Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Giang Nhung nóng lòng, nghe được JIM nói muốn Dạ minh châu trong tay bà, còn không đợi thái độ của Trần Việt, bà vội vàng nói: "JIM, chỉ cần ông không làm gì Trạch của chúng tôi, tôi lập tức phái người đem thứ ông muốn đưa đến chỗ mẹ ông."

Ai cũng biết viên Dạ minh châu màu hồng kia có giá trị cực kì lớn, muốn có được nó nhà giàu còn phải xếp hàng dài tốn bao nhiêu tiền cũng không mua được.

JIM cũng không ôm nhiều hy vọng Trần Việt sẽ đem Dạ minh châu màu hồng kia giao cho mình, lúc này nghe Giang Nhung vừa nói như vậy, hắn kích động cặp mặt sáng lên.

"Bà Trần, lời bà nói có tính không?" Hắn vội vàng muốn có được câu trả lời từ Giang Nhung, gương mặt nịnh bợ nham hiểm của kẻ tiểu nhân lộ ra hoàn toàn.

Thấy khuôn mặt vì lợi ích mà mê muội của ông ta, Giang Nhung cau mày lại: "Bác sĩ JIM, ông không có đạo đức cơ bản của người thầy thuốc, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không đem tính mạng của con người ra làm trò đùa với ông."

Viên Dạ minh châu màu hồng kia dù có hiếm thấy, có đắt Giang Nhung có thích đi nữa, nhưng so với tính mạng của Trần Dân Trạch không đáng là gì cả.

Có thể lấy viên Dạ minh châu màu hồng kia cứu mạng Trần Dân Trạch, Giang Nhung không chút do dự sẽ lấy ra trao đổi, có đắt đi nữa nhưng đối với bà cũng không quan trọng bằng tính mạng của Trần Dân Trạch.


Bà một lòng muốn cứu Trần Dân Trạch, vì thế bỏ quên những chuyện khác, dĩ nhiên cũng bỏ qua ánh mắt Trần Việt ở bên cạnh bà.

Ai cũng biết người nắm quyền của Thịnh Thiên cưng chiều vợ, vợ nói một ông chưa bao giờ nói hai, vợ chính là muốn sao trên trời, Trần Việt cũng có thể hái xuống cho bà.

Vì vậy lời này của Giang Nhung có thể nói là cho JIM dũng khí cực lớn, cũng khiến ông ta thấy được hy vọng toát ra từ sự chân thật trong Giang Nhung.

JIM lại nói: "Bà Trần, vậy chúng ta cứ quyết định như vậy. Bà phái người đem đồ đưa đến nhà tôi, tôi toàn tâm cứu chữa cậu cả nhà họ Trần."

"Lục Diên." Trần Việt đột nhiên lên tiếng gọi Lục Diên, JIM bị dọa khẽ run lên, theo bản năng lui về phía sau hai bước, kéo ra khoảng cách với Trần Việt.

Lục Diên lập tức tiến lên, một mực cung kính báo cáo với Trần Việt: "Tổng Giám đốc Trần, mới vừa rồi tôi đã tìm được người nhà của bác sĩ JIM bên New York rồi. Người của chúng ta sẽ cho ăn cho uống chăm sóc cho bọn họ, nói với bọn họ bác sĩ JIM chữa cho cậu chủ của chúng ta xong mới quay về."

Lời này của Lục Diên là có ý gì, chắc hẳn chỉ cần không phải người đầu óc có vấn đề đều có thể nghe hiểu, anh đang uy hiếp JIM, uy hiếp trắng trợn.

JIM giận đến xanh cả mặt, nhìn Trần Việt, ánh mắt lại chuyển qua trên người Giang Nhung: "Bà, bà Trần, bà hỏi tổng Giám đốc Trần rốt cuộc là ý gì?"

Giang Nhung lo lắng an toàn của Trần Dân Trạch, lo lắng làm trễ nải thời gian chữa trị cho Trần Dân Trạch, bà kéo kéo áo ông, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Trần Việt: "Trần Việt, viên Dạ minh châu màu hồng kia chỉ là một món đồ, chúng ta cứu Trạch quan trọng hơn."

"Xuỵt!" Trần Việt bắt lấy tay Giang Nhung, nắm thật chặc ở trong lòng bàn tay, cũng không trả lời Giang Nhung, mà là lần nữa nhìn Lục Diên.

Lục Diên nhận được dặn dò của ông chủ, còn nói: "Ngài JIM, con trai ông năm nay hai mươi mốt tuổi, đang học đại học bên châu Âu đúng chứ."

Nghe người khác bỗng nhiên nhắc tới con trai mình, JIM biết tình hình không ổn, trong lúc nhất thời cuống lên: "Các, các người muốn làm gì?"


Lục Diên lấy điện thoại ra, cười một tiếng, lại nói: "Dáng dấp tiểu hàm hồ dễ nhìn hơn ông nhiều. Nếu để cho nó tuổi còn trẻ đã mất mạng, chắc là rất đáng tiếc."

