Tay cầm ống nhòm nhìn hai bóng người nắm tay nhau ở dưới tầng.
Nhìn Giang Nhung hạnh phúc dựa sát vào bên cạnh Trần Việt, nhìn lúc Giang Nhung ở bên cạnh Trần Việt cười vui sướng động lòng người kia...
Đôi mắt đào hoa như muốn cướp hồn người khác của Henry hơi nheo lại.
"Giang Nhung."
Bờ môi của anh ta khẽ mở ra, chậm rãi lại thâm tình gọi tên Giang Nhung, ánh mắt nhìn chăm chú vào trên người Giang Nhung giống như ánh sao triền miên.
Cô đã hoàn toàn quên anh rồi, trong trí nhớ của cô không hề có sự tồn tại của anh ta. Nhưng không sao, cô ấy không nhớ ra mình, chỉ cần anh nhớ cô ấy là được rồi.
Trình Diệp nhìn chằm chằm vào Henry một lúc lâu mới mở miệng hỏi: "Trên thế giới này có nhiều phụ nữ như vậy, cũng không phải không có người nào đẹp hơn người phụ nữ này. Dựa vào thân phận của anh bây giờ thì muốn kiểu phụ nữ nào mà không có, vì sao cứ muốn cướp người phụ nữ của Trần Việt chứ?"
Trình Diệp thừa nhận Giang Nhung thật sự là người phụ nữ không tệ. Khi nhìn thấy của cô, trong cơ thể của người đàn ông sẽ bất giác dâng lên một dục vọng muốn được chinh phục cô.
So với những dục vọng không thể kìm chế dâng lên trong cơ thể, anh ta càng quan tâm tới mạng sống của mình hơn.
Một bảo bối khiến cho Trần Việt yêu thương nâng trong lòng bàn tay giống như bảo vật quý hiếm, nếu ai dám tranh giành mà để cho Trần Việt biết được...
Trình Diệp thậm chí không dám nghĩ tới Trần Việt biết sẽ làm thế nào.
Henry muốn cướp người phụ nữ của Trần Việt, ban đầu lúc mới nghe được anh ta đã giật
mình, phản ứng đầu tiên của anh ta là khuyện Henry đừng làm như vậy, nhưng trong lòng tự nhiên lại xuất hiện ý nghĩ xấu xa, hy vọng có người khiêu chiến với quyền uy của Trần Việt.
Đương nhiên, đó chỉ có thể là người khác mà không thể là bản thân anh ta. Anh ta chỉ cần đứng ở trong góc xem kịch vui là được rồi.
Nhưng ngay cả bản thân anh ta cũng không biết tại sao mình lại bị Henry kéo vào trong chuyện này. Anh ta chỉ có thể giúp Henry mà không có đường lui nào khác.
Có thể anh ta đồng ý giúp đỡ Henry, âm thầm giúp Henry một tay là vì bất mãn khi Thịnh Thiên bỗng nhiên thu mua công ty PM, hơn nữa chuyển công ty PM sang tên của Giang Nhung. Nói cách khác Giang Nhung là nhân viên của anh ta, không cần bất kỳ cố gắng nào đã lên làm BOSS của anh ta rồi.
Anh ta cố gắng dốc sức làm việc nhiều năm như vậy, thật vất vả mới leo lên đến vị trí quản lý chính của công ty PM ở Châu Á, nhưng chỉ trong chớp mắt, tất cả những điều này đều trở nên vô nghĩa.
Trong lòng chênh lệch quá lớn làm anh ta không thể tiếp nhận nổi, cho nên anh ta không khống chế được, đã đồng ý khi Henry đưa ra yêu cầu muốn anh ta giúp đỡ.
"Cô ấy là người có một không hai, không ai có thể thay thế được." Henry vẫn dùng ống nhòm nhìn Giang Nhung dưới tầng đang đi xa dần, nói mà không quay đầu lại.
"Anh thích là được rồi!" Trình Diệp dừng lại một lát mới nói tiếp: “Tôi đã nói tất cả những gì mình biết về quan hệ giữa PM và Thịnh Thiên cho anh rồi. Tiếp theo, tôi không giúp gì được anh nữa đâu."
Trên thế giới này cũng chỉ có người đàn ông bên cạnh anh ta biết rõ ràng người phụ nữ kia là của Trần Việt mà còn có gan động vào cô.
Trình Diệp với tâm tình chờ xem kịch vui, muốn xem rốt cuộc trong bọn họ, ai mới là người thật sự chiến thắng cuối cùng.
Giang Nhung và Trần Việt đi xa, mãi đến khi bọn họ đi vào một dãy nhà, qua ống nhòm không nhìn thấy được bọn họ nữa, Henry mới cất ống nhòm và dời tầm mắt.
Anh ta nhìn về phía Trình Diệp, ánh mắt lạnh lùng nói: "Tôi sẽ cho người gửi tiền vào trong tài khoản của anh."
Giao dịch bằng tiền là cách đơn giản nhất để bảo người ta giúp đỡ mình. Trình Diệp làm việc cho anh ta, anh ta đưa ra số tiền mà Trình Diệp mong muốn, mọi người đều làm theo nhu cầu của mình, sau này không ai nợ ai nữa.
Anh ta không cho rằng Trình Diệp chỉ dựa vào chút quan hệ bạn học đáng thương từ nhiều năm trước mà giúp đỡ mình không có mục đích.
