Tôi vừa mới đi đón con gái về thì mẹ chồng tôi đã ném hết quần áo của hai mẹ con tôi ra ngoài cổng rồi bà khoá cổng lại không cho mẹ con tôi vào trong nhà, con gái tôi nó oà lên khóc nức nở
– Bà nội ơi, bà mở cửa ra cho mẹ con chaú vào nhà đi bà ơi… bà nội ơi bà nội?
Tiếng mẹ chồng tôi chửi xa xả ở bên trong
– Cút, mẹ con mày cút đi, mẹ con mày dai như đỉa thế hả, nhà tao không chứa mẹ con mày nữa, cút đi.
Tôi vội vàng năn nỉ mẹ chồng tôi
– Mẹ ơi, con xin mẹ , xin mẹ hãy mở cửa cho mẹ con con đi ạ, mẹ đuổi con và cháu đi bây giờ con biết ở đâu hả mẹ, mẹ ơi mẹ mở cửa ra đi mẹ..
– Mày đưa nó về cô nhi viện đi… mày lớn lên ở đó mà , giờ mày đưa nó về đấy mà sống tao không chứa nữa, mẹ con mày ở đày đoạ tao suốt mấy năm trời rồi giờ tao không thể chịu nổi nữa rồi hai mẹ con làm ơn tránh xa tao ra …
– Con van xin mẹ , xin mẹ đừng ghét bỏ bé Bông nó là cháu nội của mẹ mà con van xin mẹ đấy.
– Mấy năm nay vì thương nó là cháu nội mà tao khổ sở như một con chó rồi, giờ tao không coi nó là cháu tao nữa, mày mau mang nó đi đi, đi càng xa càng tốt…
Mặc cho tôi khóc xin hết lời thì mẹ chồng tôi cũng nhất quyết không đồng ý, không còn cách nào khác tôi đành phải dắt con đi , tôi biết mẹ chồng tôi thương bé Bông bà không muốn đuổi bé Bông đi đâu nhưng vì gánh nặng trên vai bà quá lớn nên giờ bà không thể cưu mang hai mẹ con tôi nữa
Tôi tên là Thiên An tôi lớn lên ở cô nhi viện , năm nay tôi 28 tuổi và tôi đã kết hôn 10 năm trước và đã có một bé gái 8 tuổi tên Bông, 3 năm trước chồng tôi qua đời vì tai nạn giao thông , anh ra đi bỏ lại gia đình vợ con và một khoản nợ lớn do anh chơi cờ bạc cá độ , cứ một tháng mấy người xã hội đen lại đến nhà tôi đòi nợ 2 lần, nhưng vì cuộc sống của chúng tôi khó khăn nên số tiền nợ cứ tăng cao rồi lãi mẹ đẻ lãi con cho tới bây giờ số nợ đó đã lên hơn một tỷ, mà số tiền đó tôi đi làm cả đời cũng không trả hết, bọn họ không đòi được tiền nên bọn họ tìm đủ mọi cách để phá tôi và mẹ chồng tôi, mẹ chồng tôi bán trà đá ở vỉa hè còn bố chồng tôi bị tái biến mấy năm nay ông chỉ ở nhà trông nhà và không làm được việc gì cả, tiền ăn uống tiền thuốc men của ông mẹ tôi phải lo hết, thế nhưng mẹ chồng tôi lại không bán được mấy vì bị mấy người đòi nợ quấy phá, trong 3 năm qua tôi đã đổi công việc hơn chục lần, lý do là mấy người đòi nợ tìm tới tận công ty tôi đang làm để phá tôi nên ngay sau đó tôi bị công ty xa thải vì họ không muốn bị liên luỵ , như tôi đã nói tôi lớn lên ở cô nhi viện vì tôi không có cha mẹ không có nguời thân nên giờ tôi không biết nương nhờ vào ai cả, bây giờ mẹ chồng tôi đuổi tôi đi nói thật là tôi không biết phải đi đâu vì đâu nữa.
Tôi dắt con gái đi được một đoạn thì con gái tôi kêu đói, tôi lấy trong túi áo ra 60 ngàn lẻ , đó là số tiền cuối cùng của tôi, tôi mua cho con gái một hộp cơm 20 ngàn và cho con ngồi ăn ở vỉa hè, và tôi ăn lại phần cơm thừa của con mặc dù bụng vẫn đói nhưng tôi uống nước lọc để cho qua cơn đói của mình.
