Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

"Trần Dận Trạch, anh đừng nói chuyện, đừng nói bất cứ lời nào nữa. Chỉ cần anh sống tốt, sau này em sẽ nghe lời anh." Trần Nhạc Nhung trừng mắt mà hét lên với anh.

Chỉ cần anh sống tốt, sau này đừng nói gọi anh một tiếng “anh trai”, thậm chí nếu anh muốn tính mạng của cô, cô cũng sẽ không hề do dự mà giao nó cho anh.

"Nhung Nhung…"

"Đừng lộn xộn."

Máu ở miệng vết thương của Trần Dận Trạch vẫn đang không ngừng chảy, Trần Nhạc Nhung giúp anh ta cầm máu như thế nào cũng không thể được, chỉ có thể trơ mắt nhìn sắc mặt của anh càng ngày càng trắng bệch, trơ mắt đứng nhìn hơi thở của anh càng ngày càng suy yếu.

Không! Không! Không!

Cô không muốn anh xảy ra chuyện!


Tuyệt đối không muốn anh xảy ra chuyện!

"Nhung Nhung…"

"Anh đừng lo lắng, kiên trì thêm một chút, em lập tức tìm người tới đây."

Trần Nhạc Nhung sờ đến điện thoại di động trong túi áo của Trần Dận Trạch, muốn gọi điện thoại cầu cứu, nhưng điện thoại của anh ta ở trạng thái tắt máy, hết pin.

"Chết tiệt!" Trần Nhạc Nhung tức giận đến nỗi gầm to, đây quả thực ông trời muốn triệt đường sống của họ đây mà!

Gọi không được điện thoại cầu cứu, cũng không có ai đến cứu bọn họ, như vậy hiện tại cô chỉ có thể nghĩ biện pháp tự cứu, nhất định phải nghĩ ra biện pháp ổn định tình huống hiện tại của Trần Dận Trạch.

Trần Nhạc Nhung không có công cụ có thể đem viên đạn trong cơ thể Trần Dận Trạch lấy ra, như vậy nhất định phải nghĩ ra biện pháp cầm máu và giữ ấm cho anh.

Trước đây, Trần Nhạc Nhung từng tham gia vào đội công tác cứu viện ở khu vực gặp tai họa, đối với công tác sơ cứu cơ bản, cô cũng coi như là thuần thục. Cô lập tức cởi bỏ chiếc áo khoác dày trên người anh xuống, lại tiếp tục dùng vải áo sơ mi cầm máu giúp anh.

Đợi cô làm xong một loạt các động tác, mí mắt trên dưới của Trần Dận Trạch đã sắp nhắm lại với nhau, thể lực của anh đã chống đỡ đến cực hạn.

"Anh đừng ngủ, nói chuyện với em được không?" Trần Nhạc Nhung từng nghe có người nói, nhất định không thể để cho người bị thương ngủ, bởi vì một khi ngủ rất có thể cũng không có cách nào tỉnh lại.

"Nhung Nhung…" Trần Dận Trạch kêu tên của cô, giọng nói nhỏ hơn so với bất kỳ lần nào trước đây anh gọi tên cô.

Bởi vì máu tươi trong cơ thể anh vẫn đang từ từ chảy ra ngoài, ý thức càng ngày càng mơ hồ, tính mạng của anh cũng đang từng chút một dần dần trôi đi.

"Em đây, em đang nghe đây, anh muốn nói gì cứ nói với em." Trần Nhạc Nhung ôm thật chặt tay của anh, ôm thật chặt, chặt đến nỗi dường như chỉ cần cô buông tay, anh sẽ biến mất khỏi cô, mãi mãi không xuất hiện nữa.

Anh ta gọi tên của cô: "Nhung Nhung…"


Trần Nhạc Nhung gật đầu đáp ứng với anh ta: "Anh nói đi!"

"Anh sinh ra ở một gia đình rất bình thường. Mặc dù gia đình bình thường, nhưng mỗi ngày trôi qua cũng rất tốt đẹp… đến tận sau khi ba mẹ anh qua đời ngoài ý muốn, để anh một mình ở lại trên cõi đời này."

Bởi vì tình trạng vết thương, Trần Dận Trạch nói rất chậm, mỗi từ nói ra đều phải ngừng một chút, Trần Nhạc Nhung không có chút nào không kiên nhẫn, cô yên lặng lắng nghe anh nói.

Nói xong một câu, anh dừng lại hồi lâu, lại mới nói tiếp câu thứ hai: "Sau khi ba mẹ anh ra đi, người thân họ hàng cũng không chào đón anh, chỉ qua vài ngày ngắn ngủi, anh nhận rất nhiều đả kích, khiêu khích, châm chọc. Cũng là nhờ đám người họ hàng thân thích kia giúp anh hiểu rõ, xã hội này vô cùng thực tế, không có tiền là tuyệt đối không thể tồn tại."

"Anh…" Nghe những lời này, Trần Nhạc Nhung trong lòng vô cùng chua xót, trong lòng hối hận vô cùng, trước kia cô tại sao có thể tùy hứng, hồ đồ như vậy.

Về việc Trần Dận Trạch trước kia đến nhà họ Trần như thế nào, Trần Nhạc Nhung chưa từng nghiêm túc tìm hiểu, cô chỉ biết là anh được trợ lý của ba dẫn về, những thứ khác một chút cũng không biết.

