Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

“Cô đi đi, căn nhà này không chào đón cô đâu.” Giang Hân liếc nhìn Giang Nhung, sau đó quay ngoắt định đi vào. 

“Chị điếc à? Tôi muốn gặp mẹ tôi, ai nói muốn về căn nhà này của chị?” Giang Nhung chỉ muốn lao tới tát cho Giang Hân hai bạt tai. 

Giang Nhung còn chưa tính sổ trò vớ vẩn mà cô chị gái này gây ra hai ngày trước, giờ cô ta lại còn gây chuyện à. 

“Hân Nhi, mở cửa cho em gái con vào đi.” Giọng nói của Giang Chính Thiên vang lên từ đằng sau Giang Hân. 

Giang Hân trước giờ đều không dám cãi lời của Giang Chính Thiên, ông ta kêu cô ta mở cửa thì cô ta sẽ mở cửa, ông ta kêu cô ta làm gì thì cô ta sẽ làm đó. 

Cổng vừa mở, Giang Nhung liền xông vào bên trong muốn đi tìm mẹ, nhưng lại bị hai người giúp việc chặn lại theo lệnh của Giang Chính Thiên. 

Giang Chính Thiên ung dung nói, “Muốn gặp mẹ con thì hãy hứa với bố một chuyện.” 

“Ông đừng mơ tôi sẽ hứa với ông chuyện gì.” Nhìn khuôn mặt trước mắt, nếu không phải vì chút quan hệ máu mủ với ông ta thì Giang Nhung đã nhổ một ngụm nước bọt vào mặt ông ta rồi. 

“Là con tự mình đến đây, sau này muốn trách cũng đừng trách người khác nhé.” Giang Chính Thiên cười lạnh, sau đó ra lệnh, “Đưa cô hai tới phòng riêng trang điểm đi, sau đó gọi điện bảo cậu cả nhà họ Cù tới, xem thử cậu ta có tới không.” 


Haha! 

Truyện up có bản quyền trên app mê tình truyện 

Giang Nhung nhìn người đàn ông trước mặt, ông ta có thật là bố của cô không? 

Nếu thật thì tại sao lại bắt ép cô cưới một người đàn ông mà cô không thích? 

Lúc này, Giang Nhung chỉ thấy lợi ích trong mắt của Giang Chính Thiên, ngoài ra không nhìn thấy chút tình thân nào nữa. 

Cô đã sớm biết Giang Chính Thiên là một người vì lợi ích mà không từ một thủ đoạn nào. 

Chẳng phải thế sao? 

Giang Nhung hít sâu một hơi rồi nói, “Giang Chính Thiên, tôi muốn gặp mẹ của tôi, nếu ông còn có chút lương tâm thì hãy để tôi gặp mẹ, để tôi đưa mẹ rời khỏi đây.” 

“Chờ con và cậu cả nhà họ Cù hoàn thành việc phải làm thì bố sẽ cho con gặp mẹ.” Giang Chính Thiên phất tay ra hiệu cho hai người giúp việc kéo cô đi. 

Ánh mắt lạnh lùng của Giang Nhung lướt qua Giang Chính Thiên, Giang Hân và cả hai người giúp việc kia, bỗng nhiên cô bật cười, “Giang Chính Thiên, ông tưởng là ông muốn làm gì thì làm ư? Nếu ông dám làm càn thì dù tôi có phải chết cũng không để ông bắt ép tôi làm bất cứ chuyện gì đâu.” 

Không, sao cô có thế không muốn sống chứ, chẳng qua cô chỉ đe dọa bọn họ mà thôi. 

Cô vừa trở thành người phụ nữ của Trần Việt, cô còn phải chung sống và sinh thật nhiều đứa con cho Trần Việt. 

Cô còn phải đón mẹ về cùng sống với họ nữa, sao có thể bỏ mạng ra đánh cược với đám người độc ác này chứ. 

Ánh mắt Giang Nhung vô cùng sắc bén và dữ tợn, khiến hai người giúp việc cứng đơ người không dám bước lên dù chỉ một bước. 

Giang Nhung không thèm để ý đến bọn họ, cô hất tay bọn họ ra rồi đi vào trong, mục đích cô đến đây là để tìm người chứ không phải tự chui đầu vào rọ để bọn họ ăn hiếp. 

Giang Chính Thiên cũng để mặc cô, dù sao cô đã ở trong nhà rồi, ông ta còn sợ cô chạy đường nào nữa. 

Bây giờ chỉ hi vọng cậu cả nhà họ Cù mau tới đây nhận người về, chỉ cần gạo nấu thành cơm thì việc gì cũng có thể giải quyết. 

Giang Chính Thiên quay đầu lại nhìn ánh mắt đố kỵ và thù hận của Giang Hân, ông ta nói tiếp, “Hân Nhi, đừng lo, chúng ta chỉ muốn con của nó, chứ không phải nó, vị trí con dâu cả nhà họ Cù chỉ thuộc về con mà thôi.” 


“Bố, con…” Giang Hân chớp chớp mắt, đôi mắt rưng rưng chỉ chực trào nước mắt, “Con biết rồi, chỉ có bố thương con nhất.” 

“Vì bố chỉ có một đứa con gái là con thôi.” Giang Chính Thiên khẽ vỗ vai Giang Hân, sau đó nói tiếp, “Bố không thương con thì thương ai.” 

“Bố, bố ruột của Giang Nhung là ai vậy?” Giang Hân không lấy được đáp án mình muốn từ chỗ mẹ nên định nghe ngóng ít manh mối từ bố. 

