Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

“Vậy sao?” Hai người đối mắt hơn nửa ngày, Trần Dận Trạch lạnh lùng lên tiếng: “Ngài Tổng thống, tin rằng ngài có lẽ còn biết rõ hơn tôi, tất cả mọi chuyện không đến cuối cùng ai cũng không biết kết quả sẽ như thế nào.”

Có một vài người, luôn cho mình là đúng, đem lời nói quá tự mãn, tuy nhiên sự thực rất có khả năng phát triển theo một hướng khác.

“Nhưng chuyện này, chỉ có một kết quả.” Chuyện khác, Quyền Nam Dương không dám đảm bảo kết quả sẽ thế nào, nhưng Trần Nhạc Nhung chỉ có thể là người phụ nữ của anh, là người phụ nữ sau này anh nhất định sẽ lấy, chuyện này ai cũng không thể thay đổi.

“Vậy chúng ta cứ chờ xem.” Trần Dận Trạch cười lạnh.

“Được! Vậy chúng ta cứ chờ mà xem.” Khóe môi Quyền Nam Dương hơi nhếch, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.

Đối với anh mà nói, bất kì chuyện gì khác, bao gồm cả việc cạnh tranh vị trí Tổng thống, anh đều có thể nhường một bước, nhưng chuyện liên quan đến Trần Nhạc Nhung, anh nửa bước cũng không lùi.

“Anh Liệt, anh đến rồi.” Trần Nhạc Nhung đột nhiên mở cửa, thò cái đầu nhỏ ra nhìn, nhìn thấy Trần Dận Trạch chắn đường của anh Liệt, cô lập tức nhíu chặt lông mày: “Trần Dận Trạch, mời anh tránh đường để anh Liệt vào được không?”

“Ngài Liệt, đồ ăn Nhung Nhung nhà chúng tôi làm nhất định vô cùng mĩ vị, chúc ngài và cô ấy có một bữa tối vui vẻ.” Trần Dận Trạch cười, nhường đường, hơn nữa còn làm một động tác rất lịch thiệp.

“Trần Dận Trạch, anh có ý gì?” Trần Nhạc Nhung hận đến mức muốn đem miếng dán dán cái miệng anh ta lại, ai cho phép anh ta xem thường cô.


“Chính là ý em nghe được đó.” Trần Dận Trạch nói.

Cô có lẽ không biết, ngoài Quyền Nam Dương ra, còn có một người rất muốn được nếm tay nghề của cô, cho dù đồ ăn cô làm ra còn khó ăn hơn cả đồ ăn cho lợn.

Trần Nhạc Nhung không muốn để ý đến anh ta, không muốn anh ta làm hỏng tâm trạng tốt hôm nay được gặp anh Liệt.

“Cám ơn!” Quyền Nam Dương lịch sự gật đầu với Trần Dận Trạch, rất rõ ràng, hai người đàn ông đang âm thầm tự tranh cao thấp, ai cũng không muốn ở trước mặt Trần Nhạc Nhung mất đi phong độ.

“Nhung Nhung, anh ở ngay bên cạnh nhà em, nếu như có chuyện gì có thể tùy ý gọi anh, anh đảm bảo gọi bất cứ lúc nào cũng đến.” Để Trần Nhạc Nhung và Quyền Nam Dương hai người ở riêng một phòng, trong lòng Trần Dận Trạch có một trăm cái không yên tâm.

“Tôi biết rồi, tạm biệt!” Trần Nhạc Nhung trốn sau cửa, vẫn ló ra một cái đầu: “Anh Liệt, anh mau vào đi.”

Quyền Nam Dương đi qua Trần Dận Trạch, đi về phía Trần Nhạc Nhung: “Anh tới muộn, để em đợi lâu rồi, rất xin lỗi!”

“Không muộn! Không muộn! Một chút cũng không muộn!” Trần Nhạc Nhung nói liên tiếp ba lần không muộn, thực sự không phải an ủi anh Liệt, mà là cô thực sự cảm thấy không muộn.

Bởi vì....Bởi vì.....

Đến hiện tại, hơn hai tiếng đã trôi qua, cô xào khét hai hai món, nấu mặn một món canh, ngay tại lúc này vẫn chưa làm ra được một món ra hồn cho anh Liệt ăn.

Hôm nay cô ba hoa khoác lác muốn tự tay nấu ăn cho anh Liệt ăn, nhưng mà ngay lúc này nhìn tình hình, sợ là vẫn phải để anh Liệt đợi.

Quyền Nam Dương bước vào phòng, ngay từ đầu đã người thấy mùi bị cháy khét, mùi đó quả thực từ trong bếp bay ra.

“Anh Liệt, anh cứ ngồi, em một lát nữa là xong.” Quyền Nam Dương còn chưa nhìn rõ cô nhóc, cô nhóc đã xoay người chạy vào phòng bếp.

Quyền Nam Dương theo cô đi vào phòng bếp, nhẹ giọng hỏi: “Nhóc con, có cần anh Liệt giúp gì không?”

“Anh Liệt, anh cứ ngồi đi, em rất nhanh sẽ xong ngay, không cần anh giúp.” Tuyệt đối không được để anh Liệt biết cô đến xào rau cũng không biết, nếu không anh ấy nhất định sẽ ghét bỏ cô.

“Thực sự không cần giúp sao?” Quyền Nam Dương nhìn bóng lưng gầy mảnh bận rộn của cô, nhìn cô rất nghiêm túc rất chuyện nghiệp, nhưng thực tế dường như không giống như vậy.