Nếu cô hiểu rõ anh hơn một chút, không cần quá nhiều, chỉ cần nhiều hơn một chút thôi, như vậy những năm qua anh cũng sẽ không cảm thấy cô độc như vậy.

Anh còn nói: "Khi bác Đường đưa anh đến bên cạnh ba, anh nhìn ra được ba là một người rất có thân phận, bởi vậy anh chủ động mở miệng gọi “ba”. Anh muốn ba giữ anh lại, anh không muốn lại bị người khác coi thường, lại phải trải qua cuộc sống khổ cực nữa."

Trần Nhạc Nhung không tiếp lời, nhưng vô thức nắm chặt tay Trần Dận Trạch, nắm tay anh thật chặt, ý muốn an ủi anh.

"Thật ra từ trước đến nay anh cũng biết anh là người từ bên ngoài đến, anh sinh ra đã vốn dĩ hèn mọn, đương nhiên không thể phù hợp với nhà họ Trần hào hoa, giàu có. Bởi vậy cho tới tận bây giờ anh đều đang cố gắng, anh cố gắng làm tốt con ngoan, cháu thảo, anh trai tốt…" Trần Dận Trạch lại cố gắng hồi lâu, mới mạnh mẽ chống đỡ đem câu nói này nói ra.

"Không phải, không phải, không phải như thế, anh không phải người từ ngoài đến, anh chính là người nhà của chúng em, là người không thể thiếu trong gia đình chúng ta." Anh là anh trai của cô, vẫn luôn là như vậy, trước kia cô vì sao lại ngu ngốc như vậy, không thể gọi anh là “anh tra” nhiều hơn, có lẽ như vậy, anh cũng sẽ không nghĩ nhiều như thế.

Anh còn nói: "Đột nhiên được sống trong một gia đình đầy đủ mọi thứ như vậy, trong nháy mắt anh liền cảm thấy chính mình không có chỗ nào bằng người ta."

Trần Nhạc Nhung phản bác anh: "Không có, không phải như anh nghĩ. Anh rất ưu tú, ưu tú hơn so với rất nhiều người, chỉ là anh không biết mà thôi."


Anh lắc đầu, lại nói: "Nhà họ Trần cho anh quá nhiều, mà thứ anh có thể cho nhà họ Trần lại quá ít…"

Trần Nhạc Nhung nói: "Anh làm sao lại nghĩ như vậy? Anh là một phần của nhà họ Trần, mọi người trong nhà chúng ta đều là dựa dẫm vào nhau, chung sống cùng nhua, ai cũng không nợ ai cả."

Đối với Trần Nhạc Nhung mà nói, thứ nhà họ Trần có thể cho Trần Dận Trạch thật ra rất ít, ngoại trừ một cuộc sống tốt đẹp, một môi trường học tập tuyệt vời và một gia đình đầy tình yêu thương, nhà họ Trần không có cho Trần Dận Trạch bất cứ thứ gì khác.

Thành tích học tập tốt, đó là bởi vì anh cố gắng hơn rất nhiều so với những đứa trẻ khác. Thành tích công việc tốt, cũng toàn bộ dựa vào sự cố gắng của chính bản thân anh.

Một người luôn luôn cố gắng như vậy, anh làm sao lại không đủ tốt, anh quá ưu tú, quá xuất sắc, xuất sắc hơn rất nhiều người trên thế giới này.

Trong lòng của Trần Nhạc Nhung, Trần Dận Trạch vẫn luôn rất ưu tú, chỉ là cô không muốn thừa nhận mà thôi.

Trần Nhạc Nhung không muốn thừa nhận Trần Dận Trạch thực ra vẫn còn một nguyên nhân vô cùng quan trọng, năm đó khi Trần Dận Trạch tới nhà họ Trần, anh cũng không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi.

Vốn dĩ nhà họ Trần chỉ có một đứa bé, bỗng nhiên lại có thêm một đứa bé trai, cô luôn cảm thấy vị trí của mình sẽ bị lung lay, chính vì vậy, cô luôn có thái độ bài xích, xa lánh anh.

Mặc dù cô bài xích anh như thế nào, nhưng năng lực của anh, sự ưu tú, xuất sắc của anh là sự thật, điều này không thứ gì có thể thay đổi được.

"Anh vẫn luôn cố gắng để người nhà họ Trần thích anh, anh cố gắng học tập, trở thành thủ khoa đầu ra của trường, anh cô gắng làm việc, thay ba gánh vác công ty,… Anh vẫn luôn rất cô gắng, nỗ lực. Nhưng bất kể anh nỗ lực như thế nào, anh đều không có cách nào thay đổi được ấn tượng của anh trong lòng em." Trần Dận Trạch lại nói, thanh âm lại yếu thêm vài phần.

"Anh, em xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Trước kia là em không tốt, đều là em không tốt!" Những năm qua cứng đầu không chịu gọi anh là “anh trai”, nước mắt Trần Nhạc Nhung bỗng cứ thế trào ra: "Thật xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Em không nên dùng thái độ như vậy đối với anh. Không nên vô cớ tức giận với anh, đều là em không tốt. Nhưng mà hiện tại chúng ta đừng nói những lời không may này nữa, anh tỉnh táo một chút, em cõng anh rời khỏi đây được không?"


Nhấn Mở Bình Luận