Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mới hơn một tháng, cũng không phải quá dài.

Quyền Nam Dương nghĩ, dù nhớ nhung sâu đậm, nhưng nhẫn một chút cũng không sao.

Nhưng nghĩ một chút, thực tế như thế nào, ai có thể biết trước được cơ chứ.

Chiến Niệm Bắc cũng không thân thuộc lắm với anh, cũng không biết có thể nói cái gì nữa.

Ding ding!

Chuông cửa lần nữa vang lên, lần này còn chưa có sự hồi âm của người trong phòng thì người ở ngoài đã đẩy cửa đi vào, người đến chính là người mà anh vừa nhắc đến Trần Nhạc Nhung.

Trong thư phòng, ánh mắt hai người đàn ông đều dừng lại trên người cô.

Cô ôm một chiếc đĩa, trong đĩa có một chút điểm tâm: “Cậu, anh Liệt, hai người vất vả rồi, đây là bữa đêm con đặc biệt chuẩn bị cho hay người.”

“Con là chuẩn bị đồ ăn đêm cho chúng ta, hay là đến để thăm anh Liệt của con?” Chiến Niệm Bắc cười hỏi, khi đứng trước mặt Trần Nhạc Nhung, giọng điệu của anh không tự giác được trở nên dịu dàng hẳn.


“Đương nhiên là...Thực ra là con mượn có đêm cho hai người chút điểm tâm để đến thăm anh Liệt.” Biết không thể giấu được tâm tư của mình, Trần Nhạc Nhung dứt khoát thừa nhận.

“Chúng ta vừa bàn chuyện xong.” Chiến Niệm Bắc nhìn đồng hồ: “Bây giờ dành thời gian cho hai con nói chuyện đó.”

“Ông Cậu, vẫn là ông cậu thương con nhất.”Ông cậu của cô thật là tỉ mỉ, biết cô muốn ở một mình cùng anh Liệt, rất nhanh liền đáp ứng nguyện vọng của cô.

“Ai bảo ông cậu là ông cậu của con cơ chứ.” Chiến Niệm Bắc cười cười, đứng dậy đi về phía Trần Nhạc Nhung: “Tiểu nha đầu, nhớ kĩ, cho dù con có quyết định như thế nào, người nhà con luôn ở đằng sau ủng hộ cho con.”

“Cảm ơn ông câu!” Trần Nhạc Nhung hướng về Chiến Niệm Bắc cúi đầu giống như hành quân lễ, nhìn ông cậu đi ra ngoài, cô mới chuyển ánh mắt về phía Quyền Nam Dương: “Anh Liệt, anh ăn thử chút điểm tâm này đi, xem có ngon hay không?”

“Sao đột nhiên lại làm điểm tâm cho anh?” Quyền Nam Dương cong cong môi, lấy một miếng bỏ vào trong miệng, rất thơm: “Đây là món gì, trước đây anh chưa từng ăn qua.?”

“Đây là đặc sản của một dì giúp việc nhà em, đương nhiên là anh chưa ăn bao giờ rồi...có điều, sau này anh lấy em, dì ấy sẽ ở cùng chúng ta. Đến lúc đó, anh muốn ăm bao nhiêu cũng được.” Trần Nhạc Nhung ngọt ngào nói: “Cho nên anh Liệt, anh phải cố gắng tận dụng thời gian nhanh chóng cưới em về.”

“Đối với anh mà nói, còn có một loại “điểm tâm” càng ngon hơn, anh hiện tại vẫn chưa ăn được, nhưng rất nhanh thôi anh sẽ ăn được cô ấy.” “Điểm tâm” mà anh nói chắc chắn không phải điểm tâm hàng ngày, mà là tiểu nha đầu đứng trước mặt anh này đây.

“Ồ,lại có cả món ngon hơn à? Anh Liệt, anh nói cho em biết ở dâu, em cũng muốn ăn thử.” Cô chớp chớp mắt, bộ dạng ngây thơ trong sáng, nhưng thực chất bên trong rất đen tối, cô thông minh như vậy, sao có thể không biết anh Liệt là đang ám chỉ cô cơ chứ, chả qua là anh không nói thẳng ra mà thôi.

“Nha đầu ngốc này!” Quyền Nam Dương kéo cô ngồi lên đùi anh, cúi đầu vùi vào mái tóc cô: “Nhưng Nhung, Chiến Quân trưởng bọn họ hai ngày nay phải về Giang Bắc rồi.”

Trần Nhạc Nhung gật đầu: “em biết, lúc nãy cô nhỏ nói với em rồi, nói bọn họ không thể ở lại quá lâu, nếu còn ở lại thì sẽ xảy ra chuyện.”

Quyền Nam Dương nhìn cô: “Nhung Nhung, em cũng về NewYork trước đi được không?”

“Anh Liệt, tại sao? Anh không muốn em ở bên ạnh anh nữa à?” Anh cảm thấy cô có chỗ nào không tốt sao? Hay cảm thấy cô ở bên cạnh anh quá nhiều chuyện?