” Giờ trước mắt phải tìm thuê nhà trọ trước đã, nhưng không có tiền thì làm sao tôi thuê được”
Sau đó tôi đánh liều tới khu trọ gần đó và hỏi thuê phòng, bà chủ nhìn tôi và nói
– Có hai mẹ con thôi à?
– Dạ vâng ạ.
– 1 triệu 200 tiền điện nước tính riêng, nếu cháu thuê thì cọc trước cho cô một tháng.
Vì không có tiền nên tôi bắt đầu nói dối
– Hôm nay cháu vội nên cháu chưa kịp rút tiền, cô cho cháu ở trước rồi hai hôm nữa cháu gửi tiền cô ạ.
– Chắc chắn nhé.
– Dạ chắc chắn ạ.
Cô Ấy đưa cho tôi chìa khoá phòng, vậy là đêm nay mẹ con tôi có chỗ ở rồi, cứ qua đêm nay đã rồi mai tôi tính tiếp…
Sáng ngày hôm sau tôi mua cho con một hộp xôi ruốc cho con ăn rồi đưa con tới lớp, sau đó tôi đi kiếm việc làm, vì không có bằng cấp nên tôi chỉ xin được việc lao động phổ thông, tôi đi ra chợ hoa quả ai thuê gì tôi làm nấy, tôi bốc hoa quả và đẩy xe thuê ở chợ hết ngày là có tiền luôn, mỗi ngày tôi làm được 200 ngàn đủ tiền học tiền ăn uống chi tiêu của hai mẹ con nhưng tiền nhà trọ và tiền cọc thuê nhà thì tôi vẫn chưa kiếm ra, mà sáng mai tới hẹn đóng cho bà chủ nhà rồi thế mà bây giờ tôi mới có 300 ngàn thì tôi biết phải làm sao bây giờ.
Sáng ngày hôm sau bà chủ nhà đã sang gõ cửa phòng trọ tôi từ rất sớm
– Thiên An mở cửa .
– Dạ con chào cô ạ.
– Tiền cọc và tiền phòng là 2triệu 400, mau thanh toán cho cô đi.
Tôi đưa cô 300 ngàn và nói
– Cô ơi cô cho con trả dần được không ạ, con hứa trong một tuần con sẽ thanh toán đủ cho cô ạ.
– Cái con này vớ vẩn quá , nếu tối nay mà không thanh toán đủ thì dọn đồ đi biết chưa hả?
– Con xin cô giúp đỡ mẹ con con với ạ, chỉ tháng này thôi ạ, tháng sau con đóng tiền đúng ngày không chậm một ngày nào đâu ạ.
– Thôi dẹp đi, tính tao một là một hai là hai, tối nay mày không thanh toán đủ thì tao bảo người ném đồ của mày ra cổng đấy, mệt cả người tưởng khách thế nào hoá ra cũng chỉ là một con khố rách áo ôm… chán chết.
Nói xong bà chủ nhà trọ vùng vằng bỏ đi, tôi rất muốn ở đây vì ở đây gần trường học của con tôi, nhưng tôi không biết lấy tiền ở đâu để trả tiền cho bà chủ nhà bây giờ
Tới chiều tôi qua chỗ mẹ chồng tôi bán trà đá để mượn tiền của bà thì bà chửi tôi như té tát
– Cái con điên này mày nghĩ tao có hơn 2 triệu sao, 200 ngàn tao còn không có thì tao móc đâu ra 2 triệu mà cho mày mượn chứ, tao đã bảo rồi đưa con Bông về cô nhi viện đi thì không chịu nghe tao cơ.
– Nhưng mà con bé đang học ở đây mà, với lại sống ở cô nhi viện không dễ dàng đâu mẹ à, huống chi bé Bông đã 8 tuổi nó đã hiểu chuyện rồi giờ đưa nó về cô nhi viện nó không chịu đâu ạ.
– Thế thì tao cũng hết cách rồi… mày muốn tính sao thì tính.
– Nhất định con sẽ kiếm ra tiền để sống ở đây, con không về cô nhi viện đâu ạ.
….
Thiên An buồn bã đi về, dòng người tấp nập ngược xuôi ai cũng hối hả đi qua chỉ có cô là đi lững thững trên vỉa hè với vẻ mặt sầu não…
….
Trong khách sạn víp cô gái trẻ đang ngồi lên trên một người đàn ông hai người đang cuồng nhiệt ân ái… xong việc người đàn ông lấy một cái hộp ra đưa cho cô gái
– Này tặng em.
Cô gái hớn hở nói
– Anh tặng cho em à…ui dây chuyền..
