Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

"Em đang nhìn gì vậy?" Sau đó Trần Việt chạy tới, thấy ánh mắt Giang Nhung ngơ ngác nhìn về phía xa, lo lắng nói.

"Không có gì." Giang Nhunglắc đầu, không muốn nói cho Trần Việt biết, bởi vì cô ít nhiều biết được Hứa thị sụp đổ cũng có liên quan đến Trần Việt.

Hứa thị sụp đổ, ngài Hứa cũng tự sát. Ngài Hứa đã trả giá cho chuyện bản thân anh ta làm như vậy cũng đủ rồi.

Về phần Giang Hân!

Thấy Giang Hân sống tốt, đồng thời còn có con của mình, bất kể đứa trẻ này là do bản thân cô ta sinh ra hay là nhận con nuôi, không biết tại sao, Giang Nhungngược lại thấy mừng thay cho cô ta.

Cho dù Giang Hân từng làm rất nhiều chuyện có lỗi với cô, nhưng chuyện đã qua lâu quá rồi, Giang Nhungcũng sắp quên mất trước kia mình từng đau đớn thế nào.

Chuyện đã qua thì cho qua đi, Giang Nhung không muốn lại canh cánh trong lòng, cũng chính vì những người này từng tổn thương cô, cô mới có thể gặp được Trần Việt, không phải sao?

"Vậy chúng ta đi dạo một vòng đi." Giang Nhung không muốn nhiều lời, Trần Việt cũng không hỏi gì thêm. Đây cũng là một cách tôn trọng cô.


"Được. Chúng ta đi tới bờ sông Xen bơi thuyền đi." Giang Nhung chủ động ôm lấy cánh tay Trần Việt, thỉnh thoảng cọ vài cái trên người anh, vui vẻ giống như một đứa trẻ.

"Ừ." Trần Việt thích nhìn thấy dáng vẻ Giang Nhung như vậy, không buồn không lo, vui vẻ ở bên cạnh hắn.

Ở lại Paris mấy ngày, Trần Việt lại đưa Giang Nhung tới Milan, vừa hưởng tuần trăng mật, vừa cùng Giang Nhung học tập.

Bọn họ du ngoạn ở bên ngoài hơn nửa tháng, bởi vì mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy Nhung Nhung nhỏ khi trò chuyện video mà không thể ôm cô bé nên Giang Nhung nhớ cô bé nhớ tới đau lòng.

Mỗi ngày Nhung Nhung nhỏ cũng gặp ba mẹ ở trong video, dáng vẻ đáng thương không ba đau, không mẹ yêu.

Vì vậy sau khi Giang Nhungkiên trì, bọn họ trở lại New York sớm hơn so với kế hoạch ban đầu.

Sau khi trở lại New York, Giang Nhunglại tập trung vào công việc thiết kế của cô. Cô hy vọng dựa vào cố gắng của mình, có thể mở một văn phòng với thương hiệu riêng.

Trụ sở chính của Thịnh Thiên ở Giang Bắc, trọng tâm công việc của Trần Việt là ở Giang Bắc. Nhưng vì vợ và con, anh thường qua lại giữa hai nơi, từ trước đến nay chưa từng kêu mệt lấy một tiếng.

Công việc, sự nghiệp, tất cả đều đã được tiến hành đâu vào đấy, cuộc sống mỗi ngày của bọn họ rất bận rộn phong phú, nhưng rất ấm áp.

...

N năm sau.

Trần Tiểu Bích nhìn que thử thai vẫn có biểu hiện âm tính, gương mặt xinh xắn lập tức nhíu chặt, tức giận đến mức cũng sắp khóc: "Chiến Niệm Bắc, anh... anh nói cho em biết, khi chúng ta đi bệnh viện kiểm tra, có phải anh đã mua chuộc bác sĩ không vậy?"

Bọn họ ở với nhau đã nhiều năm như vậy, cô vẫn chưa từng có thai. Bọn họ đi bệnh viện kiểm tra thì cơ thể hai người đều không có vấn đề gì.

Cơ thể hai người không có vấn đề, bọn họ lại không có áp dụng các biện pháp tránh thai, nhưng vẫn không mang thai.

Vậy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Chiến Niệm Bắc vừa lau khẩu súng mới của anh, vừa không để ý trả lời: "Chúng ta cùng đi bệnh viện làm kiểm tra, anh có thể làm gì chứ?"


"Anh không gian lận, vậy tại sao em không mang thai? Hơn nữa, thế lực của anh lớn như vậy, muốn động tay động chân thì em có thể phát hiện được sao?" Trần Tiểu Bích nhận định vấn đề mình không mang thai nhất định là do Chiến Niệm Bắc.

Cô chen đến bên cạnh anh, nhìn chằm chằm vào anh: "Chiến Niệm Bắc, nếu anh thật sự không thể sinh con thì cứ nói thật cho em biết, em sẽ không ghét bỏ anh."

Trần Tiểu Bích muốn sinh một bé con, đã muốn tới năm, sáu năm nay rồi. Bây giờ Nhung Nhung nhỏ cũng mười tuổi, chị dâu cô mang thai lần nữa cũng sẽ sinh vào mấy ngày tới, nhưng bụng cô vẫn không có chút dấu hiệu gì.