Bọn họ trước đó không lâu không phải đã nói rồi hay sao, tết năm nay cùng về NewYork đón tết, để anh chính thứ gặp trưởng bối Trần gia, lẽ nào anh sợ, anh hối hận rồi sao?

Trần Nhạc Nhung không rõ, cho nên trong lòng rất lo lắng.

“Sao anh lại không muốn ở bên cạnh em cơ chứ.” Anh cúi đầu hôn cô, nhẹ nhàng cắn cắn dái tai cô: “Chỉ là anh vẫn còn chút chuyện phải làm, có thể sẽ không chăm sóc em được, anh muốn em về trước, anh xong việc sẽ đến tìm em.”

“Nhưng mà...” Cô đã liên hệ với Lâm Thành Thiên rồi, rất nhanh là có thể ở bên cạnh anh Liệt làm bộ phận phiên dịch của anh, sao anh đột nhiên lại muốn cô rời khỏi đây.


Anh phải biết rằng cô không muốn rời xa anh một chút nào.

Nhưng cô không muốn là khó anh, không muốn anh vì cô mà phân tâm.

Anh nói có chuyện quan trọng phải làm, không có thời gian cho cô, sợ không bảo vệ được cô, sợ cô một mình cô đơn nên mới sắp xếp cho cô về nhà trước.

Trần Nhạc Nhung hiểu anh, thương anh, vì thế không nỡ làm anh khó xử: “Anh Liệt, vậy em về NewYork trước.”

“Hả?” Quyền Nam Dương không ngờ cô thoải mái đáp ứng như vậy, trong lòng có chút mất mát, nhưng rất nhanh liền hiểu ra, cô là vì không muốn anh khó xử.

“Nhưng...”

Còn nhưng cái gì nữa?

Quyền Nam Dương tiếp tục hôn cô: “Em nói đi”

Anh hôn vành tai cô, hơi thở nóng bỏng, khiến cô cảm thấy ngứa ngứa: “Anh Liệt, anh đừng động, để em nói xong đã.”

Quyền Nam Dương tiếp tục làm loạn: “Em nói đi, anh nghe đây.”

Trần Nhạc Nhung bị anh là cho tâm phiền ý loạn, đột nhiên quên mất định nói với anh cái gì: “Anh Liệt, anh muốn nghe cái gì?”

Quyền Nam Dương bật cười: “Không phải là em có chuyện muốn nới với anh sao?”

Trần Nhạc Nhung cố gắng nghĩ, nhưng lại không thể nghĩ ra, cả nửa ngày cũng không thể nhớ nổi mình định nói với anh cái gì.

Cho đến khi Quyền Nam Dương dừng lại không làm loạn nữa, cô mới khôi phục tính thần lại bình thường: “Anh Liệt, có điều anh phải để em ở lại thêm vài ngày, hết tuần sau em sẽ về NewYork.”

Quyền Nam Dương nói: “Anh muốn Chiến quân trưởng về cùng em, có bọn họ bên cạnh anh càng yên tâm.”

Trần Nhạc Nhung nói: “Anh Liệt, anh không cần lo lắng, vẫn có hội Thường Lịch đi cùng em mà. Có bọn họ em tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Nghĩ một chút, Quyền Nam Dương nói: “Em muốn ở thêm mấy ngày cũng không phải là không được, nhưng em phải nói cho anh biết em ở lại làm gì?”


“Đây là bí mật của phụ nữ, em không nói.” Trần Nhạc Nhung sà vào lòng anh, cô sẽ không nói với anh cô ở lại là vì muốn cùng anh đón sinh nhật.”

Anh sắp 30 tuổi rồi, tuy là đã qua nhiều lần sinh nhật như vậy nhưng cô chưa từng đón sinh nhật với anh.

Cô hi vọng rằng bắt đầu từ năm nay, sau này mỗi lần đến sinh nhật anh cô đều có thể ở bên cạnh đón sinh nhật với anh.

“Không nói?”

“Không thể nói.”

“Đến anh cũng không thể nói?”

“Chuyện bí mật của phụ nữ không thể nói với ai cả, bao gồm cả anh Liệt.”

“Nhung Nhung...”

Quyền Nam Dương đột nhiên gọi tên cô.”

“Sao ạ?”

Anh nắm lấy nay cô, từ trong túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ.

“Đây là cái gì?”

Quyền Nam Dương không trả lời cô, trực tiếp mở hộp nhỏ ra, trong hộp là một chiếc nhẫn.

Anh nghiêm túc nói: “Đây là mẫu chiếc nhẫn giống với mẫu dây chuyền em đeo, đều là tượng trưng của gia đình anh. Nhận lấy nó, có nghĩa là em sẽ không bao giờ được rời xa anh nữa. Nhung Nhung, em nguyện ý đeo nó không?”


Nhấn Mở Bình Luận