“Mẹ kiếp, nói nhảm cái gì! Anh Thiên kêu mày đưa tiền thì đưa đi, nói nữa tao đánh chết giờ!”
Mã Khôn lại giơ chân lên muốn đá tiếp.
Trần Chí Hào không còn cách nào khác ngoài việc thành thật nhận thua, chuyển 150.000 tệ tiền cơm cho Ninh Thiên.
Ninh Thiên nhận tiền, duỗi tay ra một cách rất kỳ lạ rồi sờ mặt hắn, cuối cùng xoay người rời đi.
Vẻ mặt Trần Chí Hào hung ác, lập tức gọi cảnh sát: “Alo! Chú cảnh sát, tôi bị cướp, còn bị đánh! Mọi người mau đến đây!”
Chẳng mấy chốc, vài người cảnh sát thở hổn hển chạy đến.
Nhìn thấy Trần Chí Hào đứng nguyên vẹn ở đó, người cảnh sát dẫn đầu ngạc nhiên hỏi: “Cậu là Trần Chí Hào?”
Trần Chí Hào gật đầu: “Là tôi!” Người cảnh sát thắc mắc: “Không phải cậu nói cậu bị đánh sao?”
Trần Chí Hào chỉ vào mặt hắn, “Đúng vậy, anh không nhìn thấy sao? Mặt tôi sưng lên như thế này này, đau chết đi được!”
Vài cảnh sát lập tức nhìn nhau, một người thì thầm: “Lão Trương, tôi thấy đầu óc của thằng nhóc này có vấn đề, có muốn liên hệ với Bệnh viện số 7 không?”
Bệnh viện Nhân dân số 7 Thanh Châu, chuyên điều trị bệnh thần kinh. “Hết rồi! Sao... Tại sao có thể như vậy!”
Lúc này, Trần Chí Hào lấy điện thoại ra, mở máy ảnh, phát hiện những vết bầm tím và quầng thâm mắt trên mặt đều đã biến mất!
Phù!
Hắn ngồi bệt xuống đất choáng váng.
Một nơi nào đó ở trung tâm thành phố.
Một tòa nhà hùng vĩ, có một tảng đá khổng lồ bên cạnh cổng, trên đó có viết một chữ “Võ” rất lớn.
Đây là trụ sở của Hiệp hội Võ thuật cổ đại chỉ nhánh Thanh Châu. Trên đỉnh tòa nhà trụ sở, trong một văn phòng.
Phó chủ tịch Lương Vĩnh Chí đang gặp người đứng đầu nhà họ Đoàn, Đoàn Vinh.
“Phó chủ tịch Lương, thằng nhóc này vẫn còn là học sinh, vậy mà cậu ta lại bẻ gãy chân con trai tôi trước mặt mọi người, đồng thời còn phế chân võ giả nhà họ Đoàn chúng tôi, nếu cậu ta tốt nghiệp và ra xã hội thì còn gây chuyện đến đâu nữa?”
Đoàn Vinh đang nói về Ninh Thiên, vẻ mặt đầy tức giận, “Phỏng chừng cậu ta có thể phóng hỏa giết người!”
Lương Vĩnh Chí ngồi trên ghế uống trà, nhưng điều ông quan tâm khác với Đoàn Vinh.
“Mười chín tuổi, ngoại kình đại thành, còn phế Chân Sắt Bảy?”
“Đến cùng là thần thánh phương nào mà có thể bồi dưỡng một đệ tử xuất sắc như vậy.”
Lương Vĩnh Chí do dự trong lòng.
Rốt cuộc có nên bắt người tên Ninh Thiên này hay không?
Lỡ như chọc phải người không nên chọc đến thì ông không gánh nổi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!