Lần này kỳ kinh nguyệt chậm một tuần, cô tưởng có nên hăng hái vội vàng chạy đến hiệu thuốc mua được que thử thai, ai biết vẫn kiểm tra ra không có bầu.

Chiến Niệm Bắc không để tâm: "Có con hay không cũng có liên quan gì đâu?"

"Không có liên quan gì à?" Trần Tiểu Bích khẽ cắn môi: “Hôm qua có người nói em là gà mái không biết đẻ trứng. Anh nói có liên quan không?"

Trần Tiểu Bích cũng không phải quan tâm người khác nói thế nào, chỉ là nhà họ Chiến chỉ còn lại có độc đinh Chiến Niệm Bắc. Nếu như anh không có con, vậy nhà họ Chiến sẽ thật sự không còn đời sau rồi.

Trước đây Trần Tiểu Bích đều không cân nhắc tới mấy vấn đề này, nhưng theo tuổi tác dần dần lớn hơn, những chuyện nghĩ tới cũng sẽ chín chắn hơn rất nhiều.

Trước đây, cô cho rằng hai người sống với nhau, chỉ cần hai người vui vẻ là được. Bây giờ cô còn phải suy nghĩ thay cho Chiến Niệm Bắc.

"Em thật sự muốn có con như vậy à?" Chiến Niệm Bắc bỏ súng xuống, kéo Trần Tiểu Bích vào trong lòng: “Em muốn vậy thì chúng ta lại sinh một đứa."

"Chúng ta không phải luôn cố gắng tạo người, nhưng vẫn không có bầu sao? Anh nói sinh một đứa là có thể sinh à?" Trần Tiểu Bích nghiêm mặt trừng mắt nhìn anh, cảm thấy trừng mắt nhìn anh không đủ, cô lại đạp anh một cái.

Chiến Niệm Bắc nói: "Ba mẹ anh qua đời sớm, anh quanh năm sống trong quân khu, em cũng có sự nghiệp của em. Chúng ta thậm chí còn không chăm sóc được cho bản thân, làm thế nào chăm sóc cho con chứ?"

Trần Tiểu Bích lập tức trả lời: "Anh yên tâm đi, chúng ta có thể mời bảo mẫu. Sau khi sinh con xong, em cũng sẽ cố gắng ít quay phim đi."

Chuyện liên quan tới sau này, Trần Tiểu Bích đã sớm lên kế hoạch rồi. Chỉ cần sinh con xong, cô sẽ đặt trọng tâm vào gia đình. Ai bảo cô thích Chiến Niệm Bắc như vậy chứ!

Vì anh, đừng nói là sinh con ít quay phim, cho dù muốn mạng của cô, cô cũng không nói thêm một lời.

Chiến Niệm Bắc xoa nhẹ đầu của Trần Tiểu Bích, miệng mở ra muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không có can đảm nói ra khỏi miệng.


Ba mẹ Trần Tiểu Bích chết lại giống như một cái gai cắm ở trên cổ họng của anh vậy, thỉnh thoảng sẽ đâm anh vài cái, nhắc nhở anh, ba mẹ cô chết không thoát khỏi quan hệ với ba anh.

"Chiến Niệm Bắc, có phải anh vẫn đang lo lắng về chuyện ba mẹ của chúng ta không?" Trần Tiểu Bích từng đoán Chiến Niệm Bắc không muốn có con là vì nguyên nhân này, nhưng cô vẫn không dám xác nhận.

Hai năm trước, cô quay về nước A điều tra chuyện đã xảy ra trước đây, biết rõ ràng chuyện ba mẹ mình làm năm đó.

Ba của Chiến Niệm Bắc và ba mẹ của cô, bọn họ ở đất nước khác nhau, bọn họ đều ra sức vì đất nước của mình, đều là anh hùng dân tộc, không có ai là người xấu cả.

Cô nghĩ ba mẹ của cô ở trên trời có linh thiêng, chắc hẳn cũng sẽ không trách cô ở cùng với Chiến Niệm Bắc. Chiến Niệm Bắc: "Phải."

"Chiến Niệm Bắc, mẹ nó em cũng đã lấy anh rồi, anh còn tính toán những chuyện này à? Anh có khốn kiếp hay không?" Nói một lúc, Trần Tiểu Bích lại nghĩ tới chuyện gì đó: “Chiến Niệm Bắc, cho nên nhiều năm qua như vậy là anh cố ý không để cho em có bầu à?"

Chiến Niệm Bắc: "Phải."

Trần Tiểu Bích tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhảy cẫng lên: "Con mẹ nó, anh thật khốn kiếp!"

Chiến Niệm Bắc giữ lấy cô: "Không phải em thích sự khốn kiếp của anh sao?"

Trần Tiểu Bích cắn anh: "Khốn kiếp, nếu như anh không cho em sinh con, em không để cho anh được yên đâu."

Chiến Niệm Bắc: "Lập tức qua tạo người."

Cho tới bây giờ, Chiến Niệm Bắc là một người không biết nói lời êm tai với Trần Tiểu Bích, nhưng anh đang dùng cách thức vụng về của mình để yêu cô.

Nếu Trần Tiểu Bích đã bỏ xuống mâu thuẫn trong lòng, anh còn lo lắng gì nữa?


Nhấn Mở Bình Luận