Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bệnh viện.

Phòng bệnh VIP cao cấp.

Nhìn thấy gương mặt Quyền Nam Dương sưng phù tròn một bên má, Trần Nhạc Nhung đau lòng đến nỗi không chịu được.

Cô đứng ở bên cạnh của anh, càng không ngừng dặn dò bác sỹ và y tá: "Bác sỹ, làm phiền anh dùng loại thuốc tốt nhất. Chị y tá, làm phiền chị khi bôi thuốc cẩn thận một chút, đừng làm đau anh ấy."

Bác sỹ và y tá cẩn thận trả lời: "Cô Trần, cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dùng laoij thuốc tốt nhất, nhất định sẽ không làm ngài Tổng thống đây bị đau."

Họ thật sự rất sợ hãi, đây là Tổng thống của họ đấy, có cho họ mười nghìn lá gan, họ cũng không dám dùng thuốc không tốt cho Tổng thống.

Bác sỹ và y tá cũng đã cam đoan, nhưng Trần Nhạc Nhung vẫn không yên tâm, nhìn thấy hộ sĩ sắp bôi thuốc cho Quyền Nam Dương, Trần Nhạc Nhung lập tức tiến lên ngăn cản: "Chị y tá, hay là để em làm cho, em đến bôi thuốc cho anh ấy."

Y tá theo bản năng nhìn về phía Quyền Nam Dương, nhận được cái gật đầu cho phép của Quyền Nam Dương, cô ta mới đồng ý, đem thuốc đưa cho Trần Nhạc Nhung, rồi nói với cô một vài chú ý khi bôi thuốc. Sau đó, dưới chỉ thị của ngài Tổng thống lui ra ngoài.


Trần Nhạc Nhung cầm ống thuốc bôi lên, quẹt lên đầu ngón tay một chút, nhẹ nhàng mà bôi ở trên mặt Quyền Nam Dương: "Anh Liệt, nếu đau thì cứ kêu ra, đừng cố chịu đựng, ở đây không có người khác, sẽ không có ai dám chê cười anh đâu."

Lời này nghe rất quen thuộc, giống như từng nghe qua.

Quyền Nam Dương suy nghĩ một chút, thật sự là nghĩ ra, dường như lần trước, ở khu vực động đất, khi cô giúp anh xử lý vết thương cũng đã nói những lời như vậy.

Trong lòng của cô nhóc ngốc nghếch này, Rốt cuộc anh có bao nhiêu quan trọng chứ?

Anh nghĩ, có thể vượt ra khỏi những gì anh ước tính.

Cô quan tâm, coi anh quan trọng nhiều đến như vậy, mà anh lại hết lần này đến lần khác không bảo vệ tốt cô, không chỉ khiến cô bị bắt cóc, mà còn khiến người thân của cô bị thương.

Anh thật là đáng chết!

Cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của cô bôi nhẹ thuốc mỡ mát lạnh lên mặt mình, trái tim Quyền Nam Dương bỗng nhiên mềm hẳn đi. Trong khoảng thời gian ngắn, bỗng muốn từ bỏ mọi thứ, từ bỏ cuộc đời chính là cách tốt nhất ở bên cạnh cô.

Trái tim của anh khẽ rung động, đột nhiên đưa tay ra kéo cô ngồi lên đùi mình, dùng sức ôm chặt cô vào lòng: "Nhung Nhung, Nhung Nhung…"

Trần Nhạc Nhung giãy giụa, nhưng vừa sợ đụng đến vết thương của anh, cô chịu đựng không động đậy: "Anh Liệt, anh đừng lộn xộn, để em giúp anh bôi thuốc trước đã."

Quyền Nam Dương ôm cô không muốn buông tay: "Nhung Nhung, em đừng cử động, để anh ôm em."

Lúc đó, khi anh vội vã đến khách sạn gặp cô, đến nơi mới phát hiện không thấy cô, thời khắc đó, anh cảm thấy toàn bộ thế giới của mình đều sụp đổ.

Anh sợ hãi, sợ hãi tìm không được cô trở về.

Sau khi tìm được cô, anh vẫn chưa được ôm cô, vì cứu Trần Dận Trạch, lại phải chạy nhanh tới bệnh viện. Sau đó, họ luôn túc trực ở bên ngoài bệnh viện, anh cũng chưa có cơ hội tử tế ôm cô, không thể chứng minh cô đã thật sự an toàn trở về bên cạnh mình.


Giờ khắc này, cô ở trong lòng anh, anh có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim cô, trái tim sợ hãi đang treo lơ lửng kia của anh mới trở lại trạng thái ban đầu.

Trần Nhạc Nhung muốn thoát khỏi lồng ngực anh: "Anh Liệt, vết thương của anh quan trọng hơn."

Quyền Nam Dương chẳng những không buông cô ra, ngược lại càng ôm cô chặt hơn, anh nói: "Nhung Nhung, đừng lo lắng, vết thương này không chết được."

"Anh Liệt, em không cho phép anh nói bậy." Nhắc tới chữ “chết” mẫn cảm kia, trái tim Trần Nhạc Nhung hung hăng co lại, đau đến nỗi đôi mắt sưng lên, nước mắt đảo quanh vành mắt cô, lăn dài: "Em không muốn anh có chuyện, không muốn anh trai có chuyện, em hi vọng tất cả mọi người đều tốt."

