất định phải giữ lại mạng sống cho anh ấy, anh ấy không thể chết.”
“Được.”
Vạn Hoài Bắc cũng không nói thêm lời thừa thãi, đi lên xe.
Xe nổ máy rồi phóng đi.
Tô Lan Huyên đứng ở cửa bệnh viện đưa mắt nhìn theo, chiếc xe đã không còn nhìn thấy bóng dáng nữa nhưng cô vẫn đứng nhìn theo.
“Tô Lan Huyên, trời ơi, sao trên người cậu lại có nhiều máu như vậy, bị thương ở chỗ nào rồi, để tớ xem xem.”
An Nhã Hân vừa bước xuống xe đã nhìn thấy Tô Lan Huyên đứng ở cửa.
Quần áo trên người Tô Lan Huyên đã bị nước mưa và máu thấm ướt, trông có hơi đáng sợ.
Hạ Bảo cũng đi theo, nhìn thấy trên người Tô Lan Huyên đều là máu thì oà khóc: “Chị ơi, chị bị thương rồi, chị chảy rất nhiều máu, hu hu, chị đừng chết.”
Trong nhận thức của một đứa trẻ, chảy máu là đã có thể dẫn đến tử vong, huống hồ trên người Tô Lan Huyên còn dính đầy máu.
“Bé Bảo đừng khóc, chị không sao, đây không phải là máu của chị.”
Máu trên người Tô Lan Huyên hầu hết đều là của Lục Đồng Quân.
An Nhã Hân lo lắng nói: “Trán của cậu, còn cả tay nữa, chỗ nào cũng có vết thương mà còn nói không sao, mau vào để bác sĩ kiểm tra đi.”
Trong lòng Tô Lan Huyên chỉ toàn là sự an nguy của Lục Đồng Quân, hoàn toàn không để ý đến vết thương trên người mình.
Nhưng vết thương nhẹ cũng là vết thương.
An Nhã Hân làm sao có thể cho phép Tô Lan Huyên không quan tâm đến bản thân như vậy, cộng thêm Hạ Bảo cũng đang khóc lóc ầm ĩ, lúc này Tô Lan Huyên mới thỏa hiệp đi vào bệnh viện kiểm tra.
Phần đầu Tô Lan Huyên bị va đập, kết quả kiểm tra là chấn động não nhẹ.
An Nhã Hân ép buộc Tô Lan Huyên phải nhập viện để theo dõi và nghỉ ngơi dưỡng thương.
Bị An Nhã Hân và Hạ Bảo nhìn chằm chằm, Tô Lan Huyên cũng chỉ có thể nhập viện.
Đêm hôm đó, Tô Lan Huyên vẫn luôn bận tâm về tình trạng vết thương của Lục Đồng Quân, cứ cách nửa tiếng là lại gửi tin nhắn cho Vạn Hoài Bắc để hỏi thăm tình hình của Lục Đồng Quân.
Nhưng tin nhắn nào cũng không thấy tăm hơi.
Càng như thế, trong lòng Tô Lan Huyên càng lo lắng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!