JIM tức giận đến phẫn nộ, nhưng vẫn không phát ra được, chỉ có thể tức giận trợn mắt nhìn Lục Diên: "Cậu, cậu.. Đường đường là trợ lí đặc biệt của tổng Giám đốc Thịnh Thiên, lại làm ra trò bắt cóc uy hiếp này."

"Uy hiếp bắt cóc thì tính là gì, tôi lại không phải chưa từng làm qua chuyện khác." Lục Diên lắc đầu than nhẹ, "Trên thế giới này cá lớn nuốt cá bé, đây mãi mãi là chân lý không đổi. Nhưng có vài người hết lần này tới lần khác không hiểu, ngu xuẩn ngay cả mông cọp cũng dám sờ."

Nói xong câu này, Lục Diên mới nhạy bén nghĩ tới dáng vẻ không được tốt của ông chủ, chỉ hy vọng ông chủ không có nghiêm túc nghe lời ông nói.

Vừa mới có ý tưởng này, ông cũng cảm giác được có một ánh mắt sắc nhọn lạnh như băng quét qua người mình, xong rồi, ông chủ của ông quả nhiên không hài lòng.

Ông chủ đang tức giận, Lục Diên không dám làm càng, như vậy không thể làm gì khác hơn là tìm người khác trút giận, trước mắt JIM chính là lựa chọn tốt nhất.

Trước khi JIM mở miệng, Lục Diên lại nói: "Bác sĩ JIM, về việc phải làm sao, đó là lựa chọn của ông. Đúng rồi, đừng nói cái gì mà uy hiếp không uy hiếp khó nghe như vậy, chuyện là ông gây ra trước, hậu quả đương nhiên do ông chịu."

Lục Diên chỉ là trợ lí đặc biệt của Trần Việt, anh làm việc đều là chỉ thị của Trần Việt, JIM biết cùng hắn nói nhiều đi nữa cũng vô dụng, vì vậy ông lại lần nữa nhìn về phía Giang Nhung, muốn lợi dụng tình mẫu tử trong lòng Giang Nhung.

JIM nói: "Bà Trần, bà có phải là bởi vì cậu cả nhà họ Trần không phải con ruột bà, nên bà không quan tâm sinh tử của cậu ta."

Giang Nhung rất lo lắng tình hình của Trần Dân Trạch, nhưng mới vừa rồi, sau khi Trần Việt đem tay bà nắm thật chặc vào lòng bàn tay, bà cũng không lo lắng như vậy nữa, bà biết Trần Việt sớm đã có quyết định, sẽ không để cho con bọn họ xảy ra chuyện.

Chỉ cần Trạch không có chuyện gì, đầu óc Giang Nhung có thể hoạt động bình thường, bà vẫn cười khách sáo với JIM: "Bác sĩ JIM, tôi dùng thân phận gì đối đãi với con trai tôi, đó cũng là chuyện giữa mẹ con chúng tôi, không cần ông bận tâm."

JIM suy nghĩ một chút, lần nữa không có ý tốt nói: "Bà Trần, bà không muốn trả lời thẳng vấn đề của tôi, chẳng lẽ là bị tôi nói trúng?"


Giang Nhung mím môi, ôn nhu cười: "Tôi đối với con trai tôi có tốt hay không, tôi nghĩ con trai tôi rõ nhất, tôi không cần thiết phải đi nói với một người ngoài. Còn nữa, tôi cũng muốn nhắc nhở ông một câu, tài y học của một người có tốt đi nữa, nhưng nhân phẩm không tốt, vậy cũng không thể lâu dài được."

Nghe xong lời của Giang Nhung, mặt JIM lúc xanh lúc đỏ, cũng không biết là tức giận hay là ông ta ít nhiều có một chút lương tâm, còn biết mình thừa dịp người khác gặp nguy là không đúng.

JIM không muốn bỏ qua, nhưng cũng không thể làm gì, ông ta căn bản cũng không phải đối thủ của Trần Việt, Trần Việt muốn mạng ông, so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn.

Lần này, ông đi nhầm một bước, cho là Trần Việt bị người khác uy hiếp, nghĩ mình có thể chiếm được ít lợi, ai ngờ sau đó lại thua khó coi như vậy.

Bây giờ, ông ta càng rõ ràng hơn, nếu không có cách nào khiến cậu cả nhà họ Trần tỉnh lại, như vậy ông cả đời này cũng không thấy được con mình.

……

Trần Việt người này từ trước đến giờ luôn tỉnh táo, làm việc gì cũng đều chuẩn bị chu đáo, không cho phép bất kỳ kế hoạch nào phát sinh ngoài ý muốn.

Lần này cũng giống như vậy, ông không chỉ dẫn đoàn đội của bác sĩ JIM từ New York tới, ông còn mời đoàn đội bác sĩ ông quen thuộc hơn nữa vô cùng uy tín.

Chỉ cần đem những bác sĩ uy tín này vào gia nhập đoàn đội JIM cùng làm việc, JIM cũng sẽ không có cơ hội giở trò với Trần Dân Trạch.

Tình hình Trần Dân Trạch so với bọn họ dự đoán khá hơn một chút, mặc dù không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng sức sống vẫn rất mạnh.


Nhấn Mở Bình Luận