Cô gái nhìn sợ dây chuyền có hạt kim cương to như ngón tay cô gái rưng rưng hạnh phúc
– Anh yêu à, em cám ơn anh yêu nhiều lắm ạ, em yêu anh nhất trên đời luôn, mà anh tặng quà cho em nhân ngày gì vậy ạ?
– Tặng quà nhân ngày chia tay, chúng ta chia tay nhé?
– Ơ kìa sao lại chia tay ạ, em có làm gì có lỗi với anh đâu chứ?
– Thế em không biết gì về anh sao, anh chỉ hẹn hò một tháng là chia tay, em là trường hợp đặc biệt đấy vì được hẹn hò với anh 32 ngày rồi, thế nhé anh về đây đừng có tìm anh mất công vô ích.
Nói xong người đàn ông ấy mặc quần áo rồi bình thản đi về, cô gái uất ức gào lên
– Đồ kiêu ngạo… tôi chưa thấy ai kiêu ngạo và coi thường người khác như anh cả… trời ơi tức quá mà…..
…
Người đàn ông đó lên xe ô tô Rolls Royce Ghost EWB với giá hơn 35 tỷ và bình thản lái xe về nhà mặc cho cô bạn gái đang uất ức gào khóc trong khách sạn, anh ấy tên Thế Phong ông chủ của tập đoàn xe hơi nhất nhất miền bắc, Thế Phong đã 34 tuổi với khối tài sản khổng lồ nhưng anh ấy lại chưa bao giờ có ý định kết hôn, bạn bè của anh ấy đều có vợ con hết rồi nhưng anh vẫn quyết định chỉ yêu chứ không cưới
Sở dĩ Thế Phong không muốn kết hôn vì bố mẹ anh ly hôn từ khi anh 10 tuổi, anh ở với bố sau đó mẹ anh đi lấy chồng và bà không hề quan tâm tới anh , không biết khi đó bố mẹ anh có hận thù gì nhau không nhưng mẹ anh không nhìn mặt anh suốt mười mấy năm liền, bố anh sau đó cũng lấy vợ mới và ông cấm cản không cho anh gặp mẹ anh cứ như vậy anh trở nên lì lợm khó bảo và chán ghét cuộc sống hôn nhân, với vẻ ngoài đẹp trai lại thông minh tài giỏi Thế Phong có rất nhiều bạn gái nhưng anh chỉ vui chơi qua đường và không xác định kết hôn với ai cả, bố anh thì tìm người mai mối cho anh nhưng anh đều phá khiến con gái người ta chạy mất dạng luôn , mấy năm nay anh không thật lòng với một cô gái nào cả, tất cả chỉ là vui chơi qua đường mà thôi.
Thế Phong lái xe trên đường thì trợ lí của anh gọi điện
– Tôi nghe.
– Anh sắp về chưa ạ, có một cô gái xinh đẹp đang chờ anh ở phòng làm việc đó ạ.
– Cô ta tên gì?
– Anna ạ.
– Anna nào nhỉ?
– Tôi chịu anh đấy, nhiều người yêu quá nên giờ không nhớ ai mới ai rồi, cô Anna con gái ông Tổng bí Thư đó ạ.
– À… tôi nhớ rồi, tôi đang về sắp tới nơi rồi.
– Vâng ạ.
….
Tôi vừa đi vừa nhìn những chiếc xe ô tô đang đi trên đường tôi chợt nghĩ
” Mình nghĩ ra cách rồi,mình phải liều mạng thôi..”
Sau đó tôi lấy hết can đảm chạy lao ra chặn đầu xe ô tô đang đi trên đường khiến chiếc xe phanh gấp lại, tuy người tôi chưa va vào xe nhưng tôi đã nhanh chóng lăn ra ăn vạ
– Á… đau quá… chân tôi đau quá..
Người lái chiếc xe đó vội đi xuống xe anh ấy đỡ tôi lên và hỏi
– Cô có sao không hả???
– Tôi… tôi không sao chỉ đau người một chút thôi ạ..
– Tôi đưa cô đi viện chụp chiếu xem có sao không nhé?
– Thôi không cần đâu, tôi chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm là khỏi thôi ạ.
Tôi không bị sao cả nhưng tôi giả vờ đi tập tễnh
– Tôi không sao đâu chỉ cần tôi nghỉ ngơi uống thuốc vài hôm là khỏi thôi ạ.
– Tôi cũng đang bận, vậy cô cầm ít tiền mua thuốc giúp tôi nhé.
