Mà bởi vì thông tin đánh dấu vị trí bên trên quyển sách, vô cùng đặc biệt, nên chỉ có bản thân hẳn ta mới có thể hiểu được.
'Từ Phương cầm quyển sách da cừu này lên, bàn tay sờ sờ vào vết ố vàng sờn cũ trên bìa sách, trong lòng có chút thổn thức.
Bỗng nhiên, Từ Phương nhớ ra một chuyện.
"Ta nói này, ở góc bên phải quyển sách này, ẩn giấu một con rùa con, thì ngươi có tin không?” Từ Phương mỉm cười nói với Vu Bạch An.
Vu Bạch An có chút nghỉ ngờ không hiểu lắm.
Từ Phương cũng không nói thêm gì, ngón tay thì vuốt nhẹ phía dưới góc bên phải quyển sách da cừu một chút.
Sau đó, dưới góc bên phải, liền xuất hiện một con rùa màu trắng nhạt.
"Đây là đồ nhi ta vẽ đấy." Từ Phương khẽ cười nói.
Vu Bạch An nghẹt thở một hồi, bà ta cũng nhìn thấy con rùa kia.
'Thế nhưng quyển sách da cừu này đã tồn tại ở đây hơn hai vạn năm rồi.
Cũng không ít người cũng thử giải câu đố trên quyển sách da cừu này, nhưng không ai biết phía trên quyển sách này rốt cuộc đã viết cái gì.
"Tiền bối, quyển sách da cừu này, thật sự là lúc trước người..." Vu Bạch An nói lắp bắp.
Từ Phương khẽ gật đầu.
Vu Bạch An bất ngờ lắm, nếu Từ Phương không nói sai thì ít nhất Từ Phương đã sống được hai vạn năm rồi.
Hơn nữa đến bây giờ cũng không hề có bất kỳ dấu hiệu của sự già yếu nào.
Rốt cuộc tu vi của Từ Phương là gì, có kinh khủng khiếp không.
Vu Bạch An gần như không dám nghĩ đến.
"Không còn ghi chép nào khác liên quan đến lịch sử của tông môn các ngươi sao”
'Từ Phương suy nghĩ một chút rồi hỏi. Vu Bạch An lắc đầu, nói: "Tiền bối, không có ạ." "Được rồi." Từ Phương thở dài một hơi, có chút lạc lõng.
Lúc đầu hắn ta cho rằng có thể lấy được một chút tin tức về đồ đệ của hắn ở Hải Phách Tông.
Nhưng không biết tại sao, Hải Phách Tông lại không có một tí tin tức nào liên quan đến Bạch Liên Tuyết.
'Từ Phương vô cùng thất vọng về Tàng Thư Các của Hải Phách Tông.
"Chờ một chút, không đúng, có gợn sóng linh khí." Vậy mà 'Từ Phương lại cảm giác được luồng sóng linh khí truyền ra từ lòng đất.
Luồng sóng linh khí này không rõ lắm, ngoài trừ Từ Phương ra, thì không có ai cảm nhận được.
"Dưới lầu của các ngươi, còn có đồ vật gì sao?" Từ Phương quay đầu hỏi Vu Bạch An.
"Không có ạ" Vu Bạch An nói ngập ngừng, không biết tại sao Từ Phương lại nói đến vấn đề này.
“Thật sao?" Từ Phương nhíu mày.
Ngay lúc này, từ phía dưới lầu, truyền đến một luồng sóng linh khí.
Không biết vì sao, Từ Phương lại cảm nhận được sóng linh khí, luôn cảm thấy đây như thể nhịp tim vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!