"Henry, tiền thì không cần, chỉ cần..." Chỉ cần khi Henry chẳng may thất bại thì đừng kéo anh ta xuống nước. Anh ta tự biết mình, bây giờ anh ta tuyệt đối không phải là đối thủ của Trần Việt.
"Tôi sẽ đưa tiền cho anh. Nếu chẳng may tôi thất bại thì đó cũng chỉ là chuyện của riêng tôi, không liên quan tới bất kỳ người nào cả." Sau khi bỏ lại một câu, Henry tao nhã rời đi.
Chẳng mấy chốc đã vào thu, thời tiết ở thành phố Giang Bắc dần trở nên mát mẻ hơn, mọi người cũng thấy dễ chịu hơn.
Đi ra khỏi tòa nhà lớn của công ty PM sẽ nhìn thấy có một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ vô cùng bắt mắt đang đỗ. Mọi người đi ngang qua đều không nhịn được phải dừng bước quan sát.
"Cậu chủ!" Thấy Henry đi ra, người tài xế lập tức xuống xe, cung kính chào hỏi anh ta.
"Anh đi làm việc của anh đi, không cần đi theo tôi." Henry ngồi trên xe và thắt dây an toàn, ẩn chân ga rồi lao nhanh đi.
Anh ta rời đi chỉ để lại làn khói bụi, mọi người xung quanh kinh ngạc thán phục nhìn theo không rời.
Sau bữa cơm trưa, Trần Việt vừa quay lại văn phòng, trợ lý Đường Nghị đã vội vàng báo cáo: "Tổng Giám đốc Trần, công tác chuẩn bị đám cưới đã gần xong rồi. Hình ảnh chi tiết được gửi đến trong hộp thư điện tử của anh, vẫn mong anh xem qua.. Nếu có chỗ nào không hài lòng, chúng tôi sẽ bảo bọn họ sửa lại."
Trần Việt đã sớm định tổ chức một đám cưới bổ sung cho Giang Nhung ở Aegean Sea. Anh cho người đi chuẩn bị từ rất lâu rồi.
Anh tổ chức hiện trường đám cưới chắc chắn phải chú ý tới từng chi tiết, cho người có chuyên môn đi làm. Nhưng những hình ảnh gửi cho anh lại không lần nào làm cho anh thỏa mãn.
Nhìn vẻ mặt Trần Việt thâm trầm, Đường Nghị đã biết công tác chuẩn bị đám cưới, lắp đặt thiết bị trang trí bên kia còn rất nhiều chi tiết chưa đạt được yêu cầu làm thỏa mãn tổng Giám đốc Trần của bọn họ.
"Tổng Giám đốc Trần..."
Đường Nghị đang muốn giải thích, Trần Việt đột nhiên ngắt lời: "Anh lập tức đặt vé máy bay, tôi muốn bay qua bên kia một chuyến."
Nếu là trước đây, Trần Việt tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian cho những chuyện như vậy, nhưng bây giờ lại khác.
Anh muốn làm một đám cưới bổ sung cho Giang Nhung, đây nhất định phải là một đám cưới hoàn mỹ 100%. Anh không cho phép tồn tại bất kỳ một sai sót nào.
"Chờ một lát." Vừa nói ra miệng, Trần Việt lại nghĩ đến chuyện quan trọng hơn. Bây giờ Giang Nhung đang mang bầu, anh tuyệt đối không thể rời khỏi Giang Bắc.
Chuyện bốn năm trước dường như vẫn còn hiện rõ trước mắt anh.
Chính vì anh rời khỏi Giang Bắc có mấy ngày ngắn ngủi như vậy, khi quay về đã không thấy Giang Nhung của anh đâu cả.
Loại chuyện này chỉ xảy ra một lần đã đủ làm cho anh phải hối hận cả đời. Anh tuyệt đối không thể để cho chuyện này xảy ra lần nữa, tuyệt đối không thể được.
Sau khi nghĩ đến Giang Nhung, Trần Việt lập tức thay đổi ý định, vẫn nên do anh chỉ đạo từ xa, cố gắng chỉ huy những người kia làm theo từng suy nghĩ của anh, bố trí lại nơi tổ chức đám cưới.
Những ngày này, Tiêu Viễn Phong đã liên lạc được với vài người, tìm được bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ thích hợp.
Nhưng tìm được bác sĩ lại còn có một vấn đề lớn hơn xuất hiện ở trước mặt ông ấy, làm ông ấy không có cách nào giải quyết được.
Bọn họ phải ra nước ngoài để làm phẫu thuật, nhưng Tiêu Viễn Phong muốn ra nước ngoài lại không có hộ chiếu.
Tiêu Viễn Phong không chỉ không có hộ chiếu, ngay cả giấy tờ có thể chứng minh thân phận của mình cũng không có, căn bản không có cách rời khỏi Giang Bắc để ra nước ngoài được.
Tiêu Kình Hà hỏi thăm tin tức ở chỗ những người quen, ai nấy đều cho anh ta biết câu trả lời giống hệt nhau, bọn họ căn bản không làm ra được một thân phận hoàn toàn mới!
Không có cách nào lấy được giấy chứng nhận giúp Tiêu Viễn Phong, như vậy căn bản cũng không có khả năng hoàn thành những chuyện khác.