Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

“Không muốn!” Trần Nhạc Nhung chu môi, giống như đứa trẻ làm chuyện sai vẫn không chịu nhận sai vậy.

“Đưa tay ra đây!” Mặt Quyền Nam Dương đã đen lại càng đen, giọng nói lạnh đi mấy phần, như vậy giống như đang xử lí một đứa trẻ không nghe lời.

“Không muốn!” Trần Nhạc Nhung ngang ngược nói.

Cô không để anh Liệt nhìn thấy tay cô bị bỏng, nếu không anh sẽ càng ghét bỏ cô, cô không muốn nhìn thấy ánh mắt anh ghét bỏ cô.

“Nhung Nhung ngoan, đưa tay ra đây, anh Liệt giúp em xử lí vết bỏng.” Hung dữ với cô không có tác dụng, Quyền Nam Dương chỉ đành dịu giọng nói.

Mục đích của anh cũng không phải muốn hung dữ với cô, mà là muốn dùng cách này cảnh cáo cô, sau này không được làm những chuyện tổn hại đến bản thân nữa.

“Không muốn anh quản em.” Cô cả buổi tối vật lộn lâu như vậy, không phải là muốn tự tay làm một bữa cơm cho anh ăn sao, anh vậy mà còn hung dữ với cô như vậy, cô tủi thân.

“Không muốn anh Liệt quản em, vậy em muốn ai quản em?” Quyền Nam Dương hỏi.

“Ai cũng được, chính là không muốn anh quản.” Bình thường cô đâu có chuyện ấm ức như vậy, lần này lại là trước mặt anh Liệt của mình, liền có chút tùy hứng.


“Là anh Liệt không tốt, vừa rồi không nên hung dữ với em.” Biết tính cách cô nhóc vô cùng cứng đầu, Quyền Nam Dương chủ động nắm lấy tay cô: “Để anh Liệt xử lí vết thương cho em, nếu không anh Liệt sẽ đau lòng.”

Giọng nói của anh trở lại dịu dàng như trước đây đối với cô, khiến Trần Nhạc Nhung nghe trong lòng hơi ấm áp, cũng không cố chấp tính cách nữa.

“Ồ.....” Trần Nhạc Nhung ngoan ngoãn đưa tay ra, giống như đứa trẻ làm chuyện sai cúi đầu, không nhìn anh.

“Có biết tại sao anh lại hung dữ với em không?” Quyền Nam Dương dùng bông y tế có cồn khử trùng tay của cô, một bên hỏi.

Anh có lẽ là nhìn thấy vết bỏng trên tay cô, đau lòng cô, mới hung dữ với cô như vậy.

Trần Nhạc Nhung biết.

Nhưng cô không muốn nói, bởi vì cô không đồng ý cách làm này của anh Liệt, anh đau lòng cô thì nói ra a, làm gì dùng giọng nói hung dữ.

Còn may cô độ lượng, nếu như cô nhỏ nhen một chút, có lẽ sẽ bị anh hung dữ khóc rồi.

“Sau này không được làm bỏng bản thân, biết chưa?” Sau khi rửa sạch, động tác của anh lại thuần thục bôi thuốc lên vết bỏng của cô.

Động tác bôi thuốc rất thành thục, thành thục đến mức khiến người ta càm thấy anh thường xuyên làm chuyện bôi thuốc này vậy.

Anh Liệt của cô, có lẽ ngoài cô ra sẽ không rảnh đi giúp đỡ người khác bôi thuốc, vậy động tác bôi thuốc thành thục như vậy, chắc chắn là cho chính mình.

Nghĩ đến lần trước ở khu động đấ thay thuốc cho anh, trên người anh có rất nhiều vết thương cũ mới, trong lòng Trần Nhạc Nhung lại xót xa: “Anh Liệt.....”

“Được rồi, không tủi thân nữa, anh Liệt xin lỗi với em!” nghe giọng nói mang âm mũi của cô, Quyền Nam Dương cho rằng cô còn đang so đo chuyện anh hung dữ với cô.

“Anh Liệt, em bị thương, anh sẽ đau lòng đúng không?” Cô hỏi.

“Ừ, thế nên sau này không được phép làm mình bị thương.” Anh nói.

“Anh Liệt, vậy anh cũng phải đồng ý với em, sau này không được làm mình bị thương. Bởi vì nếu anh bị thương, em cũng sẽ đau lòng.” Đôi mắt Trần Nhạc Nhung giống như giải tinh hà nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng mang theo quan tâm anh nói.


“Nhung Nhung....” Anh gọi tên của cô, cũng không có câu tiếp theo.

Anh sinh ra trong nhà họ Quyền, sinh ra trong gia đình Tổng thống, anh sinh ra không giống với người khác.

Đến chính mẹ ruột của anh cũng không có dạy anh làm thế nào đi để yêu thương người thân, chưa từng dạy anh làm thế nào để yêu thương thế giới này.

Thứ người thân dạy anh, chỉ có tranh đấu, tranh đấu vĩnh viễn đến cuối cùng, đạp những người bên cạnh từng người một xuống, để bản thân đứng trên nơi cao nhất.

Cuối cùng chẳng có ai ở bên cạnh mình!

“Anh Liệt, anh không đồng ý với em sao?” Trần Nhạc Nhung vươn tay trái không bị thương của mình nắm lấy nắm tay của anh: “Anh Liệt, vậy sau này để Nhung Nhung bảo vệ anh vậy.”

