Chương 87
Lý Kính Hòa vừa đi, Lục Đồng Quân đi thẳng lên tầng hai, Hạ Đình ở lại chờ dưới tầng một.
Lý Kính Hòa bảo người mở toàn bộ cửa trong nhà ra trước, ngay cả chìa khóa phòng ngủ của Tô Lan Huyên cũng được treo trên cửa.
Lục Đồng Quân đứng trước cửa, tỏ vẻ rất hài lòng với cách làm của Lý Kính Hòa.
Anh nhẹ nhàng vặn mở cửa phòng, từ tốn bước vào.
Tô Lan Huyên và Hạ Bảo đã ngủ rồi, để lại một ngọn đèn ngủ trên đầu giường vì Hạ Bảo có thói quen đi tiểu đêm.
Lục Đồng Quân đứng ở đầu giường nhìn Tô Lan Huyên và Hạ Bảo trong chăn, hai người đều ngủ rất say, nhìn dáng vẻ hai gương mặt dán sát vào nhau, đột nhiên trong lòng Lục Đồng Quân rất bình yên, không hiểu sao lại cảm thấy ấm áp.
Hạ Bảo thông minh kỳ lạ, một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu Lục Đồng Quân, nếu như đây là bé con của anh và Tô Lan Huyên thì tốt biết mấy.
Khi Lục Đồng Quân nhận ra mình vậy mà lại có suy nghĩ này cũng cảm thấy khó tin.
Lục Đồng Quân nhìn gương mặt đáng yêu của Hạ Bảo, thằng nhóc này dám đoạt phụ nữ với anh.
Anh cẩn thận vén chăn lên, nhẹ nhàng ôm lấy Tô Lan Huyên.
Tô Lan Huyên ngủ rất say, không hề có dấu hiệu tỉnh lại, Lục Đồng Quân cứ rón ra rón rén giống như bế một cục cưng xuống lầu vậy.
Cửa nhà họ Lý mở rộng, sao Lý Kính Hòa có thể để Lục Đồng Quân tiếp tục trèo tường được.
Lục Đồng Quân bế người lên xe, như có tật giật mình mà nói với Hạ Đình: “Về Nam Sơn.”
“Vâng, lão đại” Hạ Đình cũng nhẹ giọng.
Xe được lái rất vững vàng, hơn nữa trong lòng Lục Đồng Quân rất ấm áp, lại có cảm giác quen thuộc, Tô Lan Huyên ngủ đến tận khi về Nam Sơn vẫn không tỉnh lại.
Lý Kính Hòa và Lý Thái đứng trên ban công tầng hai nhìn người rời đi, Lý Thái tìm lại được giọng nói từ trong khiếp sợ:
“Cha, không phải cậu cả Lục vừa bị què chân vừa bị hủy mặt ạ? Con thấy đúng là chân có vấn đề nhưng không kinh khủng như trong lời đồn đại”.
Chẳng qua nói đến đánh nhau thì đúng là khủng bố mà.
Đến giờ Lý Thái vẫn sợ hãi cú đạp kia của Lục Đồng Quân.
“Cậu cả Lục này đang chơi một ván cờ lớn, thật thật giả giả, trong lòng mình hiểu rõ là được” Lý Kính Hòa nhân cơ hội dạy dỗ:
“Thái, về điểm này con phải theo cậu cả Lục học hỏi nhiều vào, người làm việc lớn quan trọng nhất là bày mưu tính kế”
“Anh ấy có trâu bò đi nữa, chẳng phải vẫn thua dưới gấu quần của chị con đấy thôi, sau này gặp mặt còn phải gọi con một tiếng em vợ”
Lý Kính Hòa: “…”
Tát một phát sau gáy Lý Thái: “Nếu không phải cha đã trải sẵn đường cho con trước một bước, nhận Tô Lan Huyên làm con gái nuôi thì con có ngày hôm nay chắc”
Lý Thái xoa gáy, bĩu môi nói: “Nếu không phải trước đó con vừa ý với chị, đắc tội đến cậu cả Lục thì cha cũng không có cơ hội dựng lên con đường này đầu cha, con đây là gặp phúc trong họa”
Lý Kính Hòa thật sự không có sức phản bác.
Ông ta cũng chẳng hi vọng Lý Thái có triển vọng được như Lục Đồng Quân, chỉ cần gắn liền với nhà họ Lục thì dù qua trăm năm sau, ông ta cũng có thể yên tâm giao gia sản vào tay Lý Thái rồi.
Hôm sau.
Hạ Bảo tỉnh lại, phát hiện Tô Lan Huyên không ở trong phòng, bé đeo giày chạy bịch bịch ra ngoài:
“Chị ơi, chị ơi.”
Lý Thái thảnh thơi dựa vào tường lên tiếng: “Chị không ở đây, muốn biết người ở đâu cháu có thể hỏi cậu, cậu biết đấy.”
Hạ Bảo hỏi: “Chị đang ở đâu?” Lý Thái cười ra điều kiện: “Cháu gọi cậu một tiếng cậu tốt, cậu sẽ nói cho cháu biết”
Lý Kính Hòa chạy bộ buổi sáng trở về đã thấy Hạ Bảo tròn vo chạy về phía mình, lập tức vui vẻ nói:
“Bé Bảo, dậy sớm vậy, chị cháu đi làm rồi, đợi lúc nữa bà đưa cháu đi nhà trẻ được không?”
“Vâng” Hạ Bảo vẫn rất biết tỏ ra ngoan ngoãn.