Cô ta không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể bắt thóp Giang Nhung, cô ta càng nắm giữ nhiều thứ trong tay thì lại càng có ưu thế khi đối phó với Giang Nhung. 

Giang Chính Thiên nói, “Chuyện này con không cần quan tâm đâu, con trông chừng nó giúp bố, nếu nó đã tự tới đây thì không thể để nó chạy thoát. À về chuyện của mẹ con, tạm thời đừng để lộ tin tức ra ngoài.” 

“Bố ơi, chuyện của mẹ…” Người đó dù thế nào đi nữa cũng là mẹ ruột của cô, Giang Hân vẫn có chút không đành lòng. 

“Hửm?” Giang Chính Thiên nhướn mày, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng. 

Giang Hân cắn môi gật đầu, “Để con đi trông chừng nó.” 

Giang Nhung lật tung khu nhà họ Giang cũng không tìm thấy mẹ cô đâu, mẹ không ở nhà họ Giang thì có thể đi đâu được chứ? 

Giang Nhung ngẫm nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra mẹ có thể đi đâu ngoài nhà họ Giang? 

Chẳng lẽ bị Giang Chính Thiên giấu trong nhà họ Cù rồi sao? 

Nếu đúng là Giang Chính Thiên cấu kết với Cù Mạnh Chiến lừa cô tới đây thì rất có khả năng đã giấu mẹ cô trong nhà họ Cù rồi. 

Nhà họ Giang cô có thể đến, nhưng nhà họ Cù canh gác rất nghiêm ngặt, khó mà ra vào được, vấn đề là dù có vào cũng đồng nghĩa với việc đưa đầu vào rọ. 

Hơn nữa, Giang Hân vẫn luôn mang người đi theo cô, e là ngay cả nhà họ Giang cô cũng khó mà thoát ra. 

Không biết Trần Việt có nhìn thấy tin nhắn cô gửi không? 

Nếu Trần Việt gặp phải tình huống của cô thì anh ấy sẽ làm thế nào? 

Nghĩ tới Trần Việt, Giang Nhung tìm một nơi ngồi xuống, định gọi điện thoại hỏi ý kiến Trần Việt. 


Vừa lấy điện thoại ra, Giang Nhung liền phát hiện cô quên mở nguồn sau khi xuống máy bay, điện thoại nãy giờ vẫn ở chế độ tắt nguồn. 

Cô mở máy lên, màn hình hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ của Trần Việt. 

Chắc hẳn Trần Việt rất lo lắng khi không liên lạc được với cô, Giang Nhung vội gọi lại, nhưng bên kia đã ở trạng thái tắt máy. 

Vì Trần Việt lúc này cũng đang trên chuyến bay tới Kinh Đô. 

Chuyện bên phía miền Tây đã phát sinh vài vấn đề vì Trần Việt bỏ đi đột ngột. 

Chiều nay Trần Việt phải họp trực tuyến với người bên đó để trao đổi công việc, cuộc họp kéo dài tới mấy tiếng đồng hồ. 

Công việc xong xuôi, Trần Việt liền nhìn thấy tin nhắn Giang Nhung gửi tới, anh vội gọi điện lại cho Giang Nhung, nhưng điện thoại cô luôn ở trạng thái tắt máy không thể liên lạc được. 

Anh lại cho người kiểm tra camera giám sát ở bệnh viện để hiểu rõ tình hình, cuối cùng còn phái người tới sân bay điều tra, xác nhận bố mẹ Giang Nhung tối hôm qua đã trở về Kinh Đô, mấy tiếng sau Giang Nhung cũng bay về Kinh Đô theo họ. 

Ngay cả Cù Mạnh Chiến luôn muốn gặp Leo cũng đã trở về Kinh Đô vào sáng sớm nay, mọi manh mối đều đưa về một nơi, Trần Việt thoáng chốc đã đoán được bọn họ muốn làm gì. 

Vì thế trước khi lên máy bay, anh lập tức đưa ra quyết định, để người phụ trách Thịnh Thiên tại Kinh Đô hẹn với Cù Mạnh Chiến, bảo là Leo của Thịnh Thiên muốn gặp hắn. 

Sau khi đáp máy bay, Trần Việt liền nhận được tin tức của người phụ trách Thịnh Thiên ở Kinh Đô, người của họ đã liên lạc trực tiếp với Cù Mạnh Chiến rồi. 

Nghe xong báo cáo từ Hứa Huệ Nhi, Trần Việt nói, “Trợ lý Hứa, cho người nói với Cù Mạnh Chiến, chỉ cần đưa cô hai nhà họ Giang tới gặp tôi thì hắn muốn cái gì tôi cũng sẽ cho hắn cái đó.” 

Sau đó Trần Việt chạy tới nhà họ Giang, có vài việc đã không kịp ngăn cản Cù Mạnh Chiến nữa, chỉ có thể dùng thân phận Leo để xử lý. 

Tên Giang Chính Thiên đó đúng là chẳng phải hạng tốt lành gì, năm đó làm ra chuyện bệnh hoạn vô nhân tính như thế với vợ của mình, giờ lại muốn lợi dụng Giang Nhung. 

Nếu không phải chuyện này mà lộ ra sẽ khiến Giang Nhung bị tổn thương thì anh nhất định phải băm vằm Giang Chính Thiên thành muôn mảnh. 


Nhấn Mở Bình Luận