Nhất thời nhỡ miệng, biết mình nói sai, lại sợ làm Nhung Nhung càng thương tâm, Quyền Nam Dương cũng gấp đến nỗi tay chân luống cuống: "Nhung Nhung, anh thật sự không sao, em đừng quá lo lắng."

Trần Nhạc Nhung hít mũi, ngẩng đầu lên đem nước mắt thu về, lẩm bẩm nói: "Mặt đều sưng lên, làm sao có thể không sao?"

"Thật sự không sao mà." Anh chui đầu vào gáy cô, hít lấy mùi hương thuộc về mình cô: "Chỉ cần có em ở bên cạnh, vết thương này không tính là gì cả. Hơn nữa, anh cảm thấy ba em đánh anh không sai, anh thật sự đáng bị đánh."

Nhắc tới ba đánh người, Trần Nhạc Nhung cũng là tự trách: "Anh Liệt, ba em cũng chỉ là quan tâm em nên mới động tay động chân với anh, anh dù sao cũng đừng trách ba."

Trần Việt và Quyền Nam Dương cả hai người đều không vừa mắt đối phương, nói cho cùng vẫn là Trần Nhạc Nhung kẹp giữa hai người họ thật khó xử.

Giúp ba thì không nỡ để anh Liệt bị tổn thương, nhưng giúp anh Liệt lại không muốn nhìn thấy ba thất vọng, khó chịu. Thật sự rất khó a~.

"Sẽ không."Nếu thật sự trách Trần Việt đánh người, Quyền Nam Dương cũng sẽ không đứng yên chịu đánh, quan trọng hơn Trần Việt còn là ba vợ tương lai của anh, anh càng không dám ra tay đánh trả.

"Anh Liệt, thật sự xin lỗi!" Nói cho cùng, vẫn là trách cô, nếu cô mạnh mẽ hơn chút, tất cả mọi chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra.

"Chị…" Bé cưng đột nhiên đẩy cửa vào, thấy một màn như vậy, quay người muốn rời đi, nhưng mà lại bị Trần Nhạc Nhung gọi lại: "Bé cưng, là bên đó anh trai có chuyện gì sao?"

Bé cưng lắc đầu: "Anh trai không sao, ba và mẹ đang ở đó nhìn anh, họ bảo em đến tìm chị... Có điều em cảm thấy em ở đây cũng dư thừa."

Tên nhóc này, nói cái gì đó?


Nếu là ngày trước, Trần Nhạc Nhung sẽ xử lý, chỉnh đốn lại thằng bé, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng: "Bé cưng, chị bôi thuốc giúp anh Liệt xong, chúng ta cùng đi."

"Chị, anh xác định hai người là đang bôi thuốc?" Đừng bắt nạt người nhỏ tuổi hơn chứ, hai người họ ở cùng một chỗ ôm ôm ấp ấp, thật sự là đang bôi thuốc?

"Chị đúng là đang giúp anh Liệt bôi thuốc a~." Trần Nhạc Nhung vội vàng từ trên người Quyền Nam Dương nhảy xuống, nghiêm túc bôi thuốc cho anh.

Lần này vì có một cái bóng đèn nhỏ là bé cưng, Quyền Nam Dương còn muốn làm gì đó với Trần Nhạc Nhung nhưng cũng phải nhịn xuống.

Bé cưng liền đứng bên cạnh họ, Quyền Nam Dương mấy lần đều muốn cùng thằng bé lôi kéo làm quen, nhưng mà vừa nhìn thấy thằng nhóc này cùng ba nó cao lãnh, nghiêm túc giống hệt nhau, Quyền Nam Dương liền bỏ đi ý niệm trong đầu.



Thời gian từng phút trôi qua, bác sỹ vào phòng phẫu thuật cũng không có truyền ra thông tin gì, người bên ngoài phòng phẫu thuật không biết tình hình bên trong như thế nào, chỉ có thể lo lắng chờ đợi.

Thời gian càng dài, tình huống càng nguy hiểm, điều này tất cả mọi người đều hiểu.

Mắt thấy phòng phẫu thuật vẫn không có động tĩnh, người từ trước đến nay vẫn ổn trọng giống như Trần Việt cũng đứng ngồi không yên. Ông cầm điếu thuốc từ tay trợ lý, muốn hút, nhưng nhìn thấy vợ và con bên cạnh, lại ném điếu thuốc vào thùng rác.

Không biết qua bao lâu, đèn trong phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, cửa phòng vẫn chưa mở ra, một đám người lập tức vây đến.

Một đám bác sỹ vừa vặn đi ra, bác sỹ JIM đi đầu tiên, tháo khẩu trang ra, nói: "Tổng Giám đốc Trần, cuộc phẫu thuật rất thành công, nhưng do thời gian kéo dài quá lâu, Cậu cả Trần có thể tỉnh lại được hay không, còn phải tùy vào vận may của cậu ấy."

Nghe được nửa câu đầu bác sỹ nói, toàn bộ người ở hiện trường đều thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng nửa câu sau, lại khiến trái tim mọi người trong nháy mắt rơi xuống vực sâu.


Nhấn Mở Bình Luận