Nam Sơn.
Tô Lan Huyên nửa tỉnh nửa mê, duỗi tay sờ bên cạnh theo thói quen, Hạ Bảo ngủ không yên, cô luôn phải mò người vào trong chăn.
Nhưng lần này Tô Lan Huyên duỗi tay tìm kiếm lại thấy không thích hợp, mở mắt đã thấy gương mặt gần trong gang tấc của Lục Đồng Quân, sợ đến mức vọt dậy khỏi giường.
“Lục Đồng Quân, sao anh lại ở trên giường của em?”
Lục Đồng Quân gối hai tay sau đầu, sâu kín nhắc nhở: “Đây là giường của anh.”
Lúc này Tô Lan Huyên mới nhìn rõ, đây không phải là căn phòng ở nhà họ Lý.
Cô nhảy xuống giường chạy ra ngoài ban công, ra bên ngoài mới biết được nơi này là biệt thự Nam Sơn.
Chỗ ở của Lục Đồng Quân.
Tô Lan Huyên ổn định lại tâm trạng, nhìn người đàn ông mang vẻ mặt hài lòng trên giường:
“Vì sao em lại ở đây?”
Không phải cô đang ở nhà họ Lý à?
Sao ngủ dậy lại ở biệt thự Nam Sơn?
Lục Đồng Quân ngậm một điếu thuốc trên môi nhưng không đốt, động tác này gợi cảm muốn chết, lộ ra vài phần xấu xa nhưng quyến rũ:
“Anh vừa mở mắt thì em đã nằm trên giường của anh rồi. Ai biết có phải em quá nhớ anh, nửa đêm lén lút bò lên giường của anh không”
“Nói vớ vẩn” Vẻ mặt Tô Lan Huyên cứng đờ: “Sao em có thể chạy vài chục kilomet đến bò lên giường của anh, em lại không bị mộng du”
Nhưng Lục Đồng Quân không nghĩ ra nổi sao cô lại xuất hiện ở nơi này.
“Lão đại, anh xa đến rồi.” Hạ Đình gõ cửa bên ngoài.
Tô Lan Huyên nhìn đồ ngủ trên người mình, xấu hổ không chịu nổi: “Có quần áo cho em thay không?”
Không nghĩ ra, Tô Lan Huyên không thèm nghĩ nữa, dù sao cũng không chịu thiệt. Lục Đồng Quân chỉ tủ quần áo: “Bên trong”
Tô Lan Huyên đi tới mở tủ quần áo ra, bị thứ xa xỉ bên trong làm cho kinh ngạc.
Đây đâu phải tủ quần áo, cái này ít nhất cũng phải mấy trăm mét vuông, bên trong có khoảng hơn một nghìn bộ quần áo đủ bốn mùa xuân hạ thu đông, lại đều là trang phục hàng hiệu của phụ nữ.
“Sao anh mua nhiều quần áo con gái vậy?” Ghen tuông bốc lên trong lòng Tô Lan Huyên.
“Đều mua cho em đấy, em xem xem có thích không” Lục Đồng Quân đi đến bên cạnh Tô Lan Huyên:
“Về sau sẽ thay đổi quần áo ở đây theo thời gian mỗi quý, nếu em không thích thì gọi Jerrys tới nhà đặt riêng cho em”
Jerrys chính là nhà thiết kế thời trang cao cấp, người bình thường không thể mời được.
Nhưng với Lục Đồng Quân thì không có khó khăn gì.
Đều nói trong tủ quần áo của phụ nữ vĩnh viễn thiếu một bộ quần áo.
Đúng là Tô Lan Huyên chưa từng dùng hàng xa xỉ như vậy, đương nhiên là điều kiện không cho phép, không có năng lực kinh tế thì sao có thể so sánh với xuất thân hàng tỉ của Lục Đồng Quân.
“Cậu cả Lục định đập tiền theo đuổi em đấy hả?”
“Người phụ nữ của anh đáng giá sở hữu tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới” Hai tay Lục Đồng Quân nắm lấy bả vai Tô Lan Huyên, ánh mắt dừng trên ngực Tô Lan Huyên, trong lúc vô ý lướt thấy mặt dây chuyền trên cổ cô, vẻ mặt chợt thay đổi.
“Tại sao sợi dây chuyền này lại ở chỗ của em?”
Tô Lan Huyên khó hiểu, lấy dây chuyền từ trong áo ra: “Cái này là di vật của mẹ em, sao thế?”.
Sâu trong đáy mắt xẹt qua vẻ khiếp sợ.
“Lục Đồng Quân anh sao vậy? Anh từng nhìn thấy sợi dây chuyền này à?” Tô Lan Huyên nghi ngờ.
“Không có” Lục Đồng Quân khôi phục vẻ mặt rất nhanh, cười nói: “Chỉ là thấy khác biệt với người khác thôi, nếu là di vật của mẹ em vậy thì cất đi được rồi.”
“Ừm.” Tô Lan Huyên không nhắc đến con người Lệ Quốc Phong kia nữa, cô cảm thấy không cần thiết.
“Em thay quần áo trước đi.”
Xa Thành Luân đã đến, Tô Lan Huyên thay quần áo rồi xuống tầng, thấy Lục Đồng Quân. đang nói chuyện với Xa Thành Luân.
Đây là lần đầu tiên cô gặp anh ta, có thể khiến cho Lục Đồng Quân dùng dáng vẻ thật sự gặp mặt, vậy chắc chắn người này không tầm thường.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!