“Anh Liệt, anh cứ ngồi là được rồi, em nói rát nhanh sẽ xong vậy thì rất nhanh sẽ xong.” Cô đã thí nghiệm rất nhiều lần, lần này nhất định sẽ thành công.

“Nhóc con, thật ra em có thành ý này, anh Liệt cảm thấy đủ thỏa mãn rồi.” Anh không nhất định phải ăn món cô nấu, chỉ cần lúc ăn cơm có cô bên cạnh, là đủ rồi.


“Nhưng em muốn anh Liệt ăn đồ ăn em tự tay làm a.” Trần Nhạc Nhung nhìn nồi lại nóng đỏ, lập tức đổ dầu vào.

Lần này, lại không giống tình hình phát sinh lúc trước.....

Hai lần trước, dầu vừa đổ vào chảo, tinh dầu bắn linh tinh, khiến tay của cô đều bị bỏng.

Sau hai lần thử nghiệm, cô vẫn không hiểu là tình hình gì, chỉ đành gọi điện thoại cầu cứu mẹ.

Mẹ nói với cô, bởi vì chảo đun không đủ nhiệt độ, trong chảo vẫn còn nước, dầu ăn một khi gặp nước sẽ bắn khắp nơi, sẽ làm bỏng tay.

Sau khi tìm được nguyên nhân, anh Liệt cũng đã đến, Trần Nhạc Nhung chuẩn bị đổ dầu xào ra lần thứ ba, muốn trước mặt anh Liệt biểu hiện tốt một lần.

Nhưng mà....Nhưng mà......

Cô hoàn toàn không ngờ, dầu vừa xuống chảo, lần này không có bắn loạn khắp nơi, mà trực tiếp bốc lửa.

Bùng một tiếng, ánh lửa bỗng chốc xông lên máy hút mùi.

Nhìn thấy đột nhiên bốc lửa, Trần Nhạc Nhung dọa ngây người, cô chưa từng nhìn thấy xào rau xào đem cả chảo xào.

Đợi cô ý thức được, lập tức muốn muốn lấy nước dập lửa, tuy nhiên cô còn chưa kịp hành động, liền bị một cánh tay cứng như thép giữ chặt.

Anh liệt giữ chặt cô, dùng lực đẩy cô về sau lưng bảo vệ, anh lại cầm nắp vung bên cạnh đậy lên cái chảo đang cháy.

Đơn giản như vậy, anh Liệt khiến mọi chuyện trở lại yên tĩnh.

“Anh Liệt, anh thật lợi hại! Anh là thần tượng của Nhung Nhung!” Lúc đó cô sao lại ngốc như vậy, không nghĩ đến dùng nắp nồi dập lửa?

“Sau này không cho phép nấu cơm!” Quyền Nam Dương lạnh lẽo nói, nghĩ đến mùi cháy khét trong nhà bị như vậy, trong lòng anh liền níu chặt lại.

Rõ ràng biết cô nhóc này không biết nấu ăn, anh vậy mà không ngăn cản cô, để cô làm việc nguy hiểm như vậy.

Lỡ như cô có chuyện gì, sau này anh phải làm thế nào?


“Anh Liệt, đây là ngoài ý muốn, chuyện ngoài ý muốn duy nhất.....” Trần Nhạc Nhung càng nói âm thanh càng nhỏ, bởi vì ánh mắt anh Liệt nhìn cô quá dọa người, cô từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy anh Liệt dọa người như vậy.

Sợ đến mức cô theo bản năng vươn tay ra, chắn giữa cô và anh Liệt.....

Sau khi cô vươn tay ra, ánh mắt anh Liệt càng lạnh lẽo dọa người, giống như......Trần Nhạc Nhung nói không ra đó là gì, dường như trong tức giận kèm theo đau lòng.

Hình như là như vậy.

Anh Liệt sẽ không tức giận đến mức muốn ăn thịt cô đâu nhỉ?

Có cách nghĩ như vậy, Trần Nhạc Nhung bị dọa đến mức giật mình sợ hãi, quay người muốn chạy, nhưng vừa mối động liền bị anh Liệt một tay tóm chặt.

Anh túm lấy cánh tay cô, một tay dùng lực, cả người cô bổ vào trong lòng anh, giọng nói của anh vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc vang lên trên đỉnh đầu cô: “Trần Nhạc Nhung, em có phải bị ngốc không?”

Anh gọi thẳng tên cô, còn mắng cô có phải bị ngốc không?

Trần Nhạc Nhung ngẩng đầu, trợn đôi mắt to tức giận nhìn anh, anh Liệt của cô đối với cô dịu dàng như vậy, sao có thể hung dữ với cô.

Người này có phải là người khác giả mạo anh Liệt của cô không?

Nhưng mà cô còn chưa phân biệt người này rốt cuộc có phải là anh Liệt của không, cô liền bị anh ôm eo bế đến phòng khách.

Động tác của anh nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên sô pha, nhưng giọng nói vẫn rất nghiêm khắc: “Ngồi im, không được động đậy linh tinh!”

Trần Nhạc Nhung rất tủi thân, tủi tân đến mức mím môi, quả nhiên anh Liệt đang chê cô ngốc phải không?

Quyền Nam Dương đứng dậy, ánh mắt sắc nhọn quét một lượt quay phòng, rất nhanh ánh mắt nhìn vào thấy một cái tủ nhỏ trong góc.

Trên tủ nhỏ đặt một thùng thuốc, anh đi qua lấy thùng thuốc rồi quay lại, ngồi bên cạnh Trần Nhạc Nhung, vẫn khuôn mặt thối hoắc nói: “Đưa tay ra đây.”


Nhấn Mở Bình Luận