[Vật chuyển sao dời, với người vẫn không thay đổi
Mỗi tiếng nói cử chỉ của người vẫn còn mãi ở trong tim]
Biết cô trở về, Tần Dạng bèn hẹn gặp mặt, cô ấy là bạn học thời Đại học của Ngụy Lật.
Cả hai hẹn nhau ở một nhà hàng tao nhã, tiếng giày cao gót trên sàn gạch men ngày càng gần, Tần Dạng ngẩng đầu, giơ tay gọi: “Ngụy Lật!”
Ngụy Lật nghe tiếng thì đi tới, mới vừa ngồi xuống, Tần Dạng đã sờ sờ vòng eo thon thả của cô, tấm tắc: “Nếu không phải mặt mày cậu vẫn hồng nhuận mịn màng, mình còn tưởng cậu xa xứ để làm việc cực nhọc đấy, gầy có khác gì bộ xương khô đâu.”
Tần Dạng cùng cô gọi món: “Hôm nay cho mình cơ hội được mời cậu một bữa, ăn nhiều một chút, mấy nay trời hay mưa, coi chừng gió to thổi bay cậu đi luôn đấy.”
Sau khi gọi món xong, phục vụ bưng đồ uống lên trước, Ngụy Lật ngậm ống hút uống trà chanh, ngây người nhìn ngoài phố người tới kẻ đi. Bỗng một tiếng “tách” làm cô tỉnh táo, Tần Dạng đang chụp lén nhưng vô cùng khoa trương, thấy cô nhìn qua thì rủ cô cùng selfie.
“Chụp mấy tấm với đại mỹ nữ để đăng câu like nào.”
Ngụy Lật bất đắc dĩ, song vẫn phối hợp chụp mấy tấm, Tần Dạng hài lòng đăng ảnh lên Weibo: “Hai mỹ nữ lâu ngày hội ngộ.”
Đoạn, thấy cô như không có tâm tình, Tần Dạng bèn nhích nhích cánh tay: “Sao vậy, kể cho mình nghe, gặp chuyện gì không vui hả?”
“Chia tay.” Ngụy Lật cúi gằm đầu, cầm ống hút khuấy loạn mấy viên đá trong ly nước.
“Sao lại chia tay?” Tần Dạng biết cô có bạn trai, nhưng lại không biết hai người đã chia tay. Ngụy Lật rầu rĩ kể lại cho cô ấy nghe, sau đó cả hai đều trầm mặc, mãi một lúc sau Tần Dạng mới mở miệng: “Cậu không nói rõ ràng với anh ấy mà đã chạy tới đây rồi hả?”
Ngụy Lật ngừng động tác trên tay, giọng nói cũng buồn hẳn đi: “Mình không dám.”
“Như vậy sao được? Bây giờ anh ấy không ở nhà, nhưng lúc sau anh ấy trở về thì phải làm sao?”
Hết chuyện này lại đến chuyện kia làm đầu óc Ngụy Lật rối tinh rối mù, cô không biết nên làm gì, cũng không dám làm gì, chỉ biết tránh mặt anh, trở về nơi cô đã từng gắn bó sớm tối để thu mình lại.
Nếu tình yêu là một môn học, chỉ sợ cô đã rớt môn vô số lần.
Tần Dạng thở dài, cô ấy cũng chỉ là người ngoài cuộc, nhưng cũng vì thế mà có cái nhìn tỉnh táo hơn.
Ở khách sạn hai ngày, Ngụy Lật tìm kiếm một căn chung cư thích hợp, Tần Dạng biết chuyện bèn tới phụ cô dọn nhà. Ngụy Lật cố ý vào bếp khao cô ấy một bàn đồ ăn, khiến Tần Dạng liên tục tán thưởng: “Cậu đi xa tu luyện lâu như vậy, rốt cuộc bây giờ mình cũng thấy được thành quả.”
Ngụy Lật rót cho cô ấy một ly nước trái cây, thực lòng biết ơn: “Cảm ơn cậu đã giúp mình nhiều như thế.”
Tần Dạng cụng ly: “Cảm ơn cậu đã cho mình nếm thử tay nghề tuyệt vời.”
Sau khi cơm nước xong, Ngụy Lật tiễn Tần Dạng ra cửa, sau đó soạn sơ yếu lý lịch và CV gửi đến mấy công ty cô đã tìm hiểu từ trước.
Ngày cô phỏng vấn trở về, trời lại đổ cơn mưa tầm tã làm ướt làn váy, bắn đầy sau cẳng chân, giày cao gót cũng sũng nước. Cô cẩn thận tránh một vũng nước đọng trên đường, bước nhanh bước chậm đi về nhà.
Khi đến cổng chung cư, cô nghe thấy một tiếng đóng cửa xe thật mạnh, lại nghe được giọng nói thân quen: “Ngụy Lật.”
Trái tim như bị một bàn tay nắm lấy, Ngụy Lật như ngừng thở, quay đầu nhìn lại, Phó Thời Cạnh đang cầm ô bước tới, nhàn nhạt nói: “Đi lên nhà đi.”
Ngụy Lật ngẩn ra, cúi đầu lục tìm chìa khóa, đáp lại bằng thanh âm rất nhẹ: “Ừm.”
Lúc vào thang máy, Ngụy Lật duỗi tay ấn tầng, mỗi người đứng ở một góc, cô không dám nhìn anh. Mãi đến lúc mở cửa phòng, cô mới cất lời: “Anh vào nhà—”
Lời còn chưa dứt, người đàn ông phía sau đã buông dù, cánh tay cứng rắn khóa chặt cô vào trong lồng ngực, nụ hôn không hề có một chút ôn nhu mềm mại, tựa như cắn nuốt.
Ngụy Lật chưa bao giờ thấy anh mất kiểm soát như vậy, giãy giụa đẩy vai anh ra, quay đầu tránh đi nụ hôn đã làm cánh môi cô tê dại. Chợt nghe thấy anh cười: “Sao vậy, bây giờ anh muốn chạm vào em cũng không được?”
Chẳng hiểu vì sao, lời này rơi vào tai Ngụy Lật lại khiến cô vô cùng đau đớn, cô dùng sức đẩy anh: “Anh tránh ra!”
Nhưng giờ đây anh làm gì còn giữ được lý trí, cô càng đuổi, anh lại càng muốn khảm cô vào tận tim, bế thốc cô đi tìm phòng ngủ.
Ngụy Lật bị anh đè xuống giường, anh cởi cà vạt ném sang một bên, lần tay tới cởi áo sơ mi của cô xuống, cô kinh hoảng trừng mắt nhìn anh.
Chỉ thấy anh vẫn thô bạo kéo chân váy của cô xuống đến mắt cá chân, vùi đầu cắn hôn đôi môi cho đến khi trầy da rướm máu. Ngụy Lật đã sớm tuôn đầy nước mắt, chờ anh buông ra bèn thẳng thừng cho anh một cái tát.
Làn da cô trắng mịn nhưng lại ẩn ẩn hiện hiện mấy vết hôn đỏ rực, áo ngực màu trắng bao lấy bộ ngực mềm mại no đủ, tất cả đều làm anh đỏ cả mắt từ lâu, cái tát vừa rồi lại như lửa cháy đổ thêm dầu, mạnh mẽ kéo quần lót cô xuống muốn xông vào, lại nghe thấy cô nức nở: “Phó Thời Cạnh, anh làm xong thì mau cút đi, nếu không—”
“Em chết cho anh xem.”