[Phiên ngoại không liên quan đến nội dung truyện]
“Ngụy Lật! Ngụy Lật!”
Giữa trưa tháng 10, Ngụy Lật nằm gục trên bàn học ngủ ngon lành, đột nhiên bị người lay tỉnh. Cô mở choàng mắt, nhưng đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ.
“Ừm… làm sao vậy?”
“Lớp Một bọn mình đang thi đấu bóng rổ với lớp Hai, bọn mình mà không ra nhanh thì đến chỗ đứng cũng không có đó.”
Cô bạn lôi kéo tay cô ra ngoài, Ngụy Lật ngáp ngắn ngáp dài chạy theo bước chân của cô ấy. Từ khu dạy học ra đến sân bóng rổ, ánh dương rạng rỡ len lỏi qua từng tán cây, chiếu rọi đến làn váy của thiếu nữ, hương vị thanh xuân như lan tràn quanh làn gió nhẹ.
Lúc hai người chạy tới nơi cũng không tính là sớm, quanh sân bóng rổ đã chật kín người, cô bạn kéo Ngụy Lật đứng dưới tàng cây râm mát, ôm tay cô lay lay: “Nghe nói lớp Một bọn mình đã hẹn lớp bên kia đấu một trận ra trò từ lâu lắm rồi.”
Lại cảm thấy chuyện này vẫn còn chưa đủ hấp dẫn, bèn chèn thêm một chuyện chấn động: “Có cả Phó Thời Cạnh nữa đấy.”
Ngụy Lật gật gật đầu, nghe cô ấy nhắc đến tên của Phó Thời Cạnh thì hơi cảm thán, quả nhiên là sức hút của nam thần vườn trường.
Trận thi đấu rất nhanh đã bắt đầu, hai lớp nhờ thầy giáo thể dục làm trọng tài, bạn học đứng xung quanh sân liên tục cổ vũ, tiếng sau so với tiếng trước còn lấn át hơn.
“Lớp Một cố lên!”
“Lớp Hai cố lên!”
“Trương Dương cố lên!”
“Phó Thời Cạnh cố lên!”
Ngụy Lật bật cười, còn rất có trật tự cơ đấy.
“Chắc là Lâm Đóa dẫn đầu nhóm cổ vũ lớp mình.”
“Ai vậy? Cậu biết hả?”
Cô bạn nghe được thì kinh ngạc nhìn cô: “Lâm Đóa đó, ngày nào cũng tới lớp mình kiếm Trương Dương.”
Ngụy Lật nghi hoặc: “Trương Dương ở lớp mình á? Sao mình nhớ cậu ấy học lớp bên mà nhỉ.”
Cô bạn lại được một phen trợn trắng mắt, nghẹn họng trân trối nửa ngày mới thốt nên lời: “Ừ thì… cũng không trách được cậu, trước đó đúng là Trương Dương học ở lớp Hai, nhưng không phải cậu ấy có mấy cậu bạn chơi thân học ở lớp mình sao, nên cậu ấy chuyển qua đây học.”
“Thầy chủ nhiệm bên ấy không giận hả?”
Mới khai giảng một tháng đã chuyển lớp, nghĩ đi nghĩ lại thì cứ giống như không chừa lại mặt mũi cho Giáo viên chủ nhiệm.
“Sao có thể giận cơ chứ, Trương Dương không ham học hành cho lắm, đánh không được mắng cũng không xong, chuyển tới lớp mình thì chẳng khác nào con sâu nhảy ra khỏi nồi canh ngon.”
So sánh vô cùng sâu sắc, Ngụy Lật lặng lẽ giơ một ngón tay cái với cô bạn.
“Kìa kìa, cậu mau nhìn đi, áo số 7 màu đen là Phó Thời Cạnh đó.”
Ngụy Lật nâng mắt lên nhìn, quả thật ở trong đám đông, gương mặt và dáng người anh như hạc giữa bầy gà. Suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong lòng Ngụy Lật chính là, trách không được nhiều bạn học đến kêu gào cổ vũ cho cậu ta như vậy.
Người trong sân bóng tới tới lui lui, nhiều cái Ngụy Lật xem không hiểu, bên tai lại toàn tiếng reo hò không phân biệt được ai với ai.
Xem không hiểu, thành ra cũng không thú vị.
Ngụy Lật nói với cô bạn: “Hay là mình về lớp đi, mình không thích xem bóng rổ lắm.”
Cô bạn tụt hứng nhìn cô, cả sân bóng này được mấy ai tới đây vì đam mê bóng rổ đâu cơ chứ.
“Cậu về trước được không, mình ở lại coi chút nữa.”
Vừa dứt lời, xung quanh bỗng có tiếng kêu hoảng hốt.
Quả bóng đang bay về phía bên này, Ngụy Lật phản ứng mau lẹ, thấy bóng cao ngang tầm mặt mình thì vội vàng ngồi thụp xuống tránh đi. Nhìn quả bóng rơi xuống sau lưng rồi lăn ra xa, cô vỗ vỗ ngực thở phào: “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.”
“Xin lỗi cậu.”
Có người từ sân bóng chạy tới đây, Ngụy Lật quay đầu nhìn lại, là áo số 7.
Cậu bạn nói vội nói vàng, vì thấy người không bị ảnh hưởng nên tâm trí vẫn hướng về trận đấu, thành thử Ngụy Lật không nghe được chút thành khẩn nào cả.
