Chương 17 Lăng Thanh Thù ghen
Bà ta tát cô nương đưa đồ ăn bên cạnh, nổi giận nói: “Mau cút, đừng làm ô uế mắt vị tiên tử này, tất cả thức ăn hôm nay đều đổi thành nam nhân đưa lên cho ta.
Chuyện xảy ra dưới lầu, trong nhã gian Phương Ngôn nâng ly cạn chén với Từ Phương nên không biết rõ. Chẳng qua cảm thấy thức ăn mang lên từ thị nữ mềm mại đổi thành nan nhân, hắn ta có chút không quen. “Huynh đệ, để cho ngươi chê cười rồi, có quỷ mới biết hôm nay Túy Mộng Lâu xảy ra chuyện gì, có còn muốn làm ăn hay không đây”
Phương Ngôn nói lên những lời này, thần thái còn hớn hở hơn mua được một kiện pháp bảo thượng hạn. “Ta nói ngươi nghe này, trước kia đến đây người mang thức ăn lên cho ta phải là tỳ nữ tuổi mười sáu, thân thể mềm mại đầy đặn”.
Túy Mộng Lâu này cũng rất biết làm ăn, biết đó là khẩu vị của ta.
Cho nên mỗi lần ta đến Túy Mộng Lâu uống rượu, đều là những tỳ nữ xinh đẹp mang thức ăn lên, không nghĩ đến hôm nay lại là những quy công này”
Phương Ngôn không biết rõ chuyện phát sinh phía sau nhưng Từ Phương lại biết, thần niệm cường đại cho nên hắn nắm giữ hết thấy động tĩnh của những người bên trong Túy Mộng Lâu.
Đối với cách làm này của Lăng Thanh Thù, Từ Phương nghĩ phải phê bình một chút.
Đã biết Lão tổ đi uống rượu cùng người ta, sao lại làm chuyện kinh thiên động địa như vậy?
Không để cô nương mang lên không nói, ai lại để món ăn xinh đẹp ngon lành đổi thành nam nhân mang chú.
Uống rượu thế này thì còn gì gọi là uống rượu chứ?
Tới thanh lâu uống rượu vì nơi đây có kỹ nữ hầu hạ, nếu thật sự chỉ vì uống hai chén rượu thì không bằng tìm quán rượu ở đầu đường cuối ngõ mà uống.
Lăng Thanh Thù làm như vậy, thật sự không yên lòng về Lão tổ hắn, chẳng lẽ hắn còn có thể thất thân trong Túy Mộng Lâu sao?
Từ Phương thật không biết nói gì cho phải với đồ tôn chưởng môn không biết bao nhiêu đời của hắn. Nhưng khác với nỗi bực bội của Phương Ngôn, Từ Phương để con Vân thú trên bàn rượu.
Sau khi rót cho vật nhỏ này chén rượu liền nghe thấy Phương Ngôn thổi phồng sự tích vinh quang của hắn ta.
Ví như sáu tuổi nhìn lén tỷ trong tộc tắm rửa, tám tuổi đã đến thanh lâu, mười tuổi ôm thiếp thân nha hoàn ngủ.
Còn có cái gì mà thanh lâu bảo điển, cô nương dạng gì là cực phẩm.
Nói đến những thứ này, vị thiếu gia ăn chơi vô cùng tinh thông.
Nếu để cho Lăng Thanh Thù biết, vị thiếu gia ăn chơi kia nói những lời này với Lão tổ nhà mình, nàng sẽ không quản hắn ta có phải là thiếu gia của đại gia tộc nào hay không, có phải đệ nhất ăn chơi hay không. Nàng sẽ rút kiếm chém thẳng về phía Phương Ngôn, chém hắn ta thành mấy trăm khúc quẳng cho chó ǎn.
Phương Ngôn hưng phấn nói một hồi cũng không còn để ý đến người mang thức ăn lên có phải là nam hay không.
Từ Phương và Vân thú mỗi người một chén rượu. Từ Phương nhấp một ngụm thưởng thức, Vân thú cũng duỗi đầu lưỡi màu hồng ra liếm láp.