Anh ấy đưa cho tôi một cọc tiền 500 ngàn mới tinh mùi tiền toả ra khiến tôi sung sướng
” Mình thành công rồi”
Tôi cầm tiền và khẽ gật đầu
– Vâng , cám ơn anh.
– Thôi tôi đi nhé, cô về cẩn thận nhé.
– Vâng chào anh ạ.
Chờ anh ta lái xe đi rồi tôi mới reo lên
” Mình có tiền rồi, cọc này cũng phải 50 triệu lần này hai mẹ con mình đủ ăn rồi”
Tôi sung sướng và đi về thì chân tôi dẫm phải một vật gì đó rất cứng, tôi mới nhìn xuống đó là một chiếc đồng hồ rất đẹp
” Đồng hồ của ai vậy nhỉ, không lẽ anh ấy vừa làm rơi”
Tôi đeo luôn vào tay mình và không hề có ý trả lại tôi nghĩ bụng
” Cái đồng này chắc tầm vài triệu thôi nên mình không cần trả cho anh ta đâu, nhỡ gặp rồi mà anh ta phát hiện mình giả vờ bị đau chân để ăn vạ anh ta thì mình xấu hổ lắm.
….
Thế là tối hôm đó tôi trả luôn tiền nhà trọ một năm là 12 triệu luôn,thế là từ giờ hàng tháng tôi chỉ lo tiền điện nước thôi tôi thâý nhẹ nhõm hẳn. Số tiền còn lại tôi đóng tiền học cho con và để giành tiết kiệm phòng lúc cần đến.
….
Thế Phong về tới công ty thì anh mới phát hiện mình mất chiếc đồng hồ Rolex Jack Nicklaus anh cau mày lại
– Đồng hồ của mình đâu rồi nhỉ?
Anh trợ lí liền hỏi
– Anh có để quên ở khách sạn không ạ?
– Không , lúc cậu gọi cho tôi , tôi còn xem giờ mà.
– Hay nó rơi trên xe nhỉ.?
– Tôi tìm rồi nhưng không thấy.
– Để tôi ra xe tìm lại ạ, chiếc đồng hồ đắt tiền như vậy mà rơi mất thì uổng lắm ạ.
– Cũng không đắt lắm đâu có 28 tỷ thôi mà.
– Đối với anh không là gì nhưng đối với người khác là cả một khối tài sản lớn đấy ạ.
Thế Phong chợt nghĩ lại lúc anh va vào cô gái lạ ở trên đường
” Không lẽ cô ta lấy trộm đồng hồ của mình, tưởng cô ta vô tình ai ngờ cũng chỉ là một kẻ lừa đảo”
Thế Phong quay lại bảo trợ lí
– Hãy tìm lại chiếc đồng hồ giúp tôi, tôi muốn gặp lại cô gái lừa đảo đó…
– Anh bị lừa sao?
– Chắc chắn là vậy, tôi thật ngu ngốc khi tin cô ta .., bằng mọi giá tìm bằng được cô ta cho tôi.
-Vâng tôi hiểu rồi ạ.
….
Tôi nghỉ việc bốc vác ở chợ hoa quả vì tôi đau lưng vì bốc hàng nặng , tôi mới xin vào phụ bếp nấu ăn cho cán bộ nhân viên trong một Tập Đoàn lớn, vì là tập đoàn lớn nên họ xây dựng luôn một nhà ăn lớn chỉ để nấu ăn phục vụ cho cán bộ nhân viên , một ngày tôi làm 10 tiếng nhưng công việc nhàn hạ không vất vả lắm, hàng ngày tôi phụ anh đầu bếp nấu ăn rồi sau khi cán bộ nhân viên ăn xong tôi sẽ rửa bát và dọn dẹp rồi đi về
Thấy tôi đeo chiếc đồng hồ đẹp anh ta liền hỏi
– Đồng hồ của em đẹp thế .
– Dạ cám ơn anh ạ.
– Đâu cho anh xem nào?
Tôi tháo đồng hồ và đưa cho anh đầu bếp
– Dạ đây ạ.
Anh đầu bếp cầm chiếc đồng hồ lên rồi anh hoang mang tới mức vã mồ hôi trán sau đó anh ấy ngập ngừng hỏi
– Em mua chiếc đồng hồ này ở đâu vậy hả… làm sao em mua được nó vậy?
Tôi gaĩ đầu và nói dối
– Bạn em cho , em cũng không biết nó mua ở đâu anh ạ.
– Em bán lại cho anh nhé.
Tôi cười và nói
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!