Anh không đồng ý sau này sẽ không để mình bị không bị thương, vậy sau này để cô canh giữ bên cạnh anh bảo vệ anh, không để anh chịu tổn hại thêm nữa.

“Cô bé không, thật là ngốc đến đáng yêu!” Quyền Nam Dương vươn nay, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt phấn nộn của cô: “Nhung Nhung của anh sao có thể ngốc như vậy chứ?”

“Anh Liệt, người khác đều khen em thông minh, chỉ có anh nói em ngốc.” khuôn mặt cô áp vào lòng bàn tay ấm áp của anh, nhẹ nhàng cọ hai cái: “Nhung Nhung mới không có ngốc.”

“Em chính là Nhung Nhung ngốc của anh.” Quyền Nam Dương kéo cô vào lòng, ôm, đang muốn cúi đầu hôn cô, thanh âm bụng òng ọc cắt đứt động tác của anh.

“Anh Liệt, anh đói rồi hả.” Cô không muốn thừa nhận là bản thân đối, không muốn để anh Liệt biết là cô đói đến mức bụng òng ọc kêu.

“Ừ, là anh Liệt đói rồi.” Quyền Nam Dương cúi đầu hôn lên trán cô, nói: “Vậy bây giờ để anh Liệt nấu cơm cho Nhung Nhung ăn nhé.”

“Anh Liệt, anh biết nấu cơm?” Trần Nhạc Nhung trợn đôi mắt to nhìn anh, một chút cũng không dám tin đường đường là ngài Tổng thống biết nấu cơm.

“Không có gì anh Liệt của em không biết.” Quyền Nam Dương lại xoa đầu cô, cười nói: “Muốn ăn gì, anh Liệt làm cho em ăn.”

“Anh Liệt, anh sẽ không đốt phòng bếp đâu nhỉ.” Vừa rồi cô đốt cháy phòng bếp, anh Liệt rất có khả năng cho nổ phòng bếp.

“Nhóc con, em xem Thường Hiênh.” Quyền Nam Dương cúi đầu đột nhiên hôn lên môi cô, nhe răng, trừng phạt cắn cô một cái: “Đây là trừng phạt em xem Thường Hiênh Liệt.”

Trần Nhạc Nhung đỏ mặt, trong lòng lại thích cách trừng phạt này của anh Liệt, cô nhớ ba của cô cũng thường dùng cách này trừng phạt mẹ của cô.


Quyền Nam Dương cởi áo vest đi đến phòng bếp, cầm tạp dề bên cạnh mặc vào, thuần thục thu dọn bãi chiến trường do Trần Nhạc Nhung gây nên, rất nhanh phòng bếp được anh dọn dẹp sạch sẽ, đèn được anh lau sạch đến mức có thể làm gương dùng được rồi.

Anh mở tủ lạnh, sau khi nhìn nguyên liệu bên trong rất nhanh có chủ ý: “Nhóc con, anh Liệt sào một món khoai tây sợi và một món thịt kho, một món canh cà chua, em cảm thấy thế nào?”

Trong tủ lạnh vừa hay có những nguyên liệt này, những món này đề là món thường thấy trong gia đình, hai người bọn họ ăn, Quyền Nam Dương cảm thấy như vậy cũng tốt, nhưng mà nhóc con không có đáp lời anh.

Anh vừa quay đầu, nhìn thấy nhóc con đứng ở cửa ngây ngốc nhìn anh: “Anh Liệt, anh chắc chắn anh biết làm nhiều món như vậy?”

“Nhóc con, em phải tin tưởng anh Liệt của em. Hiện tại em chỉ cần nói với anh, hai mặn một canh được không?” Nếu không phải tay đeo găng tay, Quyền Nam Dương lại muốn nhéo nhóc con này.

“Chỉ cần là đồ anh Liệt làm, em đều thích.” Lát nữa anh Liệt có nấu ra một nồi cơm cháy, cô cũng phải mặt tán thưởng ăn sạch, tuyệt đối không thể đánh vào sự tự tin của anh.

Rất nhanh, Trần Nhạc Nhung liền tự biết mình sai rồi.

Nhìn anh Liệt thuần thục cắt sợi khoai tây, trình độ thái và cả sợi khoai tây đều mỏng đều giống như đầu bếp trong nhà vậy.

Lại nhìn anh Liệt để chảo nóng, đổ dầu xuống chảo, qua một lúc lại đổ sợi khoai tay xuống chảo....không bao lâu,một đĩa khoa tây sợi vàng óng ra lò.

không lâu sau, thịt kho làm xong, canh trứng cà chua cũng làm xong, rau xào canh ngọt đều hoàn mĩ như vậy, quá trình một chút sai xót cũng không có.

Trần Nhạc Nhung kinh ngạc nói: “Anh Liệt, anh lúc nào học những cái này? Tại sao đến cái này cũng cũng biết?”

Anh là Tổng thống một nước, bên cạnh có bao nhiêu người a, tại sao có thể làm những món dân dã này, đồ ăn cũng ngon như vậy.

“Bởi vì Nhung Nhung của anh không biết, thế nên anh phải học được a.” Quyền Nam Dương xoa đầu cô, cười nói.

Thực ra, đây không phải là nói đùa, Quyền Nam Dương biết làm những thứ này, quả thực bởi vì Trần Nhạc Nhung không biết.


Nhấn Mở Bình Luận