Trong mười vạn năm qua, không biết Từ Phương đã uống qua bao nhiêu rượu ngon tiên gia, càng không biết có bao nhiêu người mời hắn uống rượu.
Nhưng lần này, Từ Phương phẩm rượu rất cẩn thận.
Lần trước uống rượu cách đây đã một vạn năm.
Trước khi bế quan, Tông chủ Thiên Lam Tông từng mời Từ Phương uống một chén tiên nhưỡng.
Hơn nữa còn chúc Từ Phương sớm ngày xuất quan, đắc đạo phi thăng.
Không nghĩ tới khi xuất quan đã là một vạn năm sau đó.
Tu vi của hắn vẫn là Luyện Khí kỳ, đại tông chủ kia không biết đã phi thăng hay tọa hóa.
Trong một vạn năm biển cả hóa ruộng dâu, không chỉ những người Từ Phương biết không còn ở đây mà giữa thiên địa cũng xảy ra nhiều thay đổi.
Nghe lời Phương Ngôn nói, Từ Phương như quay trở về vạn năm trước, vào lúc đó hắn còn được uống rượu với những bằng hữu của mình.
“Hương vị của rượu này cũng bình thường, có cơ hội ta trộm rượu quý của phụ thân ta, hai huynh đệ chúng ta cùng thưởng thức.”
Từ Phương nhìn thoáng qua vẻ mặt thành thật của Phương Ngôn, hai người nhìn nhau cùng cười lớn. Dường như Vân thú cảm nhận được không khí giữa hai người, đá văng chén rượu đặt trước mặt nó. Tiếp đó Vân thú trước ánh mắt kinh ngạc của Phương Ngôn phun ra nuốt vào mây sương mù.
“Huynh đệ, tiểu yêu thú này của ngươi là yêu thú gì thế, nhìn rất thú vị.”
Nhìn bộ dáng kì lạ của Vân thú, Phương Ngôn lại đánh giá nó thú vị.
Nếu để cho hắn ta biết, Vân thú được hắn ta đánh giá thú vị kia khi trưởng thành có chiến lực Nguyên Anh kỳ, e rằng Phương Ngôn sẽ lập tức quỳ rạp trên mặt đất.
Đối với sự kỳ lạ của Vân thú, Từ Phương cũng không có dự định nói ra, theo Phương Ngôn mà nói.
“Tiện tay nhặt ven đường, cũng không biết là yêu thú gì?”
Mặc dù Vân thú vẫn còn non nhưng tương đối thông linh. Nghe Từ Phương nói nó như vậy liền nhanh chóng duỗi ra móng vuốt nhỏ, muốn lưu lại ấn ký trên người Từ Phương.
Từ Phương sớm phát giác ra động tác của nó, hắn mỉm cười búng ngón tay một cái, thân thể Vân thú liền từ trên mặt bàn bay ra ngoài.
“Ồ, làm sao nó bay được thế?”
Lúc này Phương Ngôn đã uống không ít, hoàn toàn không để ý đến cảnh tượng tiếp đó.
Cơ thể Vân thú xẹt qua một vòng cung giữa không trung, nhìn thấy bản thân sắp ngã xuống đất.
Bỗng nhiên Vân thú nghiêng đầu, phun ra một đám mây sương mù. Vẫn thú liền mượn lực của đám mây sương mù nhảy ngược trở lại trước mặt Từ Phương.
Đã bị dạy dỗ một lần, đương nhiên Vẫn thú không còn dám duỗi móng vuốt ra, thân thể nhỏ bé của nó cọ xát vào mu bàn tay Từ Phương.
Biểu cảm trong mắt nó dường như nói lên sự ủy khuất của mình.
Đối với biểu hiện này của Vân thú, Từ Phương không để ý đến, chỉ tiện tay rót cho nó chén rượu.
Phương Ngôn cũng không hỏi vì sao Vân thú biết trở về, tiện tay ném đùi gà đến trước mặt nó, lại cùng Từ Phương cạn ly.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!