“Cậu cẩn thận một chút đi.” Nói vậy song cũng chẳng để trong lòng, cô nói với cô bạn mấy câu rồi quay người rời đi.
Ngụy Lật đi rất nhanh, hoàn toàn không biết nam sinh kia vẫn đứng tại chỗ dõi theo bóng lưng cô thật lâu.
“Thời Cạnh! Làm gì lâu thế.” Lục Thương chống hai tay trên đầu gối, gọi anh trở về sân.
Phó Thời Cạnh chạy lại gần rồi ném bóng cho Lục Thương: “Tới rồi đây.”
Sáng thứ hai có tiết tự học, Sao đỏ có việc bận nên nhờ Ngụy Lật qua lớp Hai kiểm tra vệ sinh đầu giờ.
Cũng không phải kiểm tra gắt gao gì, chỉ cần trên bục giảng không có rác và bụi phấn, dưới sàn được quét dọn sạch sẽ là coi như hoàn thành tốt, cô nhìn sơ qua rồi quay người dựa vào lan can viết báo cáo kiểm tra.
“Này, bạn học nhỏ, cậu kiểm tra kỹ chưa đấy?”
Ngụy Lật nhìn qua, thấy người nọ hai tay đan chéo trên lan can, còn cầm theo cuốn vở để học bài, càng nhìn càng thấy quen mắt, một lúc sau mới nhớ đây là người ở sân thể dục mấy hôm trước.
Phó Thời Cạnh nhìn cô, thấy cô quay lại ghé đầu vào cửa lớp nhìn một vòng, sau đó tấm tắc khen ngợi: “Không tệ, rất sạch sẽ.” Còn cúi đầu hí hoáy thêm mấy chữ vào tờ giấy trong tay.
Lúc cô quay lưng về lại lớp, Phó Thời Cạnh lại dõi mắt nhìn theo cô như ngày hôm ấy, không hiểu sao lại bật cười.
Không biết có phải ảo giác hay không, mà mấy ngày nay, số lần Ngụy Lật gặp Phó Thời Cạnh càng ngày càng tăng, cô không khỏi suy nghĩ, giáo viên bên lớp Hai ít giao bài tập cho học sinh lắm sao?
Vào giờ nghỉ trưa, Phó Thời Cạnh bưng khay đồ ăn ngồi xuống trước mặt Ngụy Lật, loáng thoáng nghe đám Lục Thương ở phía sau gào thét, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tự nhiên: “Trùng hợp thật đấy.”
Ngụy Lật gắp một miếng sườn xào chua ngọt lên ăn, gật đầu coi như đáp lại.
“Sao cậu ngồi ăn có một mình vậy?”
“Bạn mình ra ngoài trường ăn cơm.”
“Sao cậu không đi cùng?”
“Mình muốn ở lại lớp tranh thủ làm bài tập.”
Tiếp xúc càng nhiều, Phó Thời Cạnh mới phát hiện ra Ngụy Lật là một cô bạn vừa xinh đẹp, vừa rất bình tĩnh. Không phải là kiểu người quá mức trầm mặc, cũng không phải lạnh lùng kiêu căng, ngược lại cô rất ôn hòa, có hỏi có đáp, thỉnh thoảng lại lộ ra mấy phần nghịch ngợm dí dỏm.
Rất có ý tứ.
Tối nọ, Ngụy Lật tắm rửa xong thì chuẩn bị vào lớp học tiết tự học buổi tối, lúc đi ngang qua sân khấu lớn, bỗng nhiên cảm thấy có gì rơi xuống đầu, cô vươn tay sờ sờ, là một bông hoa.
Ngụy Lật bèn ngẩng đầu nhìn lên, trên lầu hai là Phó Thời Cạnh đang đứng bên cửa sổ, chống cằm nhìn cô, ánh mắt ấy như vì sao tỏa sáng trong màn đêm.
“Cậu mấy tuổi rồi mà còn trêu mình thế!”
Anh không đáp, chỉ ngoắc ngoắc tay gọi: “Lên đây.”
Ngụy Lật không nghĩ nhiều, quay gót bước lên cầu thang muốn tìm anh tính sổ. Nhưng vừa mới tới đầu cầu thang đã bị một cánh tay kéo lại ôm vào trong lòng, quanh mũi là mùi hoắc hương thơm dịu.
“Cậu muốn làm gì?” Chẳng rõ vì sao cô không tức giận, trong giọng nói còn có ý cười.
Anh cũng cười khẽ, lặng lẽ hưởng thụ mùi hoa lan trên tóc cô: “Muốn cùng bạn học nhỏ nói chuyện yêu đương.”
“Mình không muốn nói.” Bạn học nhỏ đáp lại thực mau, sau đó ôm lấy cổ anh, tặng cho anh một nụ hôn lướt: “Nhưng mình muốn hôn môi, cậu có muốn không?”
Anh ôm siết lấy vòng eo nhỏ nhắn, nếm được vị ngọt của đôi môi, mơ hồ đáp lại cô.
“Muốn.”
Có ngọn gió nhẹ thổi qua hành lang, xa xa có tiếng cười nói nhỏ to, ai cũng không biết rằng, ở nơi yên tĩnh này đã có một chuyện tình thật đẹp được ấp ủ từ lâu, nay đã chớm nở.
Từ đây, tháng 10 đã mang theo mùi hoắc hương thơm dịu, đăng đắng nhưng lại vẫn đủ để khiến người yêu ngọt trầm mê.
[Phiên ngoại không liên quan